An Ca Ký Vi Từ

Chương 231




“Vẫn là tuổi trẻ a. Một chút liền…”

Đêm đó, khi dùng cơm với Lục Bạch, liền nhắc đến chuyện này.

Uống vài ly rượu, ánh mắt Lục Bạch có mấy phần mê ly, không biết trong lời nói ấy là ưu tư hay là sự thật nhiều hơn một chút.

“Tuổi trẻ khí thịnh, không có một chút lòng dạ nào, một bụng thẳng thắn không biết cúi đầu. Khó trách, sư phụ phải lo lắng.”

Mùa xuân, rau quả tươi tốt, xanh mướt, non mềm, lát cá trắng muốt, thêm vài lát gừng, hành ngò, hấp trên bếp lò nóng, thơm ngon, mềm mại thấm vị, tan đều trong miệng.

Lục Bạch nhìn An Ký Viễn ngồi đối diện, cười nhẹ nói: “Hôm đó, gọi em ở lại dùng cơm với Cù Gia mà em cứ không chịu. Nghe được chuyện về sư huynh, cãi nhau với sư phụ rồi bỏ đi. Loại trường hợp này, không tham dự nhiều, em làm sao biết được quan hệ lợi ích trong đó?”

Hôm đó?

An Ký Viễn bừng tỉnh nhớ lại.

Hôm đó là ngày cậu phát hiện di chúc của anh, bị đánh rồi chật vật chạy về nhà. Cũng là hôm đó, cậu từ trong miệng Lục Bạch biết được cuộc trao đổi giữa Kiều Thạc và An Sinh.

“Em cho đến tới bây giờ chưa từng nghĩ sư phụ tự mình ra mặt điều đình với Cù Lâm là dùng lý do gì sao? An Gia tại sao đột nhiên muốn can thiệp vào chuyện của Phó khoa Ngoại thần kinh bệnh viện B?”- Lục Bạch liếc mắt nhìn qua Quý Hàng, cầm muỗng muốn múc cho anh em hai người một chén canh gà.

“Em đại khái cũng không có nghĩ từ lúc em quyết ý phải đi Ngoại thần kinh bệnh viện B, còn chỉ đích danh phải đi theo anh của em, chỉ vì lý do yêu thích mà thôi? Lúc em bị đau ruột thừa, lãnh đạo bệnh viện đến thăm, anh của em ở bên cạnh chăm sóc, những con người thông minh tinh ranh kia thật sự chỉ cho rằng đây là sự quan tâm đơn thuần của cấp trên đối với cấp dưới?”

Lục Bạch đã nói đến mức này, An Ký Viễn tuy không có chút lòng dạ tính toán nhưng không phải không có đầu óc. Chỉ không tránh khỏi có chút khiếp sợ nói:

“Anh Lục Bạch nói là… Có người đã sớm biết quan hệ giữa em và anh hai?”

“Ừm. Nhưng không phải Trần Đức.”- Lục Bạch đặt chén canh trước mặt hai người.

“Hắn chẳng qua là công cụ các cấp lãnh đạo dùng để dò xét em mà thôi. Biết rõ được thái độ của em cũng trợ giúp bọn họ phán đoán, lá bài tẩy này còn có bao nhiêu giá trị, điều trọng yếu nhất của hai vị thiếu gia An gia là gì? Em hôm nay thẳng thừng như vậy xem như đã hai tay dâng lên chuôi dao, như vậy, sau này chỉ cần nắm chắc quan hệ anh em giữa hai người là có thể dễ dàng buộc em phải ra mặt?”

Quý Hàng không lên tiếng. Điều anh chú ý không phải là một chút quyền lợi đổi chát này.

Anh cố thuyết phục mình không nghĩ đến chuyện An Sinh lựa chọn vạch trần thân phận của anh với các lãnh đạo bệnh viện là muốn có một sự đảm bảo an toàn cho Tiểu Viễn hay còn có ý đồ gì khác.

Anh luôn rất tỉnh táo. Tỉnh táo đến mức tàn nhẫn.

Cho nên, rất nhanh liền tự nói với bản thân, dù có bất kỳ ý đồ gì đều vô nghĩa.

