An Ca Ký Vi Từ

Chương 193




Quý Hàng bước đến cửa phòng làm việc của Cố Bình Sinh vừa lúc y tá cầm máy đo huyết áp từ trong phòng bước ra.

"Thế nào? "

Nữ ý tá cười đáp: “Cũng tạm được 140/90. Ban đầu, Cố Trưởng khoa nghe là anh dặn dò, sống chết cũng không chịu đo, sau đó có một vị bác sĩ ghé thăm, Cố Trưởng khoa lại nghe theo lời khuyên của anh ấy.”

Quý Hàng kinh ngạc: “Bác sĩ ư?”

"Ưm. Là bác sĩ của khoa khác."

Trong lòng Quý Hàng liền căng thẳng, động tác gõ cửa thêm mấy phần cung kính. Khi Cố Bình Sinh còn tức giận chưa tan lên tiếng “vào đi” thì quả nhiên, vừa đẩy cửa đã nhìn thấy người mà anh không muốn gặp nhất lúc này và cũng là người mà nếu gặp cũng vui sướng nhất.

Quý Hàng đứng ở cửa, hướng vào trong, cúi người một góc ba mươi độ, hai tay bắt chéo sau lưng, thanh âm nhu thuận như học sinh tiểu học.

"Trưởng khoa! Sư huynh!"

Cố Bình Sinh hừ một tiếng!

Quý Hàng không phải không nghe, cũng phát hiện Cố Bình Sinh đang nhíu chặt mày, vẫn chuyên nghiệp thực hiện đầu gỗ chức trách, thừa dịp còn có thể tự do nói chuyện, thổ lộ chuyện cấp bách nhất: "Trưởng khoa bớt chút thời gian đo lại huyết áp trong vòng 24h, sau đó nên hẹn bác sĩ chuyên khoa, thuốc hạ huyết áp có thể cần điều chỉnh."

Cố Bình Sinh trừng mắt:  "Cậu còn có mặt mũi nói?"

Tức giận dâng trào, cuồn cuộn trong lồng ngực.

Ông không phụ sự mong đợi của mọi người, vỗ bàn một cái, ria mép hai bên dựng lên chỉ thẳng mặt Quý Hàng mắng: "Quý Hàng! Tôi nếu không làm cấp trên của của cậu có thể sống lâu thêm được bao nhiêu năm? Chính cậu tự tính một chút! Đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, ăn nói uyển chuyển một chút, không thể lúc nào cũng thẳng đuột như vậy, tôi là đang giảng đạo lý với học sinh tiểu học sao? Một chút kiến thức căn bản cũng không có! Còn dám uy hiếp ê kíp phẫu thuật là mạng sống con người đang nằm trong tay bọn họ, tin vào khả năng của một thằng nhóc con như cậu! Bọn họ đều hết cách với cậu, cậu muốn cướp bóng cũng không ai dám chĩa súng vào người cậu cướp lại, vậy mà phẫu thuật xong, thái độ khiêm tốn một chút không được sao? Còn tranh chấp với lãnh đạo đến đầu rơi máu chảy? Trong đầu cậu có óc hay không?"

Những đạo lý vừa rồi còn dùng để dạy dỗ hai đứa nhỏ, hiện tại quay ngược đập lên người mình. Quý Hàng trong lòng cười khổ, vẫn biểu tình nghiêm túc, cung kính lắng nghe, dáng đứng cũng không dám buông lỏng.

Anh ngoan ngoãn nghe dạy dỗ, khí thế hùng hồn đối kháng với toàn thể lãnh đạo trong phòng họp vừa rồi, hoàn toàn thu liễm sạch sẽ.

Thừa dịp Cố Bình Sinh ngừng lại nửa nhịp mới mở miệng đáp.

“Em đã biết!"

"Biết cái đầu cậu!" – Tiếp tục một tràng mắng nghiêm khắc cắt lời.

"Còn muốn nói xạo! Lần trước cậu tát An Ký Viễn một cái, tôi có mắng được xuyên vào đầu cậu sao? Không chọc An Gia thì đi chọc Cù Gia? Cúi đầu xuống cho tôi! Có ai mà ưỡn ngực, ngẩng cao đầu nghe mắng như cậu sao? Tôi quản không được cậu mà!

Quý Hàng liếm môi, ánh mắt tối sầm, mặt đen lại, anh thật sự muốn nhận sai mà.

