Kiều Thạc buổi trưa đến ICU thấy An Ký Viễn, ánh mắt đều sưng lên.
"Cậu có thể tĩnh tâm một chút không?"- Kiều Thạc ngồi xổm ở quầy trực y tá xoa bắp chân đang bị chuột rút của An Ký Viễn bởi vì đi thang bộ liên tục trong thời gian dài.
"Thầy lại không nhìn thấy, cậu đi thang máy một lần thì có sao? Bảng tên còn dám tháo xuống lại không dám đi thang máy, suy nghĩ kiểu gì thế?"
Kiều Thạc tuy nói đang giận dỗi mắng người vì lý do khó có thể giải thích được, nhưng trong lòng lại hiểu rõ, muốn An Ký Viễn xem thường lời nói của anh trai mình còn khó hơn muốn Aspirin không chui vào ổ chăn.
Nghĩ đến lần đầu nhìn thấy An Ký Viễn, cậu còn cảm thấy hai anh em này không hề giống nhau, nhưng hôm nay đứng ở góc độ người đứng xem, cậu ta giống hệt anh mình về tính cố chấp.
Bằng lái của thầy đã bị tịch thu hơn một tháng, trừ thời tiếc đặc biệt tồi tệ, đi làm đều là chạy bộ, cho đến bây giờ đều không ngồi xe cùng Kiều Thạc.
Kiều Thạc còn từng kiểm thảo qua mình kỹ thuật lái xe của mình, đắn đo một thời gian rất lâu mới lấy hết dũng khí đi hỏi thầy, không ngờ chỉ đổi lấy một câu trả lời rất bình thản.
"Em cho là chỉ có em phạm lỗi mới phải bị phạt sao?
An Ký Viễn bị thủ pháp xoa bóp tàn bạo của Kiều Thạc làm đau đến hít thở không thông, bắp chân không tự chủ muốn rút về, lại bị cưỡng ép kéo lại. Sau khi thấm đẫm một lớp mồ hôi mới dần thích ứng với lực xoa bóp của Kiều Thạc.
"Sư huynh, anh có biết hội chứng hồi phục sau khi cai thuốc fingolimod không?"
Kiều Thạc đang chuyên tâm xoa bóp, bị đột nhiên đặt câu hỏi, mơ hồ lặp lại.
"Hội chứng gì?"
An Ký Viễn chậm rãi lặp lại: "Hội chứng hồi phục sau khi cai thuốc fingolimod."
Nếu như nói, câu đầu còn mang hơi hướng của tiền bối, lần này Kiều Thạc là quả thực không biết gì.
"Fingolimod"
"Có nghe qua?"
"Điều trị đa xơ cứng?
Trong lâm sàng có muôn ngàn loại thuốc, không có một bác sĩ nào có thể biết được tất cả các loại thuốc và chỉ định của nó, đặc biệt là các loại thuốc được chỉ định dùng riêng cho một nhóm bệnh nhân nhất định, có sự giới hạn vô cùng nghiêm ngặt. Huống chi, khoa thần kinh của mỗi bệnh viện lại có một chuyên khoa của chính mình, sở trường của bệnh viện B cũng không phải về đa xơ cứng. An Ký Viễn từ lúc vào lâm sàng đến nay, gặp loại chứng bệnh này có thể đếm được trên đầu ngón tay.
An Ký Viễn từ trước cảm thấy Quý Hàng quá rảnh rỗi, quá cầu toàn, bắt cậu học thuộc tên và công dụng của các loại thuốc, ví dụ nếu như cậu không đến thực tập trao đổi tại khoa Nội tiết thì đại khái cả đời cũng sẽ không tiếp xúc với các bệnh nhân sử dụng thuốc imiglucerase để điều trị bệnh Gaucher.
Số lượng tên thuốc hiếm gặp được yêu cầu học thuộc hiện tại không nhiều nhưng cứ cộng dồn lại đủ khiến làm An Ký Viễn sinh ra mâu thuẫn, thậm chí có thời điểm được xem như gia pháp trách phạt, càng làm cho cậu cảm giác những kiến thức này không hề có đất dụng võ chút nào.
