An Ca Ký Vi Từ

Chương 188




Năm giờ sáng ngày mùa đông, sắc trời vẫn u ám.

Dưới ánh đèn lờ mờ của phòng trực, Kiều Thạc chưa phát giác ra An Ký Viễn có chỗ nào không thích hợp.

Biết An Ký Viễn hôm nay đi làm, Kiều Thạc tối qua đã gọi hỏi thăm, muốn cậu nhóc có thể đến sớm một tí để mình có thể nói qua sơ lược tình hình các ca bệnh, tránh cho khi kiểm tra phòng, cái gì cũng không biết.

An Ký Viễn đồng ý, cậu vẫn biết mình có nhiêu phân lượng, dù sao mới vừa tiếp cận lâm sáng, đi sớm về muộn đã thành thói quen.

4h25p sáng, cậu xuất hiện tại cửa phòng trực, tay xách theo một bịch sữa đậu nành, một túi bánh rán, quầng mắt thâm đen, đại khái tối qua chỉ ngủ không đến ba tiếng.

An Ký Viễn nâng tay lên nói: "Chưa có bánh quẩy, chỉ có cái này."

Cái tát tận lực kiềm chế sức lực nên không còn dấu vết nào, chỉ là tâm tình còn chút nháo loạn xen lẫn lười nhác.

Kiều Thạc nhận lấy, chỉ vào nửa lon coca trong tay An Ký Viễn hỏi:

“Không phải thầy không cho phép cậu sáng sớm uống coca lạnh sao?"

An Ký Viễn hơi giật mình rồi nhỏ giọng nói:

“Anh ấy không xen vào nữa.”

Kiều Thạc có chút nghi hoặc, từ trước đến nay, An Ký Viễn mỗi khi nhắc đến anh trai đều là bộ dạng hết mực cung kính, cho dù lúc đầu luôn cho rằng anh không thích mình, ít nhất chỉ là biểu hiện buồn bã, đơn độc, chứ không phải bất cần đời như lúc này.

Kiều Thạc nhún vai, cậu luôn cảm thấy không có gì quá mức để bận tâm, bởi vì thầy chưa từng có hạn chế với cậu. Nhưng đó là trước khi An Ký Viễn xuất hiện.

Cậu nhớ có một ngày, An Ký Viễn sau buổi luyện tập vất vả, mồ hôi đầm đìa cầm lon coca lạnh nốc một hơi liền bị thầy mắng một trận.

Kiều Thạc nghĩ mà sợ. Trước khi An Ký Viễn xuất hiện, người thầy luôn thấu hiểu lòng người, đối với cậu cực kỳ tôn trọng nhưng đối với người thân của mình lại độc tài, nghiêm khắc đến như vậy.

Người ta thường nói, thời gian là chất kết dính tốt nhất.

Lần đầu gặp mặt nhau sau trận đánh ngày ấy không có câu nói sướt mướt, lâm ly gì đó, chỉ có hai người im lặng nhìn nhau, phòng trực an tĩnh đến mức nghe được cả nhịp tim của đối phương.

An Ký Viễn cầm trong tay xấp bệnh án được Kiều Thạc được ghi chú chi tiết, chứng tỏ sự dụng tâm của người làm, cậu suy đoán Kiều Thạc tối hôm qua  so với mình cũng không ngủ được bao nhiêu.

Cậu đứng bên cạnh bàn, co gối lên mặt ghế, hơi khom người ghi chú thêm vài điểm, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên hỏi mấy câu, sư huynh đều hết lòng giảng giải.

Trao đổi đến phần bệnh án thứ hai, Kiều Thạc bỗng nhiên nói:

"Cậu ngồi đi, không cần cùng đứng với tôi."

Sắc mặt An Ký Viễn lúc này như phủ mỏng một lớp phấn trắng, chóp mũi lấm tấm mồ hôi, cái chân đang co gối trân mặt ghế cũng đặt xuống, đứng thẳng.

"Không cần, anh ngồi đi."

Nói thật giống như chỉ có một cái ghế? 

Hiển nhiên là không phải.

Kiều Thạc cố ý dời tầm mắt.

An Ký Viễn điều chỉnh dáng đứng, nỗ lực che giấu, nhưng mà…

Cũng không biết là do nhịp tim chợt rối loạn, chỉ chút động tĩnh nhỏ đã tác động đến thần kinh nhạy cảm của cả hai người.

Đều cùng tiếp thu một phương thức giáo dục, không có ai hiểu rõ hơn hai cậu về trạng thái sau khi bị đánh.