Cố Bình Sinh quét mắt qua Nhan Đình An vẫn nét mặt bình thản mang ý cười, một lần nữa rất dứt khoát chỉ tay vào Quý Hàng mắng: "Mỗi lần đều đem tôi phát giận đến quả nhãn kim tinh rồi mới nhớ đến tôi bị huyết áp cao! Có phải đợi đến một ngày nào đó tôi ngã xuống trước mặt cậu thì mới biết thu liễm tính tình? Tự nói cho sư huynh cậu nghe, cậu đã nói những lời vô liêm sỉ gì!"

Sắc mặt Quý Hàng vẫn rất bình thường, không hề giống người vừa làm một trận vận động kịch liệt.

Chỉ có giọng nói, vì thời gian dài chưa ăn cơm, uống nước mà khàn khàn:

"Cố Trưởng khoa, hôm nay là em thái độ không tốt, em lần sau sẽ chú ý hơn. Nhưng lập trường của em sẽ không thay đổi, ca phẫu thuật không có vấn đề gì. Huống chi, Kiều Thạc và An Ký Viễn đều còn trẻ tuổi, đối mặt với sự việc có phát sinh án phạt, mọi lời nói và hành động của chúng ta đều sẽ trở thành tấm gương của bọn họ, càng không thể tùy tiện thỏa hiệp."

"Tấm gương?"- Cố Bình Sinh giận đến bật cười, trong nháy mắt thật sự muốn ngất xỉu ngay tại chỗ làm cho cậu ta hối hận cả đời.

"Quý Hàng, tôi cho cậu biết! Nếu như cậu còn tiếp tục dạy ra hai tên đầu gỗ nữa, vị trí này của tôi, ai cũng không được phép ngồi, chỉ để cho một mình cậu, cho đáng đời cậu!"

(Chiêu uy hiếp này được nè!!!!)

Phòng làm việc vào ban đêm khá tĩnh lặng, Nhan Đình An ngồi đó, dưới ánh đèn soi sáng, hơi nghiêng đầu nhìn dáng vẻ, ánh mắt của Quý Hàng theo câu nói kia run lên, thật có tác dụng đánh bóng cái tên đầu gỗ này a.

Quý Hàng muốn nói nhưng rồi cũng không muốn nói.

"Tiểu Hàng so với hai đứa nhỏ kia cũng không lớn hơn mấy tuổi."-  Nhan Đình An vẫn mang nụ cười hiền hòa, dễ gần như lần đầu tiên gặp Cố Bình Sinh giới thiệu về Quý Hàng "Đây là sư đệ của tôi", chậm rãi trấn an Cố Bình Sinh.

"Bình thường không có gì để nói, tính khí dâng lên đều là bộ dạng cần phải ăn đòn. Tôi một lát nói chuyện với em ấy."

Cố Bình Sinh căm giận hừ một tiếng, không mắng nữa, ông đối với hiệu quả mang đến của câu nói “một lát nói chuyện với em ấy” của Nhan Đình An chưa từng có sự hoài nghi.

Nhan Đình An đứng lên, bước đến góc tường lấy một chai nước suối, xoay người đưa cho Quý Hàng, lại bấm nút bình nước nóng châm thêm trà cho cho Cố Bình Sinh. Khi anh trở về chỗ ngồi, nhìn thấy Quý Hàng vẫn cầm chai nước trong tay không nhúc nhích, phải dùng thêm chút sóng điện não ý bảo Quý Hàng uống nước.

Dòng nước mát chảy qua cổ họng khô rát cũng làm tâm tình Quý Hàng mềm mại đi một chút. Sư huynh luôn có thể trước tiên phát hiện anh có điểm nào không khỏe, điều đó chẳng bao giờ thay đổi qua.

"Còn ca phẫu thuật này có nên làm hay không, chính em ấy tự có phán đoán."- Nhan Đình An hơi nghiêm giọng nói.

"Đều đã làm xong, đây là trách nhiệm của em ấy. Chúng ta không ai có thể giúp em ấy gánh vác được, hậu quả cũng chỉ một mình em ấy chịu, dĩ nhiên là không khuyên không được."

