Cười!
Đương nhiên là không thể bị sư tử nhỏ bắt được.
Nét mặt Quý Hàng lập tức trầm xuống: "Đây là thành quả tự cảnh tỉnh của em?"
"Cạch"- một tiếng, mồ hôi hai bên thái dương rơi xuống vai.
An Ký Viễn nuốt nước miếng, ánh mắt hướng về phen thước đã tăng thêm một cấp trong tay anh, một chút quyết tâm cuối cùng đối kháng với bản năng sợ hãi, chậm rãi nói:
"Em biết mình còn rất nhiều thiếu sót. Bởi vì khó lòng khắc chế tâm tình và tính khí của bản thân, trong công việc khi xảy ra chuyện không đủ trầm tĩnh, suy nghĩ vấn đề quá mức phiến diện, theo thói quen đem tình cảm cá nhân đặt ở vị thứ nhất. Cho nên, anh mới giấu em một ít sự tình phức tạp, tỷ như thân thế của sư huynh, Cù Lâm uy hiếp anh, di chúc. Anh sợ em được cái này mất cái khác, làm lỡ công tác lâm sàng."
An Ký Viễn lúc mới bắt đầu nói âm thanh còn nhỏ như tiếng muỗi kêu, nhưng càng về sau thì càng mạnh mẽ hơn.
"Nhưng trên thực tế, mỗi khi em bị coi như đứa trẻ cần được bảo vệ, sẽ sinh ra sự phản nghịch lớn hơn lại mang theo tâm tình mâu thuẫn vào công việc, và dễ dàng gặp phải phiền toái càng lớn hơn nữa. Tỷ như, bắt cóc Dương Tế, bệnh nhân xảy ra vấn đề phức tạp cũng không xin anh giúp đỡ thậm chí còn nỗi lên tính khí bỏ sang Nội Thần kinh. Cứ lặp lại như tạo thành một vòng tuần hoàn. Tâm tình của em không được giải tỏa, tích lũy uất ức ngày càng tăng cao, không ngừng phạm vào những sai lầm cấp thấp như cãi nhau, đi trễ. Đồng thời, anh cũng sẽ cảm thấy em càng ngày càng bất hảo, ngây thơ, khó quản thúc, càng thêm không tín nhiệm em có thể xử lý được tâm tình của mình và công việc."
Chênh lệch 2 centimet, nét mặt âm trầm cộng thêm cầm thước trong tay. Quý Hàng nhìn chằm chằm An Ký Viễn vẫn là bộ dạng người răn dạy, cao cao tại thượng.
Thế nhưng, anh cũng cảm thấy vui mừng về sư tử con.
Tâm tình đạt được sự thỏa mãn, An Ký Viễn không còn bị mâu thuẫn gợi lên cơn sóng lớn vỗ trôi dạt khắp nơi, lạc mất phương hướng. Cậu vứt bỏ mâu thuẫn, khách quan nhìn nhận điểm then chốt, phân tích toàn diện vị trí của bản thân mình.
"Cho nên?"
An Ký Viễn nhìn thẳng vào ánh mắt anh mà nói:
"Cho nên, là lỗi của em, em sẽ không trốn tránh. Liều mạng bỏ sang Nội thần kinh là sự thiếu trách nhiệm đối với bệnh nhân của mình, các đồng sự và cấp trên. Gặp phải bệnh nhân có vấn đề phức tạp nhưng không chịu xin ý kiến của anh là sự bực bội ngây thơ và quá tự phụ trẻ con. Trước mặt mọi người chống đối với quyết định của anh là hành động vô ý thức, không suy xét đến toàn cục, đắm chìm trong cảm xúc cá nhân càng là biểu hiện của sự không thành thục. Những sai lầm cần phải bị nghiêm phạt."
Quá mức kiêu ngạo cũng là một nhược điểm khiến cho bản thân càng khó chấp nhận sự xấu hổ bởi những sai lầm của bản thân.
Đương nhiên, bị đánh đòn cũng giống như vậy.
Vì vậy, An Ký Viễn phát hiện, so với sự thẹn thùng của cái mông trần bị đánh sưng lên so với tự mình đối mặt với sai lầm của bản thân có phần thản nhiên hơn nhiều.
Đau để tỉnh lại. Sai rồi thì sửa đổi.