Nhưng mà, sáng sớm hôm nay, ở phòng khám của Nội Thần kinh, tên loại thuốc kia vừa vặn rơi vào điểm mù của cậu.
"A!"- Kiều Thạc ngẩng đầu như chợt hiểu ra.
"Thật giống như có từng nghe qua, thuốc điều trị đa xơ cứng trong hai năm qua được phát triển thêm khá nhiều, làm sao thế?"
An Ký Viễn xoa lông mày, vẻ mặt đầy lo lắng nhìn Kiều Thạc.
"Vậy thì anh cũng biết sau khi ngừng thuốc thì các triệu chứng sẽ xuất hiện trở lại, số lượng tổn thương trên T2 cũng sẽ tăng thêm do thuốc đã ngừng tác dụng, có thể phải sử dụng thêm các loại thuốc ức chế miễn dịch khác kèm theo."
"Các loại thuốc sử dụng trong Nội thần kinh đa phần là như vậy, đều là kháng sinh đơn dòng, cần phải quen thuộc cách sử dụng."
Kiều Thạc biết, bởi vì cậu đã từng luân chuyển liên tục qua Nội thần kinh nhưng An Ký Viễn thì không biết.
Sáng hôm nay cùng Trưởng khoa Tiền xuống phòng khám của Nội thần kinh, quy trình hoàn toàn khác biệt với Quý Hàng. Quý Hàng luôn tự mình khám bệnh, cho dù mang theo An Ký Viễn đến trường học, cũng là An Ký Viễn ở bên cạnh viết bệnh án, ngồi lắng nghe và quan sát. Nhưng ở Nội thần kinh, tất cả quy trình đã lắp ráp sẵn, bác sĩ nội trú sẽ thu thập tiền sử bệnh, khám sức khỏe, đưa ra các loại kiểm tra cơ bản cần thiết, phương thức điều trị, đến cuối cùng mới là bác sĩ Trưởng khám và kết luận.
An Ký Viễn còn có một nhiệm vụ trọng yếu là giải đáp những thắc mắc cơ bản, cùng phán đoán xem có cần chuyển đến bác sĩ cấp cao hơn để thăm khám hay không?
Bệnh nhân nữ 25 tuổi xuất hiện trong thời điểm này.
Từ khi được chẩn đoán mắc bệnh đa xơ cứng vào 5 năm trước, cô được chỉ định dùng Fingolimod để điều trị ngăn ngừa suy nhược thần kinh. Đến thời điểm này, cô ấy muốn mang thai nên đến khám xem có cần phải ngưng sử dụng thuốc hay không.
An Ký Viễn nhìn vào danh mục thuốc cấm chỉ định trong thai kỳ liền trực tiếp nói với bệnh nhân hãy ngừng sử dụng thuốc, ký vào giấy hoàn tiền khám bệnh.
May mắn, có sư huynh kiểm tra hỏi thăm mới kịp thời phát hiện vấn đề. Nhưng bởi vì không có ghi chép bệnh án nên không có thông tin của bệnh nhân, An Ký Viễn không thể làm gì khác là dựa vào trí nhớ nét mặt trong giây lát tự mình chạy tới lui các phòng khám dài từ tầng một đến tầng tám, tìm suốt nửa tiếng mới gặp được bệnh nhân.
An Ký Viễn ở Ngoại thần kinh rất ít khi có cơ hội phạm phải những sai lầm như vậy bởi chỉ một sai sót nhỏ liền bị Quý Hàng cường thế đất bóp nát từ thời điểm bắt đầu manh nha, cũng sẽ ghi nhớ thật lâu bằng những trừng phạt và những bài tập mang ý nghĩa đền bù sai lầm.
Kiều Thạc cũng cực ít nhìn thấy dáng vẻ mất mát này của An Ký Viễn, cậu đứng dậy vỗ vỗ bả vai an ủi: "Sau này biết là được, cậu không phải cũng tìm được bệnh nhân sao, chớ suy nghĩ nhiều."