Kiều Thạc kinh ngạc hướng mắt về phía sau của An Ký Viễn lắp bắp nói:

"Cậu không phải… cũng bị… A?"

"…"

Câu nói tuy đã cố ý lược bỏ từ ngữ vẫn đủ để đối phương hiểu được, An Ký Viễn rất nhanh bắt được ý nghĩa then chốt, cậu nhìn Kiều Thạc luôn đứng tựa vào cạnh bàn, hơi đỏ mặt hỏi:

"Anh, cũng… cái kia… rồi?"

Kiều Thạc gãi gãi ót hỏi: "Cậu… từ lúc nào?"

"Ngày hôm qua… Sư huynh a?"

"… Tuần trước."

An Ký Viễn khó nén kinh ngạc, trợn tròn con mắt.

"Tuần trước? Đến bây giờ còn không thể ngồi?"

Đây là cái đoạn đối thoại kỳ quái gì!

Cả hai thoáng chốc đều đỏ bừng mặt.

Hình ảnh này quả thực kỳ quái đến khó lòng miêu tả!

Kiều Thạc dù có tùy tiện đến mấy cũng khó lòng thản nhiên khi bị hỏi đến mức độ thảm thương cái mông của mình, bất đắc dĩ dùng bệnh án trong tay quạt mấy cái để tản nhiệt độ nóng bừng bừng trên mặt, nhỏ giọng oán giận.

"Thầy thực sự gần đây không dễ chọc, biết hôm nay cậu phải đi làm, có chuyện gì không thể chờ một chút rồi nói."

Một câu nói tùy ý lại làm An Ký Viễn ngượng ngùng, vốn da mặt mỏng, cậu làm sao nói ra chuyện mình trượt cầu thang mà bị đánh.

Cậu nhìn bệnh án trong tay rồi nhìn qua cái bánh đang ăn dở một nửa đặt trên bàn.

"Anh không ăn đi? Bánh nguội rồi rất khó ăn."

Kiều Thạc lúng túng "A" một tiếng rồi cầm lên cái bánh, tiếp tục thưởng thức bữa sáng đầy ấm áp của ai đó mang đến.

Thẳng đến nói xong toàn bộ bệnh án của 38 bệnh nhân thuốc tổ A và 4 bệnh nhân đang theo dõi tại ICU, Kiều Thạc vẫn chưa ăn hết nửa cái bánh cầm trong tay.

Hòa lẫn trong tiếng nhai và tiếng đầu viết sột soạt trên mặt giấy, Kiều Thạc do dự một lúc lâu rồi nói:

“Vết thương của cậu tốt rồi chứ?”

An Ký Viễn tự nhiên hiểu sư huynh đang nói đến vết thương nào, là vết thương hai người đánh nhau ngày hôm đó.

“Đã không sao, còn sư huynh.”

Kiều Thạc cũng đáp không có gì.

Kiều Thạc lại cúi đầu, đang do dự muốn nói tiếp thì bị câu hỏi của Ký Viễn cắt ngang.

“Tại sao không có bệnh án của Dư Điềm Điềm?”

“À… hay là cô ấy chuyển về Khoa khám theo yêu cầu rồi.”

Tâm tình bị cắt đứt, Kiều Thạc ngã người ra sau, với tay lấy một xấp hồ sơ được xếp riêng vào mục hồ sơ trọng yếu, trước khi đưa vào tay An Ký Viễn liền nhỏ giọng nhắc nhở:

"Cậu cẩn thận một chút, đây là cơ mật, không được để cho thầy biết."

An Ký Viễn gật đầu nhận lấy thuận miệng hỏi:

"Dư Điềm Điềm hiện tại do ai quản giường?"

Kiều Thạc hất cằm lên nói: "Cậu tự xem đi."

An Ký Viễn căn bản không cần xem, chỉ liếc mắt qua trang đầu, nét chữ đập vào tầm mắt.

Người phụ trách quản giường thông thường là bác sĩ nội trú, trên nữa là bác sĩ chủ trị rồi mới đến Trưởng, Phó khoa. Quy mô lớn như bệnh viện B, đều có phân cấp công việc rõ ràng, rất ít khi đến lược bác sĩ chủ trị quản giường nói chi là…

"Cái gì?"- An Ký Viễn khiếp sợ ngẩng đầu.

"Quý Hàng quản giường?"

An Ký Viễn gọi thẳng cả tên họ Quý Hàng, thái độ bất ngờ này chỉ làm Kiều Thạc cảm thấy cậu nhóc hơi cáu kỉnh thôi.