Người cha trong mỗi giai đoạn trưởng thành của một đứa trẻ sẽ đóng một vai trò khác nhau: khi còn nhỏ sẽ là người bầu bạn và che chở, trong quá trình lớn lên là người khích lệ và trao tín nhiệm, khi thành thục sẽ là người lý giải và nhượng bộ. Mỗi một giai đoạn đều có ý nghĩa trọng yếu. Không cách nào được đẩy nhanh hay trì hoãn.

Ở thời điểm Quý Hàng cần bầu bạn và che chở nhất lại không quan tâm, như vậy, hôm nay khi anh đã đủ cường đại lại quay đầu dành cho anh những sự chú tâm và che chở kia, loại đền bù ngây thơ đến vọng tưởng đó thật sự rất buồn cười.

Quý Hàng không muốn dây dưa với loại đề tài này quá nhiều, Lục Bạch lớn hơn anh mấy tuổi, ở bên cạnh An Sinh đã nhiều năm, kinh nghiệm giao tế so với anh dồi giàu hơn nhiều. Nhưng Quý Hàng không muốn Tiểu Viễn đem quá nhiều tinh lực đặt ở những chuyện này, anh vẫn kiên định với tư tưởng của bản thân, trong lĩnh vực y học, kỹ thuật và năng lực lâm sàng mới là vũ khí sắc bén và hữu ích nhất của một bác sĩ.

“Anh Lục Bạch có kế hoạch gì tiếp theo?”

Lục Bạch cũng hớp một ngụm canh nói: “Trong tay Sư phụ còn hai hạng mục đã đầu tư rất nhiều tâm sức và tài nguyên, không thể cứ thế bỏ mặc. Bất kể là xây dựng trung tâm y tế của khu vực hay thiết lập mạng lưới y tế cơ sở,… đại khái không thể lưu lại lâu dài ở thành phố B, trong tương lai có lẽ phải đi Mỹ  một thời gian, có một chương trình trao đổi đang liên hệ làm việc với anh trong hai ngày qua.”

Đây cũng là lý do hôm nay anh mời Quý Hàng và An Ký Viễn dùng cơm.

“Bất quá, anh dự định để lại một vài sư huynh muội, đến lúc phải đi sẽ giới thiệu cho mọi người quen biết. Đây đều là người đáng tin cậy, nếu cần sự giúp đỡ có thể trực tiếp lên tiếng. Sư phụ…”

An Ký Viễn kinh ngạc ngẩng đầu, đó là lần đầu tiên cậu thấy mắt anh Lục Bạch ửng đỏ.

Lục Bạch bị nhìn đến bật cười nói: “Luôn là sư phụ mà… Chuyện nhà của sư phụ, anh không biết rõ, ân oán giữa mọi người cũng chỉ nghe qua đồn đãi. Nhưng sư phụ đối với bọn anh vẫn rất tốt.”

An Ký Viễn hơi có mấy phần khí thế thiếu chủ nhân An gia nói: “Anh Lục Bạch chuẩn bị đi nơi nào? Nhà Chú Hai ở Tây bắc, còn có mấy vị anh họ ở Phương nam, về nước Mỹ…”

An Ký Viễn trộm liếc nhìn Quý Hàng, Trần Tích tuy nói là cậu ruột của hai người nhưng tình trạng sức khỏe hiện tại không mấy tốt, ngay cả cáo phó qua đời của An Sinh, sau khi Quý Hàng bàn bạc với anh Đình An liền bác bỏ không thông báo.

“Được rồi, em tự lo cho chính mình trước đi.”- Lục Bạch dùng khăn ấm lau tay, không cố kỵ người phục vụ đang đứng ở góc xa, cười nhạo nói: “Anh của em gọi điện cho anh, mười lần thì có tám chín lần là nhờ anh thoa thuốc của em, còn lại một hai lần là muốn anh đánh giùm em một trận. Em nói thử xem, bản thân cứ suốt ngày bị đánh, làm sao giải thích với bạn gái?”

An Ký Viễn bị đâm đến chỗ đau, sắc mặt bỗng nhiên đỏ bừng, hung hăng cắn một miếng bánh bao chiên, mạnh miệng nói.

“Không cần anh quản.”

Lục Bạch chợt nảy ra một ý tưởng: “Nếu không, em cũng nhanh chóng tìm cho anh của em một cô bạn gái đi.”

Quý Hàng cũng không cho An Ký Viễn cơ hội này.

Tang lễ trịnh trọng của An Sinh làm Quý Hàng thiếu chút nữa quên mất đây là một vụ tai nạn giao thông.