Cố Bình Sinh gầm lên: "Ưm! Cậu ta rất giỏi đi! Chưa từng nghĩ đến một phần ngàn ca phẫu thuật này thất bại thì làm sao bây giờ? Cậu là thần thánh sao, lúc nào cũng có một trăm phần trăm lòng tin? Tôi xem Trần Chủ nhiệm nói không sai, cậu như thế vô pháp vô thiên, trách không được dạy ra hai đứa học trò cũng làm việc không có đầu óc! Bắt cóc nhân viên Nhà nước? Quý Hàng, nói đi, có phải do cậu dạy hay không?"

Quý Hàng cầm vỏ chai nước uống đã uống cạn ở phía sau lưng, sắc mặt trầm tĩnh lại, ngón tay hơi căng thẳng, cố gắng tránh cho chai nhựa bị bóp ra tiếng.

Anh dĩ nhiên không phải thần thánh, anh cũng giống như bất kỳ một bác sĩ thông thường nào khác luôn tôn trọng tính mạng của con người và giới hạn của y học, chưa bao giờ cho phép mình có một trăm phần trăm lòng tin. Anh cũng có áp lực, cũng biết sợ hãi, mỗi khi đâm một kim hay rạch một dao đều so với bất kỳ ai càng cẩn thận hơn.

Nhưng mà, anh sẽ luôn làm việc mình cần phải làm.

Một khi đã mặc vào chiếc áo blouse trắng này sẽ luôn đối đãi công bằng với tất cả các bệnh nhân, bỏ mặc nhưng đòn bẩy lợi ích gì đó.

Quý Hàng không tranh cãi hay giải thích, dáng đứng cung kính, nghe lời cúi đầu, miệng như bị dán băng dính, chăm chú nghe Cố Bình Sinh và Nhan Đình An thay nhau dạy dỗ.

Vốn đã được tôi luyện từ vô số ca ngợi và oán trách. Lúc nào cần nửa bước cũng không thể lùi, lúc nào nên buông hết vũ khí lắng nghe dạy dỗ, trong lòng anh đều có định đoạt.

Huống chi, bất luận là Cố Bình Sinh nghiêm khắc răn dạy hay là Trần Đức Thiên không ngừng công kích, đối mặt với những chỉ trích cực đoan và thổi phồng, tìm ra được vấn đề mấu chốt nhất mới chính là năng lực thật sự.

"Sư huynh, anh đi hai năm, Cố Trưởng khoa cáo trạng với anh chắc chắn không ít chuyện?"- Đi theo Nhan Đình an ra khỏi phòng, Quý Hàng liền nhịn không được xoa xoa lỗ tai.

"Em cũng đã bao lớn, cứ xem như trẻ con."

Nhan Đình An cũng không khách khí, giơ tay lên vỗ vào ót Quý Hàng.

"Cũng may em còn biết cố kỵ Cố Trưởng khoa có huyết áp cao, anh nếu ở vị trí của ông ấy nhất định một ngày đánh em ba trận mới đủ hả giận."

Quý Hàng không đáp lời, chỉ lắc đầu cười, tháo xuống mặt nạ cứng rắn.

Hai người kề vai nhau đi cùng một đường, cùng nhau trò chuyện, hành lang dài dưới ánh đèn ấm áp chiếu sáng hai thân ảnh dần thu nhỏ.

Thời gian này, căn tin đã nghỉ, Quý Hàng buổi sáng trước khi ra cửa ăn hai lát bánh mì cho đến giờ vẫn chưa ăn gì. Cho đến khi đứng trước quán mì thịt bò, hương thơm thanh khiết của nước dùng bốc lên, chợt cảm thấy có chút đói bụng.

Hai người đến đây cũng bởi vì quán cóc nhỏ này có rất ít người trong bệnh viện biết đến.

Nhan Đình An ngồi đối diện Quý Hàng thấp giọng nói: "Cho nên, Cù Lâm là đã biết."

Quý Hàng co lại đốt ngón tay xoa xoa viền mắt, trong đầu một lần nữa hiện lên ánh mắt đầy thâm ý của Cù Lâm.

"Ưm. Hắn nhất định đã biết. Đó cũng giải thích vì sao mức độ giám sát của Dương Tế bắt đầu từ tuần trước ngày càng thả lỏng, có lẽ đã biết trước đó, đến hôm nay vì Tiểu Viễn và Kiều Thạc gây lớn chuyện, hắn không thể không ra mặt cho thấy thái độ của mình."

