Vài tiếng gõ cửa dứt khoát kéo tâm trí An Ký Viễn trở về hiện thực. An Ký Viễn điều chỉnh lại tâm tình, lên tiếng:
"Ai đó?"
"Là anh, Lục Bạch!"
Cách một lớp cửa gỗ, thanh âm vẫn trong suốt. An Ký Viễn hít sâu một hơi, lấy dũng khí thoát ly cái tư thế cứng ngắc hiện tại,đứng dậy đi mở cửa.
"Anh Lục Bạch!"- An Ký Viễn đứng ở cạnh cửa, gật đầu chào hỏi, hai tay nhận lấy khay đặt dĩa bánh mì và một ly sữa, nói câu tạ lỗi:
"Hôm nay, em về có chút trễ, Trần thúc nói anh đã nghỉ ngơi, vốn định sáng mai sẽ đến chào hỏi anh.”- Có một số quy củ, đối với đứa trẻ trưởng thành trong đại gia tộc là đã khắc sâu trong xương tủy.
Lục Bạch mỉm cười, anh mặc dù không xuất thân từ đại gia tộc, nhưng có thể trở thành học trò nhập thất của An Sinh, xuất hiện như hình với bóng, vô hình chung cũng dần tiếp thu được phong cách của thế gia. Anh không có tiếp lời, chỉ hơi cúi đầu nhìn lướt qua núi nhỏ vật dụng trước cửa.
An Ký Viễn có chút xấu hổ, đành phải đi vào phòng đặt khay bánh xuống bàn rồi quay trở ra, cúi người ôm hết những vật linh tinh kia vào lồng ngực, khi đứng dậy động vào tổn thương phía sau, chân mày không khỏi hơi nhíu lại.
Lục Bạch không có ý bước vào trong, chỉ khó tránh liếc mắt nhìn qua một lượt nói:
"Sư phụ lệnh anh đến thoa thuốc cho em.”
An Ký Viễn mím môi lắc đầu, vô cùng đơn giản thốt ra hai tiếng mang giọng điệu của đứa trẻ đang giận dỗi.
"Không muốn."
Lục Bạch cũng không kiên trì, anh là một người thông minh, là thủ hạ dưới tay An Sinh tất nhiên phải là người có sự thông minh.
"Sư phụ lần này rất tức giận, vừa rồi đi ngang qua phòng vẫn nghe thấy tiếng mắng, em an phận một chút, không nên chọc vào họng súng."
An Ký Viễn hiểu ý tứ của Lục Bạch nhưng cậu không hề có ý nghĩ an phận, quay đầu đi nói:
"Em muốn đi ra ngoài. Ba không có quyền buộc em từ bỏ công việc.”
Lục Bạch lắc đầu: "Đừng nháo quá lớn, không nghĩ cân nhắc cho mình cũng nên cân nhắc thay cho anh của em, không phải sao?"
An Ký Viễn giận tái mặt nói: “Có ý tứ gì? Ông ấy bây giờ còn có quyền làm gì đối với anh?”
"Em tự suy nghĩ một chút đi.”- Chuyện nhà của sư phụ anh không tiện xen vào quá nhiều.
"Uống sữa, ăn bánh rồi sớm nghỉ ngơi, ngày mai sư phụ phải đi chẩn bệnh sớm, đừng để người bận tâm.”
An Ký Viễn nhìn khay bánh, sữa trên bàn, không cần nếm cậu cũng biết là ly sữa được bỏ vào ba cục đường lớn.
Ngày trước, cậu cũng tự cho rằng mình thích uống sữa bò nóng thật ngọt, thích phết thêm bơ trên bánh mì mới ra lò, thích chỉ nêm chút xíu muối trong chén canh trong veo, hơn nữa mỗi lần đều húp đến cạn không còn một giọt. Nhưng sau đó, cậu phát hiện cái cậu thích kỳ thực không phải sữa bò, bánh mì phết bơ, hay món canh mà chính là ánh mắt không hề che giấu sự thương tiếc cùng cưng chiều của anh, là bàn tay dịu dàng xoa đầu cậu, rõ ràng không nỡ lại như cũ mạnh miệng trách mắng hai tiếng "Đáng đời", là dùng một câu kia câu mang theo rất nhiều đạo lý to lớn mà cậu không thể hiểu nỗi đẩy lùi đi tất cả uất ức, phủ lên một cảm giác bình yên đến lạ thường.
Quý Hàng kết thúc được tiếng mắng của An Sinh văng vẳng bên tai khi màn hình vừa điểm 3h50p sáng. Anh còn có sự ngạc nhiên hơn khi không nghĩ ra là ai có thể gõ cửa phòng anh vào thời gian này.
"Đã quấy rầy, xin hỏi anh có phải bác sĩ Quý Hàng?”- Người đến mặc âu phục, độ ngoài ba mươi tuổi, ánh mắt kiên định, thâm thúy ẩn sau gọng kính trong suốt, anh ta cũng không đợi Quý Hàng trả lời đã trực tiếp cúi đầu đưa ra danh thiếp.
“Tôi là luật sư của Cù Bí thư, cũng là ủy viên trong tổ điều tra khẩn cấp ca bệnh của Dư Tiểu thư.”
Chu Huy- Luật sư cấp II. Tấm danh thiếp nhìn không có gì lạ nhưng phần góc trên in thêm quốc kỳ chứng tỏ chủ nhân không phải dạng tầm thường. Quý Hàng hơi cúi đầu nhìn lướt qua, thốt nhẹ tiếng “ưm” như mở lời bắt chuyện.
Căn bản không có thời gian vòng vo, anh ta rất trực tiếp vào đề:
“Quý Phó khoa, mời anh cùng tôi đến phòng họp để phối hợp điều tra."
Quý Hàng nhíu nhíu mày, biểu tình cự tuyệt rõ ràng.
“Một lát nữa đã đến giờ đi kiểm tra phòng bệnh."
Luật sư Chu Huy mang biểu tình giống như cảnh sát đang thi hành công vụ, chỉ còn thiếu một chiếc mủ trên đầu. Anh ta rất nghiêm túc nói:
“Quý Phó khoa, tôi hy vọng anh hiểu được phối hợp điều tra không phải là thỉnh cầu, mà là yêu cầu. Căn cứ theo điều luật trong bộ luật Hình sự đối với hành vi chủ quan gây ra sai sót, thờ ơ, không chịu trách nhiệm đối với sinh mệnh của người bệnh, lấy thân phận là nhân viên y tế đảm nhận trách nhiệm chữa bệnh, anh phải bị truy cứu trách nhiệm hình sự. Là một công dân, anh cần có nghĩa vụ phối hợp điều tra, chỉ có phối hợp, mới có thể không làm ảnh hưởng đến trình tự khám chữa bệnh thông thường.”
Quý Hàng lạnh giọng hỏi: “Anh đây là có ý gì?”
Chu Huy quả nhiên rất dứt khoát nói: "Ý tứ chính là cho đến khi Cù Bí thư có được một kết quả vừa lòng, bất luận là kiểm tra phòng hay phẫu thuật của anh đều sẽ bị đình chỉ.”
Sắc mặt Quý Hàng càng lạnh hơn, khí tràng mạnh mẽ tựa như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng về đối phương nhưng Chu Huy chỉ nhẹ nhàng nói một câu đã đủ cân bằng cán cân.
“Bác sĩ Kiều đã ở phòng họp chờ anh.”