An Ký Viễn tận lực không thèm nghĩ nữa, bởi vì sự rời đi ngắn ngủi cũng như sai lầm của cậu làm cho các sư huynh phải điều chỉnh sắp xếp khá nhiều thứ, có thể dưới sự giáo dục, hun đúc về ý thức trách nhiệm của Quý Hàng làm cho cậu luôn hy vọng không mang thêm phiền toái cho người khác.
"Dì tóc xoăn thế nào rồi?"- Cậu ngẩng đầu, muốn bước ra ngoài từ bóng tối nhưng không ngờ một bước lại càng dẫm sâu hơn vào vũng bùn.
Kiều Thạc có ý né tránh: "Ừ, tạm được, tình hình gần như đã được dự đoán trước."
An Ký Viễn trầm mặc nhìn Kiều Thạc một lúc lâu, rồi sau đó quả quyết đứng dậy tự mình bước đến vị trí đặt hồ sơ trên quầy trực y tá.
Quá trình học tập nghiêm túc, cậu tự nhiên hiểu được ám hiệu dán trên hồ sơ tại phòng ICU, nếu giấy dán trên góc phải là màu vàng chứng tỏ bệnh án có sự tranh chấp, có Y vụ tham gia hòa giải, một khi giấy dán màu vàng biến thành màu đỏ, đó chính là Y vụ hòa giải thất bại, người nhà bệnh nhân quyết định khởi kiện.
An Ký Viễn không có hỏi thêm Kiều Thạc, cậu một mình nhìn qua bệnh án, đọc kết quả CT ngày hôm qua, xoay người hỏi vài câu với bệnh sĩ nội trú ICU rồi bước đến mép giường của dì tóc xoăn.
Áo len màu vàng kia vẫn đặt ở tủ đầu giường. Trong đầu An Ký Viễn bỗng nhiên hiện ra hình ảnh và lời lẽ kích động của con trai dì tóc xoăn. Ngày hôm đó, cậu ta mặc áo sơ mi, bên ngoài mặc một áo khoác mỏng màu xám tro, đại khái nhìn qua cũng là một người khá hiền hòa.
Dì tóc xoăn nhất định rất thương con trai của mình.
An Ký Viễn cúi người, đem tờ giấy vẽ bùa của mình đặt bên gối của dì. Cậu dùng ngón tay lướt nhẹ qua hàng lông mày. Cậu cũng không nói gì, xoay người đi ra phòng bệnh.
Ngày hôm đó, là buổi họp cuối năm của toàn bệnh viện.
Đã qua một tuần cao điểm của Ngoại thần kinh. Bởi vì sắp bước vào kỳ nghỉ năm mới, sẽ không sắp thêm lịch phẫu thuật mới định kỳ, cho nên những ca phẫu thuật thông thường sẽ được đẩy nhanh hoàn thành trước kỳ nghỉ lễ.
Cộng thêm vào mùa đông giá rét, các ca xuất huyết não tăng cao vô hạn, làm việc liên tục ở cường độ cao nên không hề ngạc nhiên chút nào khi vành mắt Quý Hàng hiện lên tầng đậm đen.
Thời gian này, khi An Ký Viễn rời đi, lại liên tiếp gặp tai nạn.
Nhưng dù cho trong cuộc họp cuối năm kín mít không còn một chỗ ngồi, cậu vẫn được nhiệt liệt hoan nghênh, bất luận là ở Nội thần kinh hay Ngoại thần kinh, bất luận hôm nay ở phòng khám suýt phạm phải sai lầm lớn, bất luận cậu ở trong tranh chấp một trận lớn rồi phủi mông bỏ đi.
Những thứ này, cũng không thể đánh gục đi sức mạnh của dòng họ.
"Tiểu An a, ở Nội thần kinh đã quen hay chưa? Có cái gì cần chúng tôi giúp đỡ hay không?"- Người đến mời rượu chính là Chủ nhiệm Ngô của Y vụ, ngày hôm ấy khi An Ký Viễn xin điều khoa là do ông ấy tự mình phê duyệt.
