Người đầu tiên nhận được điện thoại là An Ký Viễn.
Đây là chuyện mà Quý Hàng luôn muốn mai danh ẩn tính, qua nhiều năm sau nhớ lại luôn cảm thấy hổ thẹn và ân hận nhất.
Anh hổ thẹn không thể là người đầu tiên biết tin dữ mà lại để cho đứa em mà mình luôn muốn bảo vệ che chở nhất phải áp chế sự run rẩy của bản thân mà thông báo cho mình.
“Anh!”
Chỉ này một chữ, cảm giác run rẩy liền điên cuồng chui lên tận óc.
An Ký Viễn cũng giống như anh trai của cậu, đại diện cho chủ nghĩa duy vật. Cậu không tin vào số mệnh nhưng phải thừa nhận con người thường có linh cảm về chuyện không hay có thể xảy ra. Cũng giống như buổi tối của nhiều năm trước khi Trần Tích đến nhà dẫn anh đi cũng là một ngày mặt trời bị che khuất bởi những đám mây dày vô cùng u ám. Ánh mắt bên ngoài lạnh lùng, hờ hững nhưng ở tận đáy lòng An Ký Viễn lại tràn ngập sợ hãi.
Cũng giống như giây này, tiếng chuông điện thoại di động vang lên vọng vào màng nhĩ, An Ký Viễn liền biết không phải là chuyện gì tốt lành. Mười giờ đêm giao thừa, Phó khoa Cấp cứu Hàn Khôn trực tiếp gọi điện cho An Ký Viễn.
Dưới ống tay áo blouse rộng, cánh tay An Ký Viễn không ngừng run rẩy, thốt ra từng chữ.
“Anh, em muốn nói với anh một chuyện.”
Đầu ong ong như có hàng nghìn con ong vo ve, An Ký Viễn thậm chí không nghe được ông ấy đang nói gì. Cậu chỉ cảm thấy có chất lỏng chảy dài xuống gò má để rồi nhận ra tuyến lệ luôn là thành trì giữ chặt lòng tự ái của bản thân đang tuôn rơi trước mặt anh.
Con đường ngắn nhất từ Khu nội trú ở tầng 26 đến Khoa cấp cứu, Quý Hàng không biết đã đi qua bao nhiêu lần, mỗi một lần đều mang theo tâm tình khác nhau, có nghiêm nghị, có sốt ruột hoặc âm trầm. Nhưng tận đáy lòng của những cảm giác kia là những suy luận logic và vạch ra kế hoạch rõ ràng. Chưa bao giờ giống như giờ phút này, vô cùng rối loạn.
Nền gạch Phòng cấp cứu còn in nhàn nhạt vết máu vừa được quét dọn vội vàng, trong không khí vẫn còn phảng phất mùi máu tanh, chưa bị mùi thuốc sát trùng lấn áp. An Sinh an tĩnh nằm trên giường bệnh, cổ họng cắm ống, tiếng kêu vang không ngừng của thiết bị duy trì hô hấp. Bác sĩ đứng cạnh giường bệnh nhận ra An Ký Viễn và Quý Hàng đến gần mới bấm nút tắt âm thanh. Vì vậy, trong phòng cấp cứu chỉ còn phảng phất âm thanh của tiếng pháo bông vào đêm giao thừa.
Ánh đèn trắng trong Phòng cấp cứu xoay tròn mờ ảo, tay chân Quý Hàng cứng đờ một lúc lâu mới bừng tỉnh phát giác Hàn Khôn đứng cách đó không xa đang hét lên với anh.
“Quý Hàng! Lời tôi nói cậu có nghe hay không? Bệnh nhân này là ai không biết sao? Còn không mau xem phim CT còn đứng ngơ ra đó. Đó là ba của cậu còn không mau ra quyết định!”