Nhưng liên tiếp lại phát sinh nhiều chứng cứ khác nhau. Từng mắc xích dần liên tiếp kết nối làm người nảy sinh nghi ngờ.

Kiều Thạc đứng nghe Lữ Đình kể chuyện vô cùng sinh động, có cảm giác như chính mình đang tận mắt nhìn thấy An Ký Viễn mắng người trong phòng bệnh.

"Tôi biết anh không thể tưởng tượng ra đâu! Tôi nếu không tận mắt nhìn thấy cũng không thể tin!"- Lữ Đình nắm cánh tay nữ đồng nghiệp bên cạnh nhấn giọng.

"An Ký Viễn đập mạnh bệnh án trước mặt bác sĩ Đào, sau đó là một tràng giáo huấn, không thèm để ý trong phòng đang có bao nhiêu người làm ai nấy đều sợ ngây người, An Ký Viễn từ lúc nào hung dữ đến như vậy?"

Nữ đồng nghiệp nghiêng đầu nhìn, khó có thể thuyết phục chính mình.

"Chậm một chút, cô xác định là An Ký Viễn? An Ký Viễn của Tổ A, khoa chúng ta?"

Bởi vì, Quý Hàng tạm thời bị hạn chế công việc, Tổ A được điều động thêm nhiều gương mặt mới từ tổ khác qua trợ giúp. Đào Uy chính là một trong số đó.

Ở Khoa Ngoại đa số là bác sĩ nam, mang theo đặc trưng tính khí nóng nảy, từ trao đổi ca bệnh chuyển sang đấu khẩu cũng là chuyện rất bình thường 

Hạ Đông, Tiêu triều Nam là những nhân vật điển hình nhưng An Ký Viễn thì…

"Chính là cậu ta a! Chính là cái người lúc nào cũng lễ phép cúi người một góc ba mươi độ chào hỏi, báo cáo bệnh án đứng nghiêm túc, thẳng đứng như cây lao, đến gọi y tá cũng dùng giọng tôn kính như gọi thầy của mình."

An Ký Viễn xưa nay dù đối với đồng nghiệp hay cấp trên đều là bộ dáng tao nhã, lễ độ của công tử thế gia, xử lý vấn đề đa số đều cung kính thỉnh giáo, chịu sự dạy dỗ nghiêm khắc của Quý Hàng nên vui buồn không lộ ra mặt. Vấn đề lớn ở chỗ người tên Đào Uy bị cậu ta mắng là bác sĩ nội trú có thâm niên còn cao hơn cả Kiều Thạc.

"Lý do gì a? Đào Uy hình như không phải chuyên khoa Ngoại thần kinh, nắm không rõ quy trình chuyên môn cũng rất bình thường a."

Lữ Đình vỗ bắp đùi nói: "Bác sĩ Đào là từ Khoa chỉnh hình luân chuyển đến Ngoại thần kinh. Điểm mấu chốt là An Ký Viễn cũng ý thức được điểm đó, cho nên khi anh ấy không biết làm dẫn lưu áp suất não, không biết xử lý khi áp suất não hạ xuống đột ngột, không xem qua phim chụp sọ não đều không tính toán, nhẫn nhịn đến tận buổi trưa. Nhưng khi Đào Uy cho một bệnh nhân nghi ngờ viêm đường tiết niệu uống thuốc kháng sinh, An Ký Viễn thật sự không hài lòng."

Đâu chỉ không hài lòng, bắt đầu lên giọng giáo huấn, giống hệt như Quý Phó khoa thu nhỏ vậy.

Khi cậu ấy ném bệnh án lên bàn phím chỗ Đào Uy, lửa giận bùng phát không hề che giấu.

“Sốt cao 39 độ, nhịp tim 120, huyết áp 90, ngay cả mức bão hòa oxy đều sắp tuột xuống dưới ngưỡng an toàn, anh nhìn kết quả kiểm tra nước tiểu có chỉ số Nitrite dương tính liền cho rằng viêm đường tiết niệu, chỉ định uống thuốc kháng sinh? Khoa Chỉnh hình thì không học dược lý sao? Chờ thuốc có hiệu lực, bệnh nhân cũng chuyển luôn vào ICU luôn rồi.”

Đào Uy muốn giải thích: "Không phải, là y tá nói bệnh nhân này rất khó tiêm thuốc…”

"Khả năng phán đoán của anh đâu, là màn thầu nuốt hết vào bụng rồi? Anh không biết đi tìm Y tá trưởng sao? Hay là đi qua khoa khác mượn người? Cho dù hôm nay anh cho mời cả bác sĩ gây mê đến đây, thuốc kháng sinh này cũng nhất định phải truyền theo đường tĩnh mạch."

