Thầy gọi cậu sáng nay đến phòng làm việc trước hai mươi phút, Kiều Thạc đến sớm tận bốn mươi phút.
Cậu đã có khoảng thời gian rất lâu không bị thầy gọi đến phòng làm việc nói chuyện riêng từ sau lần trách phạt rất nặng đó.
"Nhìn thử xem."
Khi thầy đẩy túi hồ sơ đến trước mặt, Kiều Thạc như cũ tay chân luống cuống đứng cách bàn làm việc một khoảng xa.
Thầy rất lâu mới mở lời.
Chỉ là mấy từ ngắn gọn như vậy
“Dạ!”- Giống như lỗ chân lông bị thổi vào một luồng hơi lạnh, Kiều Thạc giật mình một cái, hai tay cầm lên túi giấy.
Cậu không phải cố ý né tránh thầy, càng không phải giận dỗi sau khi bị trách phạt nặng, thậm chí cũng không có sợ bị bắt được ý nghĩ cho là gặp được may mắn. Kiều Thạc lần này đơn thuần là cực kỳ hoảng sợ.
Sợ đến mọi cử chỉ, lời nói đều là vô cùng dè dặt.
Giống như chiếc ly thủy tinh bị vỡ được dùng keo dán lại, nhìn bằng mắt thường có thể thấy được những vết nứt dữ tợn, luôn nhắc nhở cậu về mối quan hệ vô cùng yếu ớt lúc này. Kiều Thạc không có biện pháp khống chế tâm tình, chỉ đành đứng giữ một khoảng cách, rất sợ khi đến gần, đến cả thở đều không thể.
"Dự án hỗ trợ bệnh viện thứ hai thuốc khu tự trị Vân Hải, yêu cầu xây dựng một trung tâm phẫu thuật thần kinh, tập trung vào phẫu thuật chấn thương và can thiệp nội mạch, dự kiến là hai năm." – Quý Hàng đóng nắp bút, chậm rãi ngẩng đầu.
"Em là bác sĩ nội trú duy nhất, đừng làm cho bệnh viện B của chúng ta mất thể diện. Năm sau đi, có vấn đề gì không?"
Bìa sơ mi bằng nhựa như bị hai ngón tay của cậu bóp nát ra.
Kiều Thạc không phải là một bác sĩ mới chân ướt chân ráo bước vào lâm sàng, cậu biết rõ, trong miệng thầy “bác sĩ nội trú duy nhất” là sự tích hợp và triển khai của bao nhiêu nguồn lực.
Chương trình hỗ trợ y tế cho tới bây giờ cũng chỉ điều từ bác sĩ chủ trị trở lên.
Kiều Thạc nuốt nước miếng làm dịu cổ họng đau rát, chớp chớp lông mi.
"Không thành vấn đề."
Quý Hàng gật đầu, giọng nói hòa nhã, không có nửa phần tức giận nào.
"Anh Đình A đã giúp em chào hỏi, em ở đó sẽ đảm nhận Trưởng nhóm bác sĩ nội trú, sau khi trở về sẽ trực tiếp thăng lên bác sĩ chủ trị. Mặc dù tài nguyên khẳng định không bằng bệnh viện B nhưng cơ hội học tập là rất dồi dào, rèn luyện một chút kỹ năng tổ chức, năng lực lãnh đạo, cũng tốt."
Cũng tốt?
Từ miền núi heo hút, xem như là đi lưu đày nay lại thành nhân viên biệt phái. Kiều Thạc có cái gì để gánh nỗi.
Quý Hàng tiếp tục phân phó: "Bà ngoại em, thầy sẽ để Tiểu Viễn thường xuyên đi thăm hỏi, có thể nói là hỗ trợ y tế cộng đồng. Những tài liệu này, ngày nghỉ lễ đem về đọc trước, qua năm mới mang theo. Nếu như không có ngoài ý muốn, tuần thứ hai của tháng ba, thầy và Tiểu Viễn sẽ gặp em ở đó."
Kiều Thạc cúi đầu một lúc lâu cũng không nói được lời nào, Quý Hàng nhìn bả vai hơi run run cảm nhận có chút không đúng. Anh bước ra từ bàn làm việc, đứng trước mặt Kiều Thạc, giọng liền đột nhiên cứng rắn hơn:
"Là con đường em tự chọn, có cái gì uất ức?"
Kiều Thạc hung hăng lau đi nước mắt, giọng có chút nghẹn ngào, cúi gập người trước mặt Quý Hàng.
"Thầy, thật xin lỗi."
Đúng vậy, cậu làm sao có thể uất ức.
Quý Hàng nhíu mày, nét mặt trầm tĩnh nhìn thân người cúi gập chín mươi độ.
Cái gập người này là nói xin lỗi, lại càng giống như nói lời từ biệt. Kiều Thạc vốn không phải là đứa trẻ có quy củ nhưng thời khắc này lại trang nghiêm hệt như khắc trong xương tủy.
Quý Hàng nhàn nhạt thốt ra một tiếng "Ừ".
Anh giơ tay lên vỗ vỗ bả vai Kiều Thạc, tỏ ý gọi em ấy đứng dậy.
"Hai năm nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, chính mình suy nghĩ thêm một chút, có cái gì phải chuẩn bị, trước thời hạn nói với thầy. Nơi ở là ký túc xá của bệnh viện, vốn là muốn em dùng xe của thầy, sau đó thì anh Đình An lại…"
Kiều Thạc đột nhiên nhào vào lồng ngực Quý Hàng, nức nở, cắt đứt lời dặn dò dông dài:
"Thầy! Thật xin lỗi! Thầy, em sai rồi! Thầy đừng nói chuyện dễ nghe như vậy có được không, thầy mắng em đi! Thầy còn tức giận phải không? Còn tức giận thì đánh em đi!"
Quý Hàng trong lòng vừa đau vừa buồn cười, anh cũng không muốn như vậy. Nhưng trơ mắt nhìn đứa học trò suốt sáu năm qua như cái đuôi nhỏ đi theo mình hiện tại đến lúc phải giương cánh bay xa, tức giận cùng đau lòng, cảm giác tự trách lẫn lộn, cố gắng kéo nhóc con đi ra.
"Không có, thầy không còn tức giận."
Quý Hàng vỗ nhẹ sống lưng, g hai ngày qua đều bận rộn giao thiệp sắp xếp hướng đi Kiều Thạc, dựa theo tính cách của em ấy mà hướng đến hạng mục nghiên cứu đều dò hỏi rõ ràng.
Hôm nay mắt thấy bụi bặm lắng xuống, loại cảm giác thẫn thờ hư vô mới bỗng nhiên tấn công đến.
"Tiểu Thạc!" – Quý Hàng nhấn giọng.
"Bất kể em sau này có trở về hay không, sẽ đi đến đâu, loại sai lầm này thật sự không thể tái phạm. Phạm lỗi trong tay thầy cũng tốt, trong tay những người khác cũng vậy, nếu có lần sau nữa, thầy cũng sẽ không tha thứ cho em."
—————–
Một chương ngắn tách biệt, bởi vì cùng phía sau càng có kịch tính.
Đây là phương diện lý tưởng hóa và cũng thực tế nhất đối với tình thầy trò. Phương thức chung sống của Quý Hàng và Kiều Thạc rất phù hợp với vị thầy trong lý tưởng của tôi. Có thể trêu đùa nhưng vẫn có một cán cân trong lòng. Học sinh trưởng thành rồi phải bay xa, mỗi một sự ấm áp đều là động lực để nó vươn xa, chứ không phải là đứa trẻ cần được bảo bọc.