Người gây tai nạn tên Hàn Khôn, là tài xế xe tải 30 tuổi, anh ta có một cô con gái vừa mới sinh chưa được nhìn mặt, vợ có một sạp trái cây nhỏ ở vùng ngoại ô buôn bán qua ngày. 

Là một hoàn cảnh rất đáng thương nhưng Quý Hàng lại không có một chút nhượng bộ nào.

Anh không có cách nào đối với người đã làm An Sinh bị kẹp chặt trong xe, khiến cho anh em họ mất cha, sinh ra một tia đồng tình. Anh đã từng cứu rất rất nhiều người, bằng khen treo đầy khắp tường, anh cũng có một phần nội tâm mềm mại mà người khác khó lòng chạm vào được nhưng Quý Hàng chưa bao giờ là một người dễ tha thứ. Có sai thì phải chịu phạt, đối với mình hay đối với người khác, luôn là nguyên tắc không thể thay đổi.

Gây tai nạn giao thông chết người một khi bị truy tố, có thể bị phạt tù trong thời hạn không quá ba năm.

Đối với vụ án kiện tụng dân sự, Quý Hàng không hề có chút nhượng bộ nào. Dựa vào danh tiếng của An Sinh, đó là vụ kiện có thể khiến Hàn Khôn tán gia bại sản.

Vì vậy, con người không hiểu được thương hoa tiếc ngọc như Quý Hàng, một lần lại một lần dùng ngôn từ lạnh thấu xương, cự tuyệt Tịch Hạc gần như mỗi ngày đều xuất hiện ở khoa Ngoại thần kinh. Làm lơ trước những lời khuyên nhủ và cố chấp khẩn cầu của cô.

Dĩ nhiên cũng không cách nào thông cảm cho một cô gái vì vụ án mà bôn ba nhiều ngày, nhẫn nại trước cơn đau nhức dữ dội của kỳ kinh mà chờ đợi ca phẫu thuật dài 30 tiếng.

Mới vừa xuống ca phẫu thuật, Quý Hàng vốn rất mệt mỏi, nói tới nói lui, giọng điệu tự nhiên rất khó nghe.

“Giết người không muốn đền mạng mà còn phải được tha thứ! Phạm sai lầm chẳng lẽ không cần phải trả giá sao?”

“Cô thật sự là luật sư công ích sao? Rốt cuộc cô đã cầm của họ bao nhiêu tiền?”

“Cô sờ lương tâm của mình mà suy nghĩ một chút, một hung thủ giết người có thể an nhàn hưởng thụ cuộc sống còn lại, nếu như là người nhà của cô, cô có nguyện ý hay không?”

Cả ngày chưa có một giọt nước nhưng giọng điệu hùng hồn làm Tịch Hạc choáng váng.

Sau khi tìm về lý trí sau, mới bất giác nhận ra đây chỉ là công việc của người ta, vô luận như thế nào cũng không nên đi làm khó luật sư, huống chi còn là một cô gái.

Đầu gỗ thấy có lỗi, thấy tự trách, nhưng sẽ không dỗ người, chỉ biết lạnh giọng nói một câu xin lỗi.

Xế chiều đi ngang qua phòng bệnh, trùng hợp nhìn thấy Tịch Hạc chăm chú nhìn cậu bác sĩ nội trú luyện tập thắt nút, ánh mắt nồng nhiệt, nụ cười tươi để lộ lúm đồng tiền xinh xắn.

Đêm đó, Quý Hàng lấy một chùm chỉ khâu từ chỗ An Ký Viễn ngồi trước mặt Tịch Hạc, vẻ mặt thành thật vòng sợi chỉ vào ly nhựa trước mặt.

“Cậu bác sĩ thực tập làm thì có gì thú vị? Cô muốn nhìn cái gì? May bằng dụng cụ hay tay không? Tôi so với bọn họ làm càng nhanh và đẹp hơn. Cô nhìn cái ly xem, không có bất kỳ chuyển động nào.”

“Tôi mời cô ăn cơm.”

Chẳng qua đáng tiếc, mùa xuân trăm hoa đua nở, lòng người rạo rực, nhưng Quý Hàng cũng không có dễ dàng tha thứ cho sai lầm của Kiều Thạc và An Ký Viễn.

Dì tóc xoăn xuất viện, vẫn nắm chặt tay An Ký Viễn giống như ngày xưa muốn giới thiệu bạn gái cho cậu, nhưng hiện tại dì đã không nhận ra cậu nữa.