Kiều Thạc nghe xong câu chuyện cũng giống như hai cô gái, trong đầu xuất hiện rất nhiều dấu chấm hỏi.

Cậu chưa từng nghe nói An Ký Viễn tức giận với bất cứ ai, thỉnh thoảng cùng mình tranh chấp ca bệnh, khẩu khí có chút nâng cao nhưng vừa trêu đùa, lấy thân phận sư huynh ra áp chế, thế là lại cung kính.

Trong ấn tượng của cậu, An Ký Viễn đối với bên ngoài luôn là người quy củ, lễ phép, tiến thoái có chừng mực, tác phong của một thế gia công tử.

Nghi ngờ của cậu không có biến mất, thậm chí còn được đích thân An Ký Viễn tô đậm thêm.

Cậu vừa bước đến trước cửa phòng trực đã nghe giọng nói vang vang.

Lần này, là đang trao đổi bằng điện thoại: “Cái gì gọi khám gấp nghe không hiểu sao? Bệnh nhân đột nhiên xuất hiện dấu hiệu cơ bắp mất lực, suy yếu, theo chẩn đoán lâm sàng có thể do xuất huyết não, anh không biết thời gian là vàng bạc sao?”

“Sắp xếp vị trí không phải là công việc của anh sao? Mười lăm phút sau tôi sẽ chuyển bệnh nhân xuống, anh tốt nhất nên chuẩn bị sẵn sàng.”

An Ký Viễn đứng ở cạnh bàn, đầu bút lông đều bị cậu cấm mạnh xuống mặt bàn.

“Không có hai chữ không thể.”

"Nặng nhẹ không phân biệt được sao? Cậu là người mới? Vậy gọi thầy của cậu đến nghe máy.”



Kiều Thạc bước vào phòng, hầu như mọi người đều câm như hến vùi đầu làm việc của mình, tận lực không phát ra bất kỳ âm thanh gì, thậm chí ngay cả tiếng gõ bàn phím cũng không có.

Đến khi An Ký Viễn kết thúc cuộc gọi bằng kết quả chiến thắng, Kiều Thạc mới hỏi thẳng nghi vấn của mình:

"Cậu hôm nay ăn phải thuốc nổ?"

An Ký Viễn lúc này mới chú ý đến những ánh mắt hiếu kỳ đang nhìn về cậu, mở miệng giải thích:

"Bệnh nhân giường số 21 tình trạng không tốt lắm, dẫn lưu giảm áp xong, con mắt phía bên phải vẫn sưng to, cần phải chụp CT."

Kiều Thạc hạ giọng khuyên nhủ: "Cậu không phải không biết Trưởng khoa Chẩn đoán hình ảnh rất phiền phức, thái độ của cậu rất dễ trở thành cái cớ để ông ấy đi khiếu nại a?"

An Ký Viễn vẫn không cam lòng nói: "Bọn họ cũng không thể không biết phân biệt nặng nhẹ."

"Cậu vì bệnh nhân tranh thủ thời gian là chuyện tốt, thế nhưng cần phải tạo mối giao hảo giữa các khoa phòng, cậu làm như vậy mọi người sẽ nghĩ sao về Khoa Ngoại thần kinh chúng ta, mềm mỏng một chút cũng không mất gì. Cấp dưới nói chuyện không thông thì báo lên cấp trên giải quyết, cậu không nên lớn tiếng cãi cọ làm gì.”

Kiều Thạc chân tình hỏi thêm một câu: "Từ trước đến giờ cậu không phải như vậy, ngày hôm nay làm sao thế?"

An Ký Viễn tự biết đuối lý. Cậu cúi đầu, toàn bộ khí thế hùng hồn vừa rồi đều không thấy nữa.

"Tôi đi chuẩn bị cho bệnh nhân, lát sau nói tiếp."

Sự thực chứng minh, một câu của bác sĩ “một lát sau nói tiếp" so với vĩnh viễn không nói cũng không có mấy khác biệt.

Thực tế, công việc bận rộn dễ dàng làm bạn quên đi một số chuyện nhưng đồng thời lại tình cờ đánh thức cơn ác mộng nào đó đã từng rơi vào quên lãng.

Bệnh nhân giường số 21 bị tai nạn xe, bị xuất huyết động mạch cổ, sau khi kẹp cầm máu, làm giảm áp, mắt sưng to, cơ bắp mất sức, chụp CT cho thấy não bị sưng, sau khi thông báo với người nhà, được sự đồng ý liền đưa vào phòng mổ làm phẫu thuật mở xương sọ.