Nhan Đình An rút khăn giấy đưa qua: "Em có suy nghĩ, Cù Lâm biết chuyện này là thông qua con đường của hắn hay là từ chỗ của em bị lộ tin tức?"

Quý Hàng nghĩ đến, tự cảm giác mình đã rất cẩn thận rồi.

Trước khi bị Dương Tế giám sát không có về An Gia, không đi gặp Tiểu Viễn, ngay cả điện thoại của Lục Bạch cũng tận lực che giấu. Anh không muốn ở giờ phút quan trọng này công khai thân phận của mình, lòng tự ái của anh cũng không cho phép anh vì chuyện này mà thiếu An Sinh một cái nhân tình.

Mà Cục diện Quý Hàng không muốn nhìn thấy nhất chính là…

"Trước đó, kiên trì gạt Tiểu Viễn chuyện này chính là sợ nó đầu óc nóng lên rồi bị liên lụy vào, đến cùng nhân tố không có khả năng khống chế nhất vẫn là nhóc con này. Không biết trời cao đất rộng, lại dám quang minh chính đại bắt cóc người của Cù Lâm."

Quý Hàng hít sâu mấy hơi khôi phục tâm tình, bình tĩnh phân tích từng vấn đề của sư huynh nêu ra.

"Cù gia thế nào, ba hẳn ít nhiều có hiểu biết, em không cảm thấy ba đơn thuần vì muốn giúp em mà khuấy vào vũng nước của Cù Gia. Khả năng lớn nhất vẫn là Cù Lâm tự mình điều tra được, sư huynh cũng nói, bọn họ muốn tra cũng không khó."

Nhan Đình An gật đầu cảm ơn chủ quán, đợi ông ấy đi xa rồi nói:

"Chính em cũng nói, hắn ta không cần thiết phải đi thăm dò em. Hai đứa nhỏ của em thì sao? Em xác định bọn họ giữ kín được miệng của mình?"

Quý Hàng rút đũa, có chút buồn cười lắc đầu nói: "Tại sao có thể là bọn họ nói. Hai đứa nhỏ này mặc dù luôn khiến em không thể bớt lo, nhưng đều hiểu tính khí của em, biết rõ ranh giới cuối cùng của em ở đâu, chắc chắn sẽ không."

Quý Hàng lúc nói ra câu này vô cùng tự tin, hoàn toàn không có một chút hoài nghi nào, thậm chí đối với sự chất vấn của sư huynh có chút buồn cười.

Thế cho nên, vài ngày sau, khi biết được chân tướng sự việc, nhớ lại tâm tình lúc này, tự cảm thấy chính mình cực kỳ buồn cười, ngu xuẩn biết bao.

Nhan Đình An ngay từ đầu đã không cho là đúng: "Điểm mấu chốt? Xúc phạm pháp luật chẳng lẽ không phải là ranh giới của em? Đây không phải là vì muốn em được thuận lợi phẫu thuật, ngay cả bóng đèn cũng tháo xuống được, Tiểu Viễn của em khi ở nhà anh, ngay cả nấu nồi cơm cũng không biết, em có phải nên khen ngợi nó năng lực tự gánh vác cuộc sống có tiến bộ."

Thời khắc này đầu gỗ hoàn toàn không có có tâm tình đón nhận sự vui đùa của sư huynh.

Đề cập đến chuyện bóng đèn thì thần kinh như thình lình bị điện giật, một đũa mì vừa xốc lên liền thả lại trong tô, giọng nói đầy tức giận.

"Chuyện ngày hôm nay, đã không chỉ là vấn đề điểm mấu chốt. Người đã trưởng thành vẫn không có chút ý thức về pháp luật. Lấy tiền đồ của mình và an nguy của người khác làm tiền đặt cược, hành sự bất chấp hậu quả, ánh mắt thiển cận, không cho nó chút dạy dỗ còn tự cho rằng bản thân rất anh dũng, quả thực lâu quá không bị ăn đòn, em không nó cột vào xe bò kéo lên đỉnh núi đập cho một trận đều thật đáng chê cười."

Quả nhiên.

Trên đường nghe Quý Hàng nói chỉ đánh Kiều Thạc mà không động đến  Tiểu Viễn, thì biết sự tình không đơn giản. Bằng vào sự thấu hiểu Nhan Đình An về tính cách của Quý Hàng, An Ký Viễn ngày hôm nay phạm vào sự tình này, nếu thật sự muốn động thủ, đứa nhỏ… ít nhất … một tuần ngay cả đi kiểm tra phòng cũng sẽ ướt đẫm mấy lớp y phục.