Xế chiều hôm đó, giường bệnh này chuyển đến một cậu thiếu niên.

Cậu ấy rất gầy gò, trên trán bên phải còn dán một miếng băng lớn. Nhập viện ngày thứ hai, Khoa Xét nghiệm gọi báo bệnh nhân có kết quả HIV dương tính.

Ngày hôm đó, là sinh nhật mười tám tuổi của cậu ấy.

An Ký Viễn nhìn chằm chằm kết quả trên màn hình vi tính, không khỏi nhớ lại sinh nhật mười tám tuổi của mình, sinh nhật trong thời niên thiếu đều có, chỉ thiếu sót duy nhất sinh nhật năm mười bốn tuổi.

Cậu cầm bệnh án đi vào phòng bệnh, cậu trai trẻ sức học rất tốt, đang vui vẻ trò chuyện với ba mẹ, nhìn thấy An Ký Viễn liền đứng lên cười nói: “Bác sĩ An, em còn định mang bánh kem đến phòng làm việc, anh trực tiếp đến đây là có chuyện gì sao?”

“Không có gì.”- An Ký Viễn bấu chặt đầu ngón tay vào tệp bệnh án.

“Tôi đến để nhắc cậu sáng sớm ngày mai còn làm kiểm tra bao tử.”

Đối với bệnh truyền nhiễm loại B, thời gian thông báo là 24h.

Nếu xem là lỗi do hệ thống cập nhật chậm thì để đến sáng mai thông báo vẫn không tính là muộn. Vì vậy, An Ký Viễn quyết định không báo tin dữ sẽ làm thay đổi cả cuộc sống của cậu thiếu niên chỉ vừa thổi xong nến sinh nhật.

Người tính lại không bằng trời tính, đêm hôm đó, An Ký Viễn nhận một ca cấp cứu khẩn cấp kéo dài đến tận buổi trưa ngày hôm sau mới bước ra khỏi cửa phòng phẫu thuật. Trong lòng nhớ đến chuyện này, trở về khoa thì cậu thiếu niên đã xuất viện.

Người làm thủ tục xuất viện còn là Kiều Thạc.

“Chết tiệt! Cậu có bị điên hay không? Bệnh truyền nhiễm phải thông báo cho bệnh nhân trong vòng 24h.”

“Tối hôm qua nói với sáng sớm hôm nay nói có thể thay đổi kết quả sao, để cho cậu nhóc an ổn trải qua ngày sinh nhật không tốt hơn sao? Anh có biết nếu nói thật ra hết, nó có thể sau này không muốn ăn thêm một lần sinh nhật nào nữa? Ngược lại, anh làm thủ tục xuất viện luôn rất chỉnh chu, sao lần này đến báo cáo kết quả cũng không xem?”

“Cậu còn nói tôi? Cậu có biết buổi sáng hôm nay tôi bận đến thế nào không? Mẹ cậu bé cứ hối thúc làm thủ tục xuất viện, nói nhà có việc gấp, tôi nhìn thấy là bệnh nhân của cậu cho nên mới hoàn toàn tin tưởng, ai biết được cậu lại làm sai. Làm sao bây giờ, điện thoại cũng không gọi được!”

An Ký Viễn và Kiều Thạc tranh cãi nhau đến mặt đỏ bừng, Qúy Hàng ngồi ở phía sau bàn dài chậm rãi ăn hết phần cơm.

Lần này, sư huynh đệ hai người, ai cũng không tính oan uổng, cùng nhau cúi người chống lên bàn, đến cuối cùng cầm cự không nổi mà quỳ sụp xuống sàn.

Mà Quý Hàng lúc này vẫn nét mặt nghiêm nghị, khí thế bừng bừng làm người không tự chủ cảm thấy sợ hãi. Nhất là, một khi anh ấy đang bực bội, mắng người căn bản không hề nể mặt.

“An Ký Viễn, em không mang cái mông sưng đi làm liền cả người khó chịu đúng không? Một bệnh nhân HIV không biết mình mang mầm bệnh trong người trở về xã hội sẽ tiềm ẩn bao nhiêu nguy hiểm em không biết sao? Con đường làm lây lan bệnh nhanh nhất của cậu ta là gì em không biết? Làm việc không dùng đầu óc, tự đánh giá cao phán đoán của bản thân, đồng tình là có thể rũ bỏ trách nhiệm? Bản thân có bao nhiêu cân lượng cũng không biết mà còn dám coi rẻ quy định? Em đây chính là không có trách nhiệm với bệnh nhân, với xã hội!”