Bác sĩ Vương- Trưởng nhóm tổ B, Tiêu Triều Nam và An Ký Viễn cùng vào phòng mổ, ca phẫu thuật rất thành công.

Đưa bệnh nhân vào ICU, An Ký Viễn viết xong dặn dò bệnh án, vừa bước ra cửa ICU liền gặp được người nhà đang rất lo lắng ở trước cửa.

An Ký Viễn sắc mặt ôn hòa, làm người có cảm giác an tâm, nhẹ giọng nói: "Phẫu thuật rất thuận lợi, máu bầm đã được loại bỏ, cơ bản không còn nguy hiểm đến tính mạng. Hiện tại cần chờ tình trạng phù não giảm đi, quá trình này sẽ hơi kéo dài, mọi người cần phải kiên nhẫn."

Người phụ nữ giàn giụa nước mắt níu lấy tay áo An Ký Viễn.

"Cảm ơn, cảm ơn bác sĩ rất nhiều… Anh là ân nhân cứu mạng của cả nhà chúng tôi, chúng tôi không biết làm sao để báo đáp… Thực sự, cảm ơn bác sĩ rất nhiều…"

Người phụ nữ quá mức cảm động, gần như không đứng vững, phải có người thân ở bên cạnh đỡ lấy, nước mắt cứ không ngừng rơi. Nếu không phải vì tâm tình quá mức kích động, người phụ nữ này mang nét đẹp rất hiền hậu, tiếng khóc nghẹn ngào khuấy động tâm tình của An Ký Viễn.

Nếu như, mẹ còn sống, hình như cũng trạc tuổi này. Mẹ cũng sẽ vì mình gặp phải thương tổn mà đau lòng, lo lắng đến thế này.

Có thể sẽ ở bên cạnh vỗ về khi cậu giật mình tỉnh giấc vì một cơn ác mộng.

Có thể sẽ dùng ánh mắt dịu dàng, giọng nói hiền hòa nhất nói với cậu rằng: xem người nhà bệnh nhân cảm kích con như vậy, con đã làm rất tốt, rất u tú rồi.

Trời đã sụp tối, ngủ không đủ giấc, cả ngày tất bật, đến thời điểm này, cơ thể theo bản năng rã rời.

Áo blouse chưa gài hết nút, hai tay đút vào túi áo, dáng đứng lười biếng, nếu để anh nhìn thấy nhất định sẽ nghe mắng.

Đó không phải lần đầu cậu được người nhà kích động nắm tay cảm ơn nhưng không giống như những lần trước cảm giác được mình đã hoàn thành được một sứ mệnh to lớn. Thậm chí ngay cảm giác hài lòng cũng không có.

An Ký Viễn bây giờ mới ý thức được, cho tới nay, cậu cần nhận được sự đồng tình và cổ vũ, thì ra đều chỉ đến từ một người.

Cậu rất muốn níu chặt lấy áo của anh, khóc lóc kể lể: “Em thực sự đã rất nỗ lực để thay đổi ngày một tốt hơn, mỗi ngày đều rất nỗ lực đến mệt chết được vì không muốn bị anh bắt được sai lầm, không muốn nhìn thấy anh thất vọng. Từ khi em biết được anh trách phạt nặng nề cũng không phải vì anh ghét em, em biết anh làm mọi thứ chỉ vì muốn tốt cho em nên em luôn nghe theo an bài, anh không cho em vào phòng phẫu thuật, em bắt đầu ngoan ngoãn chuyên tâm học tập, một tuần giao một bài tập phân tích, em thà rằng không ăn không ngủ cũng phải làm cho xong,… Thế nhưng, anh tại sao còn có thể tàn nhẫn như vậy, nói em không đủ ưu tú? Lẽ nào, anh nghĩ em không biết đau lòng sao?”

Miệng nói không có nhưng tiếng lòng là chân thật nhất, lý trí đang muốn xây dựng nên một bức tường thành vững chắc, An Ký Viễn lại một lần nữa tự hỏi chính mình.

Vì sao chính mình phải cần đến sự nhìn nhận, cổ vũ của ai đó mới có thể cố gắng đi tiếp?

Lẽ nào, mình khoác lên chiếc áo blouse trắng này chỉ vì không muốn cho ai đó thất vọng?

Nếu như, không có Quý Hàng, cuộc sống của mình, đến cùng sẽ như thế nào?

——