Quần chưa được phép kéo lên, An Ký Viễn lại từng chút cảm giác được sự thẹn thùng, hoang mang và sợ hãi của bản thân đã dần tiêu tán, chỉ còn lại sự ung dung đoán nhận.
Cậu sai rồi và sẽ không lại sai lần nữa.
Không đủ ưu tú, nhưng nhất định sẽ ngày càng ưu tú.
Dù cho có lý do to bằng trời, dù có tạo thành hậu quả nghiêm trọng, cũng sẽ không tiếp tục lãng tránh khuyết điểm.
Quý Hàng bình tĩnh sư tử con đã dần thu gọn lại cái bờm nhỏ của mình, bởi vì đau, khóe mắt phiếm hồng nhưng con người lúc này tràn đầy sự ngạo nghễ. Anh mơ hồ cảm giác được, An Ký Viễn yên lặng là đang chờ anh nói cái gì.
Sư tử con đều thẳng thắn, thành khẩn đến nước này, Quý Hàng cũng không thể bất cận nhân tình.
"Phần lớn sự xung động của em, anh đều có thể lý giải. Tựa như em bị kẹt trong thang máy, anh cũng không nói lý mà phát giận với em, cũng như khi anh bi té, cả người toàn máu, em cũng không để ý đến thân phận, ở phòng cấp cứu lớn tiếng mắng anh."
… Là bởi vì quá mức để ý.
Có mấy lời, Quý Hàng không nói ra miệng, An Ký Viễn cũng có thể tự nhiên hiểu được.
"Ưm. Những sai lầm này đều có rất dễ dàng hiểu được nguyên do. Mặc dù không phải mượn cớ, nhưng để tránh giẫm lên vết xe đổ. Tương lai, chúng ta còn một đoạn thời gian rất dài, cần lấy thân phận anh – em, thầy – trò, cấp trên – cấp dưới làm việc với nhau, cho nên…"
Cậu vận dụng hết sức lực, trịnh trọng nói:
"Em cũng phải cho anh lập quy củ."
Đây không chỉ là vui đùa.
Xuyên thấu qua ánh mắt trầm tĩnh của An Ký Viễn, Quý Hàng chợt bừng tỉnh, cảm giác cậu thanh niên trước mắt này giống như một đường gió lốc ào qua trước con đường tương lai rộng thênh thang phía trước, phía sau là cuồn cuộn bụi khói như tuấn mã phi nước đại.
Ánh mắt kia, làm cho Quý Hàng ghi nhớ rất nhiều năm.
Quý Hàng thu liễm lại ánh mắt có phần tán thưởng, khôi phục nét mặt nghiêm nghị thường ngày: "Nếu nhận ba lỗi sai, trước hết chịu xong 90 thước. Phơi bày ra tư thế tự cảnh tỉnh của bản thân, biểu hiện tốt thì anh sẽ nghe yêu cầu của em."
An Ký Viễn cúi người vào thành giường, bên dưới lót thêm một cái gối, đầu chôn trong khuỷu tay. Dẫu đã có phần thông suốt nhưng lấy tư thế này nghênh đón gia pháp, theo bản năng vẫn là mặt đỏ lên. Huống chi…
"Thắt lưng, chân dùng sức chống đỡ tốt, mông nâng lên cao."- Đầu thước lạnh như gõ vào da thịt nóng bỏng, lời nói có phần xấu hổ từ miệng anh thốt ra vẫn là cái giọng điệu máy móc không chút cảm xúc nào.
"Cho ngươi gối đầu không phải cho ngươi nhân cơ hội mượn lực, chẳng qua là phù hợp cao độ.Tư thế, muốn chính mình duy trì."
Trải qua thời gian lắng đọng, đôi mông sưng đỏ đã dần chuyển sang xanh tím, sưng cao, hiện rõ từng lằn thước.
Thước gỗ lạnh băng lại vỗ xuống.
Quý Hàng tin tưởng An Ký Viễn có thể làm được, lại vẫn không nhịn được cường điệu:
"Ba điều quy củ, phải nhất định tuân thủ. Trong khi bị đánh, tỉ mỉ lĩnh hội đau đớn, nên tự mình tỉnh ra trước khi trận đánh kết thúc.Nếu muốn nói điều kiện với anh…"
Bốp!