Mắng xong lại cầm lên điện thoại đưa ra một loạt chỉ thị:
“Điều thêm 3 đơn vị máu B, tốt nhất là 4”
Trong lòng Quý Hàng cười khổ, theo nghề 10 năm, đây là lần đầu tiên bị đồng nghiệp mắng đứng “ngơ ra đó”. Anh liếc nhìn em trai bên cạnh đã sớm lau nước mắt, tập trung nhìn màn hình điện tử, bắt đầu chân chính thu thập tin tức.
Nhịp tim chậm, huyết áp tăng, nhịp thở không đều, là biểu hiện điển hình của cushing, thể hiện sự gia tăng của áp lực nội sọ. Anh kiềm chế run rẩy, lấy điện thoại, bật đèn flash soi vào con ngươi quen thuộc. Đôi mắt từng rất thâm thúy, sắc bén nay lại trống rỗng, không có một chút phản ứng nào.
Nếu không phải khả năng phán đoán của Quý Hàng quá mức chuyên nghiệp, là chuyên gia đứng đầu cả nước về lĩnh vực Ngoại thần kinh thì nhất định khi gặp phải phim chụp CT của An Sinh đều sẽ rà nát cả con chuột máy tính để phân tích tỉ mỉ từng chi tiết.
Toàn não tràn ngập tổn thương, gãy xương sọ lõm, gãy xương cổ C3C4.
Giọng Hàn Khôn mang theo kích động: “Khoa hô hấp đâu, cô còn không mau hối thúc? Ai trực mà chậm như vậy! Tên rùa đen nào!”
“Khám mở vùng bụng? Con mẹ nó! Huyết áp bây giờ còn 40, tôi phải làm sao”
“Tôi biết đây là An Sinh – An lão thái tuế! Đây cho dù là Thái thượng hoàng thì cô cũng phải biết thực tế một chút chứ? Chờ Viện trưởng, Y Vụ từ nhà chạy đến đây mới ra quyết định cứu hay không cứu. Tôi phải nói với người nhà như thế nào khi anh ta chính là bác sĩ Ngoại Thần kinh giỏi nhất của bệnh viện chúng ta. Cái gì mà quy tắc, nhanh chóng cứu người mới chính là quy tắc lớn nhất của bác sĩ!”
“Hàn Phó khoa.”
Một tiếng gọi lạnh lùng nhưng trong trẻo vang lên cắt ngang cơn tức giận mắng người của Hàn Khôn.
Quý Hàng ngẩng đầu khỏi những trang báo cáo hỗn loạn, khi An Ký Viễn cũng muốn đứng dậy đi theo thì anh đã giơ tay ấn xuống bả vai, đợi Hàn Khôn bước đến gần mới mở miệng đặt câu hỏi.
Môi anh mím chặt, chất giọng khô khốc như một người đã đi một đoạn đường rất xa.
“Hàn Phó khoa, cơ chế bị thương của bệnh nhân là cái gì?”
Cơ chế dẫn đến bị thương trong tai nạn giao thông đối với bác sĩ lâm sàng có tính hướng dẫn mẫu chốt trong chẩn đoán, thông thường sẽ không được thông báo cho người nhà, vì nó quá tàn nhẫn và không cần thiết chút nào.
Nếu như nói vừa rồi Hàn Khôn còn không quá mức tin chắc, nhưng trong những phút vừa qua, nét mặt nghiêm nghị và ngưng trọng của Quý Hàng, sự thân mật trong giao tiếp giữa Quý Hàng và An Ký Viễn đủ để giải thích tất cả.
Với thân phận kép này, Hàn Khôn không khỏi kìm lòng nói: “Xe tải đi trên đường với tốc độ cao, tài xế vội vã chạy về nhà trước giao thừa đã có 30 tiếng không ngủ, trực tiếp tông vào đuôi xe của ba chiếc xe đang dừng đèn đỏ. An lão gia bị kẹp ở giữa ghế trước và ghế sau, thời gian giải cứu khoảng 40 phút, tình trạng của não, cậu đã thấy trên phim chụp CT. Những vấn đề khác thì gãy 5 xương sườn, tràn khí màng phổi, tràn máu hai bên phổi, tụ máu trung thất, chấn thương thượng thận phải, thận phải tụ máu sau phúc mạc, tụ máu đĩa đệm. Gãy xương chậu và cổ xương đùi trái. Khoa xương khớp còn chưa đến, nhưng đây chưa phải vấn đề cấp bách cần cân nhắc.”