An Ký Viễn lớn lên ở gia tộc lớn, từ nhỏ đến lớn, những tiệc xã giao thế này tham dự không đếm xuể, đối với lễ nghi giao tiếp quen thuộc đến tiện tay. Tuy nói cũng bị văn hóa Trung y hun đúc, nhưng dẫu sao giao thiệp ở xã hội hiện đại không thể rời bỏ bàn rượu, lại được An Sinh xem như là người thừa kế đào tạo tự nhiên đối với loại xã giao càng rất thành thạo.
Ánh mắt nhạy cảm quét nhẹ qua ly rượu trên tay Ngô Chủ nhiệm, cầm chai rượu đổ thêm vào ly của mình cao hơn mức rượu trong ly của Ngô chủ nhiệm một centimet rồi nhanh chóng đứng dậy.
Dáng người thẳng tắp, An Ký Viễn gật đầu hỏi thăm: "Ngô Chủ nhiệm khách khí, các thầy ở Nội thần kinh đều rất chiếu cố em, đã phiền Chủ nhiệm bận tâm. Là tiểu bối không có quy củ, còn làm phiền Chủ nhiệm đích thân ra mặt, nên là em mời rượu mới đúng lễ. Em cạn trước, Chủ nhiệm xin tùy ý."
Dứt lời, cậu ngửa đầu một hơi uống cạn ly.
Những lời này nói ra không nhanh không chậm, cung kính lễ độ, bất luận là dáng vẻ hoặc giọng điệu cũng đều vừa đủ, phù hợp với cấp dưới nhún nhường, lại không mất đi phong thái của công tử thế gia. So với phong thái ngày thường đối mặt với bệnh nhân là khác nhau một trời một vực.
Ngô Chủ nhiệm thuận miệng uống một ngụm, cười nói:
"Khách khí một chút. Hôm nay, trên bàn này đều là các trụ cột của Nội thần kinh, em nên chiếu cố thật tốt các thầy, cuối năm mọi người đều rất cực khổ."
An Ký Viễn tỉnh bơ đáp lời: "Ngô Chủ nhiệm yên tâm, em rót cho ngài thêm chút rượu được chứ?"
Ngô Chủ nhiệm chợt dùng tay che lại miệng ly nói: "Không được, không được, các cậu chơi đi, chơi đi."
Nếu đã đứng lên, An Ký Viễn cũng không lập tức ngồi xuống. Cậu cúi người cầm lên chai rượu đi vòng quanh bàn rót thêm một vòng rượu, cũng cung kính mời rượu từng người một.
Bữa tiệc linh đình, vô cùng náo nhiệt.
Từng người trong miệng thốt ra đều là bao nhiêu tán dương và kỳ vọng đối với An Ký Viễn, trong ánh mắt mê man vì men rượu nhìn ra bao nhiêu nụ cười giả nhân giả nghĩa, trong bầu không khí tránh không được một ít sự đùa giỡn quá đáng cùng những cam kết đầy dối trá.
Hết thảy những thứ này, đều bị một ánh mắt ửng đỏ ở phía xa nhìn rất chăm chú.
Tửu lượng của An Ký Viễn không hề kém, chỉ có tâm tình ngày hôm nay của cậu cực kỳ kém.
"Sao có thể không quen thuộc? Các thầy ở Nội thần kinh đều có kiến thức uyên bác, năng lực xuất chúng, lại rất có kiên nhẫn với em. Không khí trong khoa rất thân thiện, em cũng sắp không nghĩ đến giờ tan sở nữa rồi."
Sự thật, căn bản không giống như lời nói rất tốt đẹp thốt ra từ miệng của cậu.
An Ký Viễn một chút cũng không thấy vui.
Khi một mình làm xong ca chọc dịch tủy não có độ khó cao, An Ký Viễn sẽ theo bản năng quay đầu, mong đợi nụ cười và ánh mắt khẳng định của ai kia. Cậu muốn kiêu ngạo nói rằng mình không còn là một bác sĩ quèn vừa đâm kim xuyên da đã run tay. Nhưng sau lưng cậu lúc này không có một ai.