Không ngoài dự liệu, vài câu thăm dò liền dụ được sư đệ xả ra một bụng tức giận đang kìm nén, Nhan Đình An cảm thấy cực kỳ buồn cười.

Quý Hàng đưa đũa mì vào miệng, anh thật sự đói bụng, hai đũa ăn đã hơn phân nửa tô mì, lại như cũ không áp xuống được tức giận, đặt đũa xuống bàn.

"Nó không hề nghĩ đến một phần ngàn Cù Lâm không để tâm đến mặt mũi An Gia, tiền đồ của nó liền bay mất? Ca phẫu thuật này có đầy đủ lý do không thể không làm, thành bại đều do em. Cho là Dương Tế báo cáo lên, chạy đến phòng phẫu thuật ngăn cản, khi đó em cũng đã mở sọ, người của Cù Lâm có thể dám không để tâm đến mạng người? Bọn họ muốn giúp em thì nên hết lòng đảm bảo các bệnh nhân khác trong khoa không phát sinh thêm biến cố gì. Dương Tế chưa có làm cái gì mà nhóc con An Ký Viễn đã làm ra cái chuyện bắt cóc người ta. Đầu óc đều ném vào nồi lẩu hết rồi? Những thứ nó học được đều đem đi chấm tương vừng?"

Nhan Đình An trong bụng nín cười, nỗ lực làm ra bộ dáng “anh lớn” vô cùng lý giải, tận lòng khuyên nhủ.

"Tức giận với đứa nhỏ làm gì. "

Nhưng nghĩ một đằng nói một nẻo, tự nhiên không hề có sức thuyết phục.

Quý Hàng nhíu chặt mày, vẻ mặt hung ác, nhưng từ trong xương lộ ra uể oải và vô lực cũng làm cho Nhan Đình An có chút không nỡ, hận không thể lập tức đem An Ký Viễn đánh một trận cho Quý Hàng hết giận.

Thế nhưng… dáng vẻ đầu gỗ cằn nhằn, phát cáu nhìn thế nào cũng vô cùng khả ái a.

Từ khi Nhan Đình An nhận thức Quý Hàng đến nay, sư đệ này luôn là bộ dáng trầm tĩnh, tính cách già dặn, lớn trước tuổi. Thần kinh thép, mặc cho người đùa giỡn, lay động đều vẫn bất động.

Ngày trước dạy dỗ có đôi khi không phục, nhiều nhất là nín nhịn không nói lời nào, chưa bao giờ thấy được bộ dạng tức giận đầy sức sống như lúc này.

Nhan Đình An hầu như không hề nghĩ ngợi, rất tự nhiên giơ tay lên muốn xoa đầu sư đệ.

Không ngờ!

Lại bị Quý Hàng nghiêng đầu tránh đi, chỉ còn lại móng vuốt đầy xấu hổ của Nhan Đình An giơ lên giữa trên không trung.

Quý Phó khoa lúc này đang nổi nóng giống hệt với thiếu niên mười bốn tuổi năm ấy đều là con nhím đang xù lên đầy gai nhọn.

"Nó còn là đứa nhỏ sao?"- Biểu tình của Quý Hàng rất nghiêm nghị, từng câu chữ đều tràn đầy quy củ.

"Ngang nhiên đánh nhau trong bệnh viện, bắt cóc còn biết tìm sư huynh đến hỗ trợ, An Ký Viễn rất biết tính toán những thứ nhỏ nhặt, nói rõ tiền căn hậu quả, sư huynh nó có thể không giúp sao?"

Nhan Đình An có chút tán đồng gật đầu, bật cười nói: "Đúng a, nếu như em mở miệng nhờ anh giúp đỡ chuyện như thế này, anh cũng nhất định không chút do dự đồng ý."

Câu còn chưa nói hết thì Quý Hàng đã trừng ánh mắt sắc như dao hướng đến, Nhan Đình An không thể làm gì hơn là hơi luyến tiếc buông bỏ chút vui đùa với sư đệ.

"Có tức giận cũng đừng lạnh nhạt, thờ ơ với đứa nhỏ a, kéo đến đánh một trận, nó còn có thể không phục hay sao?"