Quý Hàng nghe xong, dạ dày không khỏi dâng lên một trận buồn nôn.
Đáng tiếc khi anh có một nền tảng chuyên môn và khả năng phán đoán quá mức đáng tự hào để hiểu rõ ý nghĩa thật sự đằng sau mỗi câu nói kia, gần như không có một dấu hiệu nào để tự an ủi được bản thân.
Vốn muốn gọi điện cho phòng phẫu thuật lại nhất thời quên mất mình đang cầm ống nghe điện thoại, Quý Hàng đi về phía mép giường An Sinh, dây ống nghe bị kéo căng đến khi chiếc điện thoại rơi xuống sàn tạo thành tiếng vang chấn động.
Anh nhớ đến lúc nhỏ mỗi khi An Sinh châm cứu cho mình, cứ kẹp chặt hai nách, trầm mặt không nói lời nào kéo anh đến tận mép giường, nhớ đến nét mặt chán ghét của An Sinh khi thấy anh đau đớn rơi nước mắt.
Kỳ quái, hiện tại làm sao cũng không nhớ nổi những lời oán trách không hề có đạo lý, những kiểu hành xử cực kỳ vô tình.
Quý Hàng nhìn qua rồi nói: “Còn có những người bị nạn khác cần Ngoại thần kinh thăm khám sao?”
Hàn Khôn tức giận mắng: “Con mẹ nó, giờ này cậu vẫn còn tâm trí lo lắng cho người khác? Những người còn lại đã chuyển sang bệnh viện khác!”
Quý Hàng khẽ gật đầu: “Ừm. Tôi đã gọi phòng phẫu thuật, tôi cần bàn bạc với em trai mình một chút, sẽ không mất quá nhiều thời gian.”
Không biết là nên vui mừng hay khổ sở, An Ký Viễn không hề nghĩ đến lại là trong hoàn cảnh này nhìn thấy anh thay đổi.
Quý Hàng lúc này không còn là người anh trai chuyên quyền như từ trước đến nay, anh dẫn cậu đến một phòng nhỏ bên cạnh, ngồi sóng vai cùng thảo luận, đưa ra những ý kiến chuyên môn ngắn gọn nhất, hỏi ý kiến cậu có đồng ý làm phẫu thuật hay không, trong vòng hai phút đã vẽ nên phương án phẫu thuật đầy một mặt bảng trắng.
Bọn họ đứng ở hai bên bàn mổ, tín nhiệm lẫn nhau, ung dung không vội vã. Có lẽ phải mất một khoảng thời gian để thoát khỏi những đau đớn lúc này nhưng cuộc sống là vô tận, từ trong ánh mắt toát lên sự lạc quan, mọi thứ rồi sẽ tốt đẹp hơn.
Ca phẫu thuật thuận lợi, kéo dài từ đêm giao thừa qua mùng một.
Cấp cứu khẩn cấp vào ban đêm trong những ngày nghỉ lễ, các bộ phận thường phản ứng không kịp thời. Nhưng do thân phận bệnh nhân đặc biệt lại liên quan đến việc tiết lộ thân thế thật sự của Quý Hàng nên sau khi ca phẫu thuật kéo dài 6 tiếng đồng hồ kết thúc, Viện trưởng, Viện Phó, Chủ quản Y Vụ, đều đã ngồi chờ sẵn trong căn phòng làm nhỏ ở ICU.
Biểu tình của đầu gỗ cũng không có mấy phần cảm xúc khi đối mặt với sự trấn an, nhiệt tình thăm hỏi của các lãnh đạo, thế nhưng từng cử chỉ nên thật sự toát lên khí chất của thế gia công tử. Trong khi mọi người vẫn đang chăm chú quan sát, Quý Hàng dẫn theo An Ký Viễn, một trước một sau đứng trước mặt Cố Bình Sinh.