“Còn em! nó chỉ là một bác sĩ nội trú thâm niên thấp, em là sư huynh, thâm niên cũng cao hơn, xem như là tiền bối đi trước, chỉ một câu tin tưởng nó thì ngay cả bệnh án cũng không cần kiểm tra? Thầy dạy em cách hành xử lỗ mãng, mù quáng ấy khi nào?”

“Đi ra ngoài phạt đứng! Tối nay cũng không cần ngủ.”

Quý Hàng xưa nay răn dạy đều vô cùng thẳng thừng, thô bạo, làm sai tất nhiên phải trả giá. Có vậy thì sau này thì từng lời nói, hành động mới ghi nhớ sâu sắc, mới mang lòng kính sợ.

Thước, roi mây là một phần của giáo dục, nhưng không phải tất cả.

Đây là lần đầu tiên Kiều Thạc bị nhắc nhở sau cái lần xém chút bị “vứt bỏ” kia, so với bộ dạng “thần long” tinh ranh, thoắt ẩn, thoắt hiện ngày trước thì hiện tại so với An Ký Viễn càng có quy củ và cẩn trọng hơn nhiều.

Quý Hàng đã từng giao phó một trăm phần trăm tín nhiệm cho Kiều Thạc, không cố kỵ phơi bày tâm tình thầm kín nhất, nhưng cậu đã vi phạm vào ý nguyện của thầy, đã làm phụ lòng thầy, tất nhiên sẽ sinh ra ngăn cách.

Ngăn cách là trả giả, hời hợt là trả giá, hiểu lầm là trả giá, người thân cận nhất bắt đầu có sự đề phòng cũng là trả giá, khi một lần nữa gắn lên bảng tên, xác định lại vị trí của mình cũng là trả giá.

Bất kỳ ưu tư nào đều phải trả giá.

Ngày Kiều Thạc rời đi cũng đã được xác định.

Quý Hàng chưa từng đi dạo phố, dưới sự khích lệ của An Ký Viễn cùng Kiều Thạc đi mua sắm thêm vật dụng sinh hoạt hàng ngày. Một tuần trước ngày khởi hành, thứ cậu chỉnh sửa, sắp xếp lại không phải là hành lý của bản thân.

Quý Hàng ngồi gặm trái táo nhìn Kiều Thạc quỳ trên sàn sắp xếp lại tủ đựng dầu ăn, gia vị, mỗi một hộp đều dán thêm bảng tên, hạn sử dụng và còn ghi thành một danh mục dài.

Bóng lưng đơn thuần như vậy kéo lên một chút bất đắc dĩ trong cõi lòng xưa nay luôn kiên định của Quý Hàng.

“Làm chuyện này làm gì, thầy còn không nhớ trong nhà có cái gì sao?”

Kiều Thạc lau mồ hôi trên trán, cười nói: “Não có sức chứa lớn như vậy, thầy hãy dùng ghi nhớ phương án phẫu thuật và văn hiến đi.”

Quý Hàng cười mắng: “Tiểu tử thúi.”

Đúng là anh thật sự chưa từng nghĩ đến,

Cũng thật không nhớ rõ.

Thậm chí có lúc, Quý Phó khoa thức dậy sớm đầu óc còn chưa tỉnh táo, dụi mắt, vuốt vuốt tóc, đứng ở phòng bếp lớn tiếng gọi mấy tiếng Kiều Thạc, cũng sắp dâng lên lửa giận mới nhớ ra…

Tiểu Thạc của anh đang ở một nơi rất là xa.

Vốn nói Quý Hàng và An Ký Viễn cùng nhau lái xe đưa Kiều Thạc đến tận nơi, nhưng mùa xuân đến, mưa không ngớt, lại phải đi qua một đoạn đường núi dài, Kiều Thạc nói thế nào cũng không muốn thầy mệt nhọc.

Ngày đó ra đến sân bay, ánh mặt trời rực rỡ, bầu trời xanh ngắt, ba người vừa đi vừa cười nói. Sáu tháng qua giống như một bộ phim điện ảnh, từng khung hình được chuyển cảnh liên tục, lướt qua đầu với tốc độ chóng mặt.