Nhớ đến bộ dạng sư tử xù lông ở hành lang ngày ấy, sắc mặt Quý Hàng càng thêm khó coi. Tuy nói không đến mức muốn tính toán với đứa nhỏ, nhưng từng chữ đâm thẳng vào lòng luôn là vết sẹo khó lòng xóa đi được.

"Nó cảm thấy em luôn trách phạt nặng nề là bởi vì em không thích nó, nó luôn cảm thấy mọi sự chỉ trích của em với nó đều là một mặt phiến diện. Nỗ lực giảng đạo lý với nó, nó so với em càng có nhiều đạo lý hơn, em còn có cái gì để nói? Nó cũng không ngại miệng nói mình đã hai mươi ba tuổi rồi, không biết nặng nhẹ, mới không nhìn vài ngày liền gặp rắc rối."

Nhan Đình An khịt khịt mũi.

Lời này làm sao có mùi vị như dấm chua a?

Anh tiếp tục chống cằm nhìn chằm chằm bộ dáng trẻ con của Quý Phó khoa, chẳng hề che dấu thái độ đang xem náo nhiệt, không chê lớn chuyện.

"Cho nên, em mặc kệ nó, nó làm sao còn biết nghe lời. Đứa nhỏ đã mang bao nhiêu oán hận chất chứa nhiều năm như vậy, một phần vạn, nó thật xoay lưng không tiếp thu ngươi anh hai như em thì làm sao?"

Quý Hàng vỗ mạnh đôi đũa vào tô mì, nước súp văng tung tóe.

"Nó dám!"

Biết em chi bằng anh – An Ký Viễn thực sự không dám.

An Ký Viễn vốn cho rằng anh thực sự sẽ không muốn quản mình nữa rồi.

Kỳ thực, cũng không có.

Lúc kiểm tra phòng vẫn như cũ hỏi đáp vấn đề; lúc giao ban cũng chỉ ra những xử lý chưa thỏa đáng của cậu, thao tác chưa đủ chuẩn cũng lên tiếng nhắc nhở – vẫn là Quý Phó khoa trong mắt không tiếp thu được một hạt cát, vết gạch chếch đi một góc năm độ đều lập tức lên tiếng chỉ ra chỗ sai.

Chỉ bất quá, những đặc quyền vốn chỉ thuộc về An Ký Viễn dần dần không thấy nữa.

Anh không hề giữ cậu ở lại sau khi tan ca để huấn luyện, cũng không ở thời gian nghỉ trưa để cậu đứng kế bên báo cáo ca bệnh, cũng đồng dạng trong ca phẫu thuật, tình nguyện đứng ra làm trợ thủ, giúp cậu cầm ống hút máu cũng không thấy nữa.

Một tuần lễ đầu, An Ký Viễn còn có chút không quen nhưng sau đó khi bị công việc quấn lấy liền dần cảm thấy không bị anh nhìn chằm chằm có bao nhiêu ung dung.

Cậu vẫn đối với mỗi một phần bệnh án làm bài phân tích tỉ mỉ, vẫn sẽ sau khi tan ca đi làm huấn luyện, vẫn sẽ một bên đọc sách, một bên luyện tập kỹ thuật buộc chỉ.

Tiêu Triều Nam và vài vị giáo sư khi nhìn thấy sự tiến bộ của cậu đều trong lòng tấm tắc khen ngợi, vỗ vai khích lệ.

An Ký Viễn cũng sẽ rất vui vẻ, thế nhưng, khi nhìn đến anh đang đứng ở phía xa đọc báo cáo cũng sẽ hoài niệm đến hai từ nhàn nhạt đến nhàm chán "Không sai" mà làm cho cả trái tim như được ngâm trong mật ngọt, nhảy nhót không ngừng.

Đại khái là lại không lãnh hội được rồi.

Có đôi khi, một mình cậu đứng bồn rửa tay ngoài phòng phẫu thuật, nhìn thấy thực tập sinh tìm không ra công tắc vòi nước sẽ nhớ đến sự quẫn bách khi bị y tá mắng khi ra ngoài phòng phẫu thuật phải rửa tay thêm lần nữa. Cậu lại nhớ đến lần đầu tiên vào ca phẫu thuật cùng với anh, nhắm mắt lại đều nhớ đến hình ảnh ảnh tự tay giúp cậu mặc áo phẫu thuật, ghé vào lỗ tai cậu nhẹ giọng trấn an: "Có anh ở bên cạnh em, khẩn trương cái gì", rất chân thật cảm nhận được anh siết chặt dây áo cho mình, động tác thắt dây đều vô cùng chăm chú và trịnh trọng.