Hai mắt tràn đầy tơ máu, một lúc lâu mới thốt ra một câu: “Trưởng khoa, thật xin lỗi.”
Từ sau khi ca phẫu thuật kết thúc, Quý Hàng và an Ký Viễn không rời nửa bước khỏi khoa, lần duy nhất Quý Hàng bước ra khỏi ICU là khi anh nghe được tin tài xế gây tai nạn vừa được tạm thời thả ra.
Cậu ta so với tưởng tượng của Quý Hàng trẻ tuổi hơn rất nhiều.
Khi anh nhìn thấy cậu ta là đang ngồi hai tay ôm đầu, cậu ta giơ tay chống tường đứng lên, hai mắt sưng đỏ, tràn đầy hổ thẹn và áy náy.
Rõ ràng mới khoảng hai mươi, dáng vóc đại khái cũng không lớn hơn Tiểu Viễn bao nhiêu nhưng vừa khóc vừa khom lưng tuyệt vọng như một ông lão lớn tuổi: “Thật xin lỗi… Tôi thật sự không cố ý… Thật xin lỗi… Tôi quá nhớ con gái… nó chào đời ba tháng rồi mà tôi vẫn chưa thấy mặt… chỉ nghĩ nhanh chóng về nhà nhìn nó một cái… Thật thật xin lỗi… Thật xin lỗi…”
Cậu trai trẻ quỳ rạp xuống trước mặt Quý Hàng và An Ký Viễn, không hề để ý đến sự hiếu kỳ của người xung quanh, anh ta đi bằng đầu gối nhích lại gần Quý Hàng, giơ tay níu lấy vạt áo blouse trắng nức nở nói xin lỗi.
“Thật xin lỗi… Tôi sai rồi… Thật xin lỗi…”
Sắc mặt của Quý Hàng không hề dao động trước bất kỳ một sự hối lỗi nào.
Anh đứng thẳng như một cây tuyết tùng cao lớn, thần sắc lạnh lùng đến đáng sợ. Sự yên lặng kéo dài cho đến khi cậu trai trẻ không dám nói thêm một lời nào nữa thì Quý Hàng đột nhiên khom người, nắm lấy cổ áo cậu ta đẩy vào vách tường.
Mấy ngày không ngủ, cũng không biết lấy sức lực từ đâu ra.
Mỗi một chữ thốt ra đều mang theo giọng điệu hung ác mà An Ký Viễn chưa bao giờ nghe thấy.
“Cậu nói xin lỗi là có thể đổi lấy một mạng người sao?”
Cậu trai trẻ bị dọa đến tắt tiếng, con ngươi hoảng hốt nhìn qua người bên cạnh. Quý Hàng lúc này mới chú ý đến có một người từ đầu đến cuối luôn đứng ở một khoảng cách an toàn đứng xem: Trên người mặc trang phục công sở, đeo bảng tên, trên tay cầm túi xách cỡ giấy A4, mái tóc ngắn ngang vai để lộ đường cằm xinh đẹp, ánh mắt tinh xảo, không hề sợ hãi nhìn thẳng Quý Hàng.
Khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, tiện tay đưa ra một tấm danh thiếp
“Quý Phó khoa, ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Tôi là Dương Tịch Hạc- luật sư công ích.”
Ánh mắt sắc bén của Quý Hàng lạnh lùng quét qua danh thiếp, không nói một lời liền quay đầu xoay lưng bỏ đi.
Danh thiếp bị động tác xoay người hất văng xuất sàn, hai chữ “Tịch hạc” bất ngờ bị dấu chân đạp lên.
Một tổ hợp các chuyên gia hàng đầu của các bệnh viện lớn trong thành phố nhanh chóng được triệu tập, mỗi ngày trong phòng họp nhỏ tại ICU đều thay phiên xuất hiện một người khác nhau nhưng đều mang theo tiếng thở dài cùng sắc mặt ngưng trọng rời đi.