Nên dặn dò đều sớm đã dặn dò; quy củ cần tuân thủ, lấy sự ảnh hưởng xây dựng từ Quý Hàng, tự nhiên không cần nói thêm lần thứ hai.

Cho nên, không hề xuất hiện bất kỳ một cảnh chia tay lâm ly nào như trong hí kịch thường thấy. Gửi hành lý, lấy vé, đến khi bước đến cửa làm thủ tục kiểm tra an ninh, Quý Hàng và An Ký Viễn đều giúp Kiều Thạc mang đồ đạc trong khi cậu tranh thủ đi vệ sinh.

“Em vào nhé?”- Vẫn theo thói quen, quẹt đôi tay ẩm nước ở phía sau mông, Kiều Thạc nhận túi từ tay thầy mang lên lưng.

“Thầy nhanh về đi, một lát là đến giờ cao điểm.”

Quý Hàng gật đầu.

“Ừm, đến nơi nhớ gọi điện.”

Kiều Thạc xoay người đi vào cổng kiểm tra an ninh, cũng không dám quay đầu lại.

Cho nên, cũng không có nhìn thấy thấy bộ dáng của Quý Hàng.

Tấm kính chắn giữa khu vực bên ngoài và phòng chờ hằn lên một bóng mờ. Kiều Thạc theo dòng người hình chữ S từ từ bước vào trong. Quý Hàng lúc này hơi khom lưng, xuyên thấu qua khe hở nhìn chằm chằm cậu thiếu niên mặc áo thun trắng với quần jean xanh. Cho đến khi bị An Ký Viễn lay nhẹ người mới tỉnh hồn lại.

“Anh nếu không bỏ được thì không nên để sư huynh đi.”- An Ký Viễn nắm chặt tay thành quyền đút trong túi áo.

“Dù sao, ba cũng…”

Quý Hàng chợt cắt lời: “Chuyện này sẽ không vì bất kỳ người nào rời đi mà thay đổi. Chuyện đã quyết định rồi, không có đạo lý sẽ thay đổi.”

Anh em hai người sóng vai bước đi, xuyên qua dòng người rời khỏi sảnh sân bay đông đúc.

“Anh, em nghe nói đi trao đổi có thể học được rất nhiều điều hay. Nếu không, chờ sư huynh trở lại, em cũng đi thử một chuyến?”

“Em?”- Quý Hàng hơi nhíu mày, đuôi mắt vô tình hay cố ý xoáy sâu trên người An Ký Viễn.

“Em không được.”

Không phải “em không đủ ưu tú” mà là “anh không cho phép”, không được.

“Tại sao?”- An Ký Viễn thắc mắc.

Quý Hàng rất thản nhiên thi hành quyền lực của bản thân.

“Không tại sao. Không được là không được.”

An Ký Viễn lại cảm thấy bản thân bị xem thường, không được tôn trọng, bất chợt lại nổi lên chút tính khí, chân cũng bước nhanh hơn. Quý Hàng chỉ vừa cúi đầu trả lời tin nhắn, em trai đã như chú vịt con chạy tọt về trước cách anh hơn mười mét.

Quý Hàng nén cười trong lòng, đột nhiên liền nổi chút lòng dạ trêu đùa.

Anh yên lặng trốn sau một xe đẩy hành lý cao, cẩn trọng lò đầu ra âm thầm quan sát An Ký Viễn, trong lòng thầm nghĩ sau bao lâu nó sẽ phát hiện không thấy mình, lại sẽ có phản ứng như thế nào?

Nhưng mà, sự trẻ con hiếm có này của Quý Hàng không kéo dài được bao lâu.

Anh nhìn thấy An Ký Viễn khi không tìm thấy anh, trong đáy mắt lập tức bao phủ một sợ hãi và bất lực sâu sắc, nó luống cuống giống như một đứa trẻ bị bạn bè bỏ rơi, vừa giống như chú mèo hoang bị vứt bỏ ở cạnh thùng rác, tay lấy điện thoại trong túi áo đều run lẩy bẩy

Không đành lòng.

Không ngoài dự liệu, An Ký Viễn tức giận hét lớn: “Anh có đi vệ sinh cũng không thể nói với em một tiếng sao? Không nói câu nào liền biến mất là thói quen gì chứ, nếu đổi lại là em có phải hay không đã lập tức ăn đòn? Đây là sân bay! Anh không sợ nhiều người như vậy, em đi lạc mất thì sao?”

