Phòng trực bác sĩ cuối hành lang luôn luôn sáng đèn, Tiêu Triều Nam ngồi trong góc phòng, từ màn hình ngẩng đầu lên nhìn cậu thanh niên vừa đi ra không quá một phút đã trở lại.
“Cậu không phải nói đi hâm nóng cơm, sao về rồi?”
An Ký Viễn cắn nhẹ môi, ngón tay hơi bấu mạnh vào hộp cơm, thấp giọng nói:
“Đột nhiên không thấy đói.”
Không mấy câu nệ tiểu tiết, Tiêu Triều Nam cũng lười so đo với mấy đứa nhỏ ăn ít hơn mình mấy năm cơm này. An Ký Viễn đang lo lắng cái gì, anh có thể đoán được tám chín phần, nhìn đồng hồ trên tường nói:
“Tôi vừa gọi hỏi thăm rồi, ca phẫu thuật của Dư Điềm Điềm rất thuận lợi, trễ như vậy còn không trở về nhà, tôi không gánh nổi trách nhiệm đâu.”
Khóe miệng còn ẩn chút tơ máu, dấu tay trên mặt cũng không còn rõ lắm, cố mỉm cười cũng không quá đau, cảm giác thật sự chỉ có tự bản thân rõ ràng nhất.
“Thầy Tiêu sẽ không ngại em ngủ trên giường của thầy?”
Tiêu Triều Nam kinh ngạc hỏi: “Tuổi còn trẻ thì ngâm mình ở trong bệnh viện làm cái gì, lần trước nghe Quý Hàng nói gia đình cậu quản rất chặt, không phải còn có giờ giới nghiêm sao?”
An Ký Viễn mím môi lắc đầu, đem hộp cơm đặt trên bàn, cười nói:
“Đó là trước kia, vào lâm sàng rồi rất ít khi có thể về đúng giờ.”
Tiêu Triều Nam không có ý hỏi nhiều, dời ánh mắt về màn hình, thuận miệng nói:
“Con cháu thế gia, quy củ thật là nhiều.”
Anh không có ác ý, cũng không mang tính trào phúng. An Ký Viễn chỉ cúi đầu cười, nụ cười này so với hoàng liên còn đắng hơn rất nhiều.
“Con cháu thế gia rất nhiều quy củ sao? Thật cũng đúng.”
Trực ban thức trắng cả đêm, phẫu thuật suốt sáu tiếng, đứng trên hành lang nói chuyện với người nhà, chỉ mới dựa tường, híp mắt một cái đều bị mắng đến không ngẩng đầu nỗi.
“Đã mặc vào áo blouse thì phải đi đứng cho ra dáng bác sĩ. Trong lúc làm việc mà đứng xiêu vẹo còn ra bộ dáng gì? Thanh niên trai tráng mà dáng đứng không có chút tinh thần rất khó coi có biết không?”- Chỉ cần thêm chút nữa có khi sẽ thật sự bị đánh thật.
Muốn nói về tính truyền thừa khí chất thế gia, nghiêm cẩn khổ luyện hằng ngày thì Quý Hàng chính là điển hình của cái gọi là khắc sâu vào xương tủy. Bất luận do hoàn cảnh làm tính cách vô tri vô giác bị tác động phần nào nhưng khí chất, học bác uyên thâm của An gia trong con người đều không thể xem thường. Loại khí