Hồi ức to lớn luôn luôn được khắc ghi. Thế nên, mỗi khi An Ký Viễn đứng ở bồn rửa tay trước phòng phẫu thuật đều nghĩ đến anh lúc đó.

Rất hung dữ, rất nghiêm khắc, thế nhưng cũng sẽ vì những tiến bộ nhỏ nhặt của cậu mà khóe miệng nhếch lên không che giấu ý cười.

An Ký Viễn còn tưởng rằng, khoảng cách vừa xa vừa gần thế này vẫn sẽ tiếp tục mãi…

Cho đến thứ hai đầu tuần, anh gọi cậu lên phòng làm việc.

Hai anh em đã rất lâu không có đơn độc ở cùng với nhau, An Ký Viễn không có tiền đồ thấp thỏm.

Quý Hàng đứng ở hành lang hỏi:  "Em cuối tuần bận rộn nhiều việc?"

"…?"- An Ký Viễn mờ mịt ngẩng đầu, tâm tình thấp thỏm tâm đụng vào ánh mắt lạnh băng của anh liền tan thành làn khói trắng, cắn chặt răng nói:

"Quý Phó khoa còn quản đến chuyện riêng của cấp dưới?  "

Ngụ ý – em cuối tuần bận rộn hay thong thả, mắc mớ gì đến anh!

Quý Hàng giận tái mặt, rất lâu không nói tiếp, nhìn chằm chằm làm An Ký Viễn cứ tưởng trên mặt mình có dính cái gì đó.

Làm sao không nói lời nào?

Vì sao nhìn mình như vậy?

Anh tưởng bày ra bộ mặt hung thần ác sát đó thì…

An Ký Viễn nuốt nước miếng một cái – … có thể dọa được em sao?

Cậu không hiểu sao lạnh run lên.

Cơn gió quỷ quái từ đâu đến!

Anh yên lặng càng lâu, An Ký Viễn càng thấy bất an, giống như gió lốc cấp tám, cấp mười quất mạnh vào thân thể, thổi tan đi sự cường đại đang giả vờ của An Ký Viễn, thổi lên một tầng da gà, thổi rơi mồ hôi lạnh, thổi đến sư tử con nhịn không được lui về sau nửa bước!

Khi ánh mắt ấy sắp thổi tung sư tử nhỏ thì anh lên tiếng như tưới ngay cho cậu một thùng đá lạnh.

"Bài tập phân tích của em đâu? Không nộp cũng không cần xin nghỉ?  "

An Ký Viễn vô ý thức cắn răng, sắc mặt tái nhợt.

Cậu hoàn toàn không ngờ anh là vì chuyện này đến tìm cậu.

Bài tập phân tích của cậu, một tuần nộp một bài, là quy định từ ngày An Ký Viễn bước vào khoa đến bây giờ, cậu không có vận khí tốt như Kiều Thạc, bận rộn thì có thể tạm hoãn. Bài tập của An Ký Viễn là cố định mỗi tuần, mặc cho mưa gió, giông bão.

Nhưng là.

Cậu cho rằng…

Cậu cho rằng… Anh sẽ không quản cậu nữa rồi vì tất cả những huấn luyện đặc thù đều đã hủy bỏ, tưởng rằng sẽ không bao giờ cho cậu những đặc quyền chỉ của riêng em trai nữa.

Quý Hàng nhẹ nhàng hỏi: "Không có làm?"

"Có!"- An Ký Viễn lập tức phủ định, ngăn không được mồ hôi lạnh trên trán, là tầm ảnh hưởng bao năm mà anh gây dựng nên, uốn lưỡi nói.

“Em hôm nay trở về sẽ viết xong, còn có, không nhiều lắm."

Kỳ thực, An Ký Viễn một chữ cũng không có viết.

Thậm chí bởi vì mấy ngày liên tiếp "Chiến tranh lạnh" đã sớm xóa đi bài tập mà anh hai tuần trước đã gửi mail đến.

Anh nhàn nhạt nhìn cậu một lát, chỉ có ném thêm một câu: 

"Sáng sớm ngày mai trước khi giao ban, đặt lên bàn của anh."