Phương án trị liệu không ngừng thay đổi, mỗi một lần dùng thuốc hoặc điều chỉnh phương pháp đều phải được Quý Hàng gật đầu đồng ý. Anh ấy có khi nhanh chóng đáp ứng, có khi kiên quyết phản bác, có khi lại tra cứu tài liệu vài tiếng đồng hồ, cùng An Ký Viễn thương lượng, cân nhắc kỹ càng mới đưa ra câu trả lời.
Trong thời gian này, liền gần như không hề chợp mắt.
Cho đến sáng sớm mùng ba, Nhan Đình An xuất hiện. Không giống như mọi người trông đợi sẽ đánh ngất mang Quý Hàng về nhà nghỉ ngơi, ngược lại là nhéo lỗ tai An Ký Viễn lớn tiếng nói:
“Nhanh, ăn hết tô cháo hải sản rồi ngủ một giấc.”
“Em không đi!” – An Ký Viễn hướng vành mắt đen thùi giãy giụa.
“Anh Đình An tại sao không gọi anh hai, anh ấy chưa từng nghỉ ngơi, em dù sao tối hôm qua còn nằm ngủ một lát.”
Nhan Đình An liếc nhìn bóng lưng Quý Hàng đang thảo luận bệnh tình với vị chuyên gia, quay đầu đối với An Ký Viễn thấp giọng nói:
“Em phải làm gương cho anh hai em, một lát nữa anh mới có thể mắng em ấy được.”
Không phải muốn An Ký Viễn làm tấm gương, càng không phải muốn ở thời khắc quan trọng này bày ra tư thế của một sư huynh. Nhan Đình An chẳng qua hiểu rất rõ, giờ phút này nếu Quý Hàng vẫn có thể phân ra chút tâm tư, nhất định đều sẽ đặt toàn bộ lên người An Ký Viễn.
Cũng may, tình huống đã ổn định rất nhiều.
Rạng sáng hôm nay, các chỉ số sinh tồn của An Sinh đã xuất hiện chuyển biến tốt hơn, ARDS (Hội chứng suy hô hấp cấp) đã cải thiện rõ ràng hơn. Thậm chí, thừa dịp ánh sáng mặt trời bừng bừng, lần đầu tiên sau khi phẫu thuật, An Sinh đã mở mắt.
Lúc ấy, Quý Hàng cùng An Ký Viễn đều ở bên cạnh giường.
Mí mắt sưng tím khó khăn vén lên, lộ ra một đôi con ngươi không hề coi là trong suốt, nhưng vô cùng quen thuộc. Ánh mắt lướt qua anh em bọn họ rồi sau đó dừng lại trên người Quý Hàng.
Đêm ba mươi, vì đứa con trai không muốn trở về ăn bữa cơm đoàn viên… Quý Hàng từng cho rằng, đó tất nhiên là một ánh mắt đầy háo hức…
Nhưng không có gì cả.
Không có lưu luyến, kỳ vọng, chiếu cố, cũng không có áy náy, tự hối hận không thôi. Tất nhiên cũng không có… câu trả lời mà Quý Hàng chờ đợi hơn nửa đời người.
Trống rỗng, giống như đang nhìn xa xăm tận dải ngân hà vô tận.
Chẳng mấy chốc, đôi mắt laị nhắm nghiền
Quý Hàng sửng sốt, nhẹ nhàng đặt hai ngón tay nhẹ nhàng của mình vào lòng bàn tay đang nâng lên của An Sinh, cảm nhận được hơi ấm mỏng manh.
Cây gỗ brazill (cây huyết dụ) cũng có thể sinh ra chồi non.
Con người dù có cao ngạo, lạnh nhạt đến đâu thì sống trong thế giới này đều khó giữ được sự mộc mạc.
Ngày đó, tình trạng của An Sinh ổn định một cách đáng kinh ngạc, các dấu hiệu sinh tồn ổn định, đồng tử có phản xạ tốt, số lần truyền dịch cũng giảm đáng kể. Nhan Đình An cuối cùng có đầy đủ lý do hết sức thuyết phục, thậm chí là dụ dỗ, lừa gạt đem Quý Hàng xuống lầu nghỉ ngơi. Không chịu đánh thức An Ký Viễn, đứa nhỏ giống như một đứa bé sơ sinh, nước miếng dính đầy môi.