Liền phải trả giá thật lớn.
An Ký Viễn đau đến hai mắt biến thành màu đen, có chút mê muội.
Phen thước bằng gỗ lim thâm trầm sáng bóng, đánh đủ mười phần lực. Cơn đau từng chút len lỏi sâu vào từng lớp da thịt, dường như muốn đánh gãy cả đầu khớp xương.
Cổ tay xoay, nếu là nghiêm phạt, tất nhiên phải khắc cốt minh tâm.
Quý Hàng đánh mỗi một thước đều rất nghiêm khắc, gắt gao cùng một vị trí chồng lên nhau. Mười thước liền đem phần da thịt đỏ tươi sưng cao chuyển sang bầm tím.
Bốp!
"A…"- Gân cổ đều nổi lên, An Ký Viễn cắn môi, vị máu tanh chạm ngay đầu lưỡi.
Quý Hàng nhàn nhạt liếc mắt nhìn, đầu thước gõ gõ vào hông, ý bảo An Ký Viễn nâng mông lên cao.
“Là một bác sĩ, điều cơ bản nhất chính là không buông tha bất luận một tia hi vọng nào, đối với mình kỹ năng của bản thân ngày càng phải hoàn thiện tốt hơn nữa, toàn lực ứng phó với bệnh tình của bệnh nhân mới xem như kết thúc chức trách. Em có thể nghe qua rất nhiều bác sĩ không cách nào khống chế sinh tử, làm hết phận sự là không cần hối hận, nói câu xin lỗi."- Giọng Quý Hàng rất trầm.
"Thế nhưng, An Ký Viễn, điều em cần làm là vế đầu tiên."
Thước lại đánh mạnh xuống.
Tiếng rên khẽ thốt ra ngoài, thân thể An Ký Viễn căng cứng, run rẩy kịch liệt, tất cả tâm tư đều dùng đối kháng với đau đớn.
"Trong quá trình trị liệu, ở trước khi tai nạn phát sinh, em liền phải học được khả năng phán đoán những biến chứng phát sinh đột ngột. Đối mặt với ca bệnh phức tạp, cần chuẩn bị trước đầy đủ tất cả tài nguyên. Một khi có bất kỳ một điểm nghi ngờ nào phát sinh liền phải có cảnh giác đầy đủ. Em trong khi làm việc không có tính toán đầy đủ, mới có thể dẫn đến khi bệnh tình của dì tóc xoăn phát sinh đột biến mà tay chân luống cuống cả lên.”
Quá đau.
An Ký Viễn nắm chặt tay thành quyền, chăm chú lĩnh hội từng câu nói của anh, do dự thốt ra câu thắc mắc:
"Kẹt thang máy… Muốn làm sao dự đoán."
Quý Hàng bất động thanh sắc, cũng không trả lời.
Trong lúc An Ký Viễn chuẩn bị nghênh tiếp cơn giận, thước bỗng dưng ngừng lại
Cậu như ngừng thở, hết sức chăm chú nghe anh nhàn nhạt nói: "Bị kẹt trong thang máy, không phải là em sai, phản ứng cũng xem như linh hoạt. Chuyện này không thể trách em."
An Ký Viễn không phải không thừa nhận cậu rất để tâm đến vấn đề này. Bởi vì quyết sách của mình mà bệnh nhân rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, rốt cuộc là một sinh mệnh từng vô cùng hoạt bát, vẫn là tấm lòng thiện lương của một đứa trẻ…
Nhưng một giây kế tiếp.
Bốp!
"Aaaa… "
Thước đánh mười phần lực đập lên phần da thịt chằng chịt lằn thước. An Ký Viễn nhịn không được thét lên, hai cánh mông trần truồng co quắp lại.
Bộ dáng chật vật lắng nghe lời anh nói: "Thế nhưng, vì chứng minh bản thân cũng tốt, cáu kỉnh để khỏi mất mặt cũng tốt, rõ ràng có thể thương lượng với anh nhưng cũng không tìm xin giúp đỡ, bởi vì nguyên nhân cá nhân mà giấu giếm. An Ký Viễn, em thật to gan!"
Dừng lại ba giây, không khí an tĩnh nghe được cả tiếng kim rơi, làm người ta hít thở không thông.