An Ca Ký Vi Từ

Chương 179




Tính cách hiền hoà, tâm tình rộng mở, như sợi bông nhẹ bâng vân du khắp nơi, dù ở bất cứ hoàn cảnh nào cũng có thể sinh tồn.

Có người cảm thấy, người như vậy giống như không có xương sống, gặp ai cũng đều cười ha hả, tùy ý trong mọi việc, cảm giác yêu, hận đều che giấu rất cẩn thận làm người  đối diện phải luôn trong trạng thái phòng bị.

Cũng có người cảm thấy, người như vậy là đã thông thấu sự đời, đối mặt với thế sự vô thường đều có thể bình thản chấp nhận, không có gánh nặng yêu hận bởi vì không chú trọng được mất, không có nhiều sự vật khiến bản thân phải chú tâm.

Có người đề phòng, có người thưởng thức, có người hiếu kỳ, nhưng những điều này đơn giản chỉ là sự nhận định được hình thành trong quá trình trưởng thành trải qua bao nhiêu sóng gió của một cô nhi mà thôi.

Tuy vậy, Nhan Đình An vẫn là một cá thể được hình thành từ 639 cơ bắp, 206 cái xương, 23 cặp nhiễm sắc thể và gần 5 lít máu. Là một con người không thể không có điểm mấu chốt, chỉ là khác biệt nông, sâu bao nhiêu thôi.

May mắn như An Ký Viễn, mới chỉ sống chung với Nhan Đình An vài ngày đã hết đấm lại đá, hết lần này đến lần khác cố ý nhào nặn, khiêu khích.

Trượt cầu thang có thể nhịn, tranh luận có thể nhịn, thói quen sinh hoạt bừa bộn cũng có thể bỏ qua nhưng An Ký Viễn bộc phát tính khí với Quý Hàng, Nhan Đình An nhịn không được.

Tình cờ để Nhan tìm được công cụ gọi là thuận tay, không hung ác như gia pháp đã đánh nát hết tất cả may mắn của An Ký Viễn.

Hai chân đứng phạt thời gian dài mỏi nhừ, run rẩy vẫn cố giữ trọng tâm, cực lực tránh đi sự xấu hổ vì thân người bị đánh đến ngã nhào vào mặt tường.

“Chat!”

“Chat!”

Gậy đánh xuống đều rất nghiêm khắc.

Đầu gậy inox mang theo trọng lượng, mỗi một cái đều ấn sâu vào ba tấc da thịt, toàn bộ mông không có một chỗ lành lặn.

An Ký Viễn đứng đối mặt vào tường, thân thể theo từng gậy đánh xuống tránh không được hơi nghiêng về trước, chân cũng vô tình hay cố ý hơi nhít về trước, theo lợi tránh hại là bản năng của con người, vài cái nhít nhẹ, mắt đều muốn ép sát mặt tường rồi.

"Muốn chui đi đâu, tưởng mình là con tê tê sao?"- Đầu roi chỉ xuống sàn nhà.

"Đứng ra đây!”

Mới có vài gậy, phía sau cảm nhận rõ ràng đầy những vết sưng rồi.

An Ký Viễn tội nghiệp quay đầu, từ đáy mắt dâng lên sự sợ hãi, môi mấp máy không nghe rõ đang thì thầm cái gì, đợi một lúc vẫn không thấy anh Đình An có ý nhân nhượng, chỉ có thể không tình nguyện lui bước trở về.

Nhan Đình An híp mắt, không có kiên nhẫn dây dưa, nắm lấy cánh tay An Ký Viễn kéo đến vị trí đánh thuận tay nhất, giống như đang dạy dỗ đứa trẻ con, liên tiếp quất xuống mấy gậy.

Không có một tiếng nói, mỗi một gậy quất xuống đều là vị trí dày đặc dây thần kinh, cảm nhận được sâu sắc vết sưng đang chồng lên nhau ngày càng nhiều.

Mấy lần suýt phát ra tiếng rên đau nhưng đứa nhỏ kiêu ngạo kiên trì cắn chặt hàm răng, ép tiếng rên lui trở về cổ họng, mồ hôi chảy dài khắp toàn thân.

Sao có thể đau đớn vậy? Lực đánh người là tăng trưởng theo tuổi tác sao?

=================