Quý Hàng co rúc người nằm xuống giường, tự cho là động tác rất nhẹ nhưng vẫn đánh thức An Ký Viễn.
An Ký Viễn chớp mắt nhìn, lầm bầm trong miệng rồi đem một nửa cái chăn đắp cho anh. Đôi mi nặng trĩu cứ chìm xuống, khi gương mặt hốc hác không kém của Quý Hàng nằm đối diện mới nhỏ giọng nói: “Em mệt chết được”
Quý Hàng giơ tay chạm vào gương mặt lạnh băng của An Ký Viễn nói: “Anh biết.”
Quá Mệt mỏi, Quý Hàng vừa nhắm mắt lại giây thứ ba đã chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc mộng là cơn mưa phùn phủ kín nền cỏ xanh. Hai tay anh bị dây gai trói chặt đến rỉ ra máu tươi, bởi vì không thể nào cảm nhận được đau đớn mà gắng sức giãy giụa không ngừng.
Rốt cuộc, anh đã được tự do.
Kéo cánh tay bị dây gai đâm đầy máu thoát khỏi những ràng buộc.
Khi nhận được điện thoại, Quý Hàng mới ngủ không đến ba tiếng. Giấc ngủ của anh vốn rất cạn, nhưng hôm nay vì mệt mỏi đến cực độ cho nên đến tiếng chuông vang lên lần thứ năm mới đưa lên tai.
Sau đó, anh lại nói không nên lời.
Đầu óc như bị cơn gió thổi ù ù bên tai làm thanh tỉnh. Khi Quý Hàng và An Ký Viễn cùng vọt vào phòng bệnh, một bác sĩ nội trú trực ICU đang ra sức ấn lồng ngực, tóc đuôi ngựa đung đưa theo từng động tác cứng rắn, mắt kính rơi xuống vào lòng bàn tay xụi lơ của An Sinh.
“Bao nhiêu vòng?”
“Sáu vòng. Đổi người!”
“Thêm một liều Adrenalin nữa!”
“Kích điện! 300 Jun! Nhanh lên!”
“ECMO tại sao còn chưa đến?”
Cấp cứu luôn gấp gáp và căng thẳng, trước đội ngũ hành chính đầy uy quyền lại càng hối thúc hơn. Tim An Sinh ngừng đập trong một giờ sáu phút, gia đình quyết định từ bỏ giải cứu sau khi đã thương lượng và thống nhất.
Đôi mắt ngơ ngác không dám hướng về bóng người nằm trên giường bệnh. Hốc mắt An Ký Viễn đỏ bừng, xuyên qua một tầng thật dày hơi nước, ngẩng đầu nhìn Quý Hàng đứng bên cạnh.
“Không có sao.”- Quý Hàng nhỏ giọng khuyên nhủ.
“Tiểu Viễn, không cần chịu đựng, em có thể khóc.”
Người đàn ông nằm trên giường bệnh ở ICU đang nhắm chặt mắt kia đã chiếm hơn nửa đời người của Quý Hàng. Tốt, xấu… từ “ba” này xem như đã thật sự hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời của Quý Hàng.
Anh ấy không còn ba.
Em trai của anh ấy không còn ba.
Hai người bọn họ, cũng không còn ba mẹ nữa.
Một khắc kia, sự nhẹ nhàng và nặng nề, sự trì trệ và đấu tranh, sự kiêu ngạo và thể diện, sự tiếc nuối khi không có được điều mong cầu, đều giống như những giọt nước mắt không cho phép rơi xuống xuống, nó thuộc về những giấc mơ không có nơi đặt xuống, nằm trong những ký ức hỗn loạn, ở bên trong trái tim đầy những những vết sẹo đã được vá lại và…
Kể từ đó không còn cơ hội để nói ra nữa.