Muốn đi ra sảnh lớn, Quý Hàng giơ tay chỉnh lại cổ áo cho An Ký Viễn, yên lặng nghe nó mắng xong, mới nhẹ nhàng nói: “Cũng không phải là cậu nhóc đầu gấu chín tuổi ngày xưa, hở một chút là chạy loạn khắp nơi, lớn rồi, còn sợ bị lạc sao?”

“Đừng đụng vào em!”- Sư tử con xù lông dĩ nhiên không cho người đụng vào.

“Đầu gấu sao? Em lúc chín tuổi thì sao chứ?”

Ừ?

Hóa ra là chơi trò trêu trẻ con, rất thú vị sao?

Quý Hàng nghiêm túc gật đầu, tựa như cẩn thận suy nghĩ rất lâu mới nói:

“Đầu gấu a! Cũng có thời điểm ngoan ngoãn, tỷ như sau khi bị đòn xong thật khả ái.”

???

Thật khả ái?

Cơn lửa giận đang dâng trào bị một câu nói ấy của Quý Hàng dập tắt hơn phân nửa. Lấy kinh nghiệm bao năm đi mua trà sữa cho Tô Uẩn, lời này xem như tương tự 30% đường, đối với “đầu gấu” cũng sẽ không tính là quá tệ.

Huống chi, không phải còn vừa mới khen cậu khả ái sao?

An Ký Viễn lặng lẽ im miệng, con ngươi đen láy bất thình lình chuyển qua: “Còn gì nữa không? Trừ đầu gấu, thiếu đánh, thiếu dạy dỗ, từ trước đến nay, mỗi khi nhìn thấy em, anh chẳng hề có một cảm thụ nào khác sao?”

Quý Hàng thiếu chút nữa bật cười, nghiêng đầu đối mặt với bộ dạng “anh khen thêm vài câu nữa đi, em rất thích nghe” của em trai mà trong lòng chợt thấy có chút ê ẩm.

“Đương nhiên là có a.”

An Ký Viễn vểnh hai tai lên: “Tỷ như cái gì?”

“Tỷ như…”

Mười bốn năm trước, bọn họ đứng sánh vai nhau. Mười bốn năm sau, ngày hôm nay, bọn họ dắt tay nhau cùng tiến lên. Tương lai, sẽ còn thật nhiều mười bốn năm nữa để cùng nhau đồng hành.

Bọn họ không thể xoay chuyển vận mệnh, không thể khống chế lòng người rạo rực, đa đoan, thậm chí cả trọn đời dồn lực vào sự nghiệp y học cũng khó có được sự đảm bảo một trăm phần trăm.

Nhưng bọn họ chưa bao giờ như lúc này buông tha truy đuổi quyền lợi. Ở trong số mệnh gập ghềnh, bọn họ cứ đi trên con đường riêng của mình; ở giữa thế giới lòng người nóng lạnh, bọn họ dùng mồ hôi và cố gắng của thân giữ chặt lý tưởng của bản thân. Chưa từng có như lúc này không chỉ dừng chân tự cảnh tỉnh lại mà còn từng bước thận trọng tiến lên, luôn giữ vững sự nhiệt tình với nghề, sự tín ngưỡng chân thành như lúc ban đầu, để rồi công phá hết thảy tất cả những hiểu lầm và trói buộc, tấu lên một khúc nhạc du dương đầy tiết tấu.

Sinh mệnh và cuộc sống luôn có sự co giãn, làm người nên tự do phóng khoáng, là người có lý tưởng  đương nhiên sẽ bàng quan trước những ràng buộc nhỏ bé nhưng cũng sẽ dũng cảm đứng lên chống lại.

“Nói chuyện a!”- An Ký Viễn có chút gấp gáp.

“Anh mỗi lần nhìn thấy em sẽ suy nghĩ cái gì?”

Vào lúc này, đầu gỗ lại không giống đầu gỗ chút nào.

“Suy nghĩ gì? Mới không nói cho em nghe.”

Quý Hàng dưới đôi mắt trợn tròn của sư tử con cười tươi giống như một đứa trẻ được ăn kẹo ngọt.

Anh đang suy nghĩ…

Em trai của anh, cứ chậm rãi trưởng thành đi.

……….END…………..