Khi bởi vì học thức không tinh mà phạm sai lầm, gây nên họa, An Ký Viễn sẽ cố hết sức đền bù, dũng cảm gánh trách nhiệm, cúi người hướng về người bệnh nhân, về sư huynh, sư tỷ, về phía thầy mình nói xin lỗi. Sự thành khẩn như vậy đổi lấy sự chân thành thấu hiểu cùng bao dung, đổi lấy nét mặt vui vẻ cùng sự an ủi nơi cõi lòng. Không có dạy dỗ, không có bắt bẻ, càng không có hà khắc trừng phạt. Cũng giống như vậy, không có ai sẽ vì cậu học thức không tinh mà nổi giận, cũng không có ai sẽ bận tâm vì hành động lỗ mãng của cậu.
An Ký Viễn một chút cũng không vui.
Thậm chí, còn rất khó chịu.
"Ly rượu của em có thể đặt xuống được rồi."- Giọng Quý Hàng trong trẻo, kiên định, chậm rãi như dòng nước chảy nhưng cũng là luồng khí lạnh từ trên trời rơi xuống làm nhiệt độ trên bàn tiệc chợt giảm xuống.
An Ký Viễn không lên tiếng.
Ánh mắt bỗng dưng ửng đỏ, có chút căng thẳng, định quay đầu, thản nhiên đối mặt.
Anh có biết hay không, trong lòng em rất khó chịu.
Trong lúc nhất thời, ánh lửa nổi lên bốn phía.
Lập tức có người nhạy bén giao thiệp, đứng lên đạt giải vây:
"Quý Phó khoa đến a, Trưởng khoa chúng tôi mới vừa nói muốn đi mời rượu a, Tiểu Tần, mau lấy thêm ly mới cho Quý phó khoa."
Anh em hai người không ai nói thêm điều gì, ly rượu trong tay An Ký Viễn cũng không hề đặt xuống. Cho đến khi cậu trai trẻ bị sai đi lấy ly rượu quay về, tầm mắt Quý Hàng mới chợt rời khỏi người sư tử nhỏ đang xù lông.
"Tôi tối nay trực ca ba, không thể uống."
Tiếp đó, cậu quay đầu lại, trầm giọng lập lại với An Ký Viễn.
"Để ly xuống."
Ánh mắt sư tử đỏ lên, lông mi chớp động.
Nhưng mà, An Ký Viễn sau khi nghe xong lại đột nhiên mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng muốt, cao giọng nói:
"Quý phó khoa, xin mời một ly."
Chân mày Quý Hàng nhíu chặt lại, vừa muốn nói gì, thì bị một nhân viên thở hồng hộc chạy đến cắt ngang câu chuyện.
"A… tìm được rồi, Quý phó khoa tiết mục của anh sắp đến rồi, mau đi cùng tôi a."
Ánh đèn bật sáng, màn hình chiếu buông xuống. Tiết mục của Quý Hàng khiến không ít các nhân viên cười khổ.
"Mọi người có thể ít nhiều nghe đến gần đây trong khoa chúng tôi xảy ra sự cố khi vận chuyển bệnh nhân trong thang máy, hy vọng đoạn phim hướng dẫn an toàn trong thang máy này sẽ giúp ít cho mọi người, ít nhất sau này khi có gặp phải tình trạng tương tự, có thể trấn định, bảo đảm an toàn cho bản thân."
Nhân vật chính trong đoạn phim chính là Quý Hàng, anh và bộ phận hậu cần bộ đã thương lượng rất kỹ, bắt chước lại tình cảnh bị kẹt trong thang máy, sau đó làm ra một loạt hành động "đúng đắn" và "sai lầm" như phải lập tức bấm chuông báo động khẩn cấp, tiết kiệm pin điện thoại, kiên nhẫn chờ đợi; không cố gắng mở cửa thang máy, trèo ra khỏi cửa sổ phía trên, hay làm rung lắc thang máy.
Đoạn phim tưởng chừng như nhàm chán lại bởi vì hình ảnh biến hóa đa màu sắc của Quý phó khoa trước giờ luôn một bộ dạng lạnh lùng, nghiêm trang. Bầu không khí bên trong hội trường khi thì yên tĩnh, khi thì vang lên những tiếng cười khúc khích khi hình ảnh Quý Hàng xuất hiện, cả không gian và thời gian đều như bị vầng hào quang lạnh lẽo của anh ấy nuốt trọn mất.
Mục tiêu của Quý Hàng rất rõ ràng, nhịp bước vững vàng, tiến thẳng về phía An Ký Viễn vẫn đang đứng uống rượu một mình. Nếu như anh đếm không lầm, đêm nay, An Ký Viễn rót rượu đến chín lần, đã là 500ml rượu.
Lần này, Quý Hàng không còn kiên nhẫn để khuyên nhủ nữa. Anh giơ tay nắm chặt lấy cổ tay An Ký Viễn, năm ngón tay lạnh băng, cứng rắn như sắt.
Ánh mắt mơ hồ, mất mấy giây mới có thể tập trung, An Ký Viễn nhìn rõ ràng xương ngón tay, rồi sau đó.
"Đừng để ý đến tôi!"
An Ký Viễn đang ngồi còn Quý Hàng thì đứng chếch ở phía sau. Cậu cố sức giãy dụa, muốn thoát khỏi sự kiềm chế, cánh tay vung mạnh về phía sau, theo quán tính bàn tay hung hăng quơ mạnh vào mặt Quý Hàng.
Bốp!
Tiếng động thanh thúy mà vang dội.
Toàn bộ hội trường bỗng nhiên yên lặng như tờ.
Đại não hỗn độn giống như bị ném vào một vũng nước trong, một chút lý trí ít ỏi mới chậm chạp quay trở về.
Hình ảnh ấy bất động trong hai giây.
Tôi là ai! Tôi đang ở nơi đâu?
Tôi đã làm gì thế này?
Bà mẹ nó, tôi điên rồi!
Nội tâm An Ký Viễn cuồn cuộn như động đất cấp mười, cậu bỗng nhiên đứng dậy, nhưng hai chân như nhũn ra, lảo đảo chật vật, ghế gỗ bị cậu đẩy ra sau, tất cả tác dụng của chất cồn như tan biến trong khoảnh khắc.
Hai con ngươi chấn động, đầy hốt hoảng, nỗi sợ toát ra từ mỗi lỗ chân lông, cậu căn bản là không dám nhìn đến gò má ửng đỏ của anh.
An Ký Viễn cho đến bây giờ chưa từng làm ra hành động "phạm thượng, đại nghịch bất đạo" như vậy đối với anh trai của mình.
Gần như không hề có một chút do dự nào, cậu lui về sau nửa bước, quỳ xuống thẳng tắp trước mặt Quý Hàng, ly rượu trong tay rơi xuống đất, thấm ướt một góc ống quần.
Thời khắc ấy cả hội trường như đông cứng lại.
"Say đến đứng cũng không vững! Còn muốn uống!"- Quý Hàng căn bản không để lại cho mọi người lý do để suy đoán, lập tức bước đến đỡ An Ký Viễn đứng dậy, đem hành động quỳ xuống mời phạt định nghĩa là "Đứng không vững" đồng thời dùng ánh mắt hai người đối diện nhau trong khoảng 0,8 giây, hung hăng, lạnh lùng trợn mắt cảnh cáo đứa nhỏ.
Quý Hàng không có buông tay, cho đến khi An Ký Viễn đứng vững, như chú gà con bám chặt trong cánh mẹ, cất cao giọng nói với tất cả những bác sĩ, y tá đang mở to mắt nhìn chằm chằm.
"Xin lỗi, cậu trai trẻ uống hơi quá chén, tôi đưa cậu ấy về nhà trước. Mọi người cứ tự nhiên."
Nói xong, chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua ly rượu bị rơi lăn lộn trên sàn, trái tim An Ký Viễn như muốn nhảy ra khỏi miệng, cậu run bật người đứng ngay ngắn, sau đó lấy khăn giấy trên bàn ngồi xổm người xuống lau sạch rượu trên sàn rồi bước đến bỏ vào sọt rác ở góc hội trường.
Cuối cùng, cậu cũng từng bước đi theo sau anh rời khỏi bữa tiệc, bước đi rõ ràng chỉ vững chãi hơn so với người đang làm trò xiếc nhào lộn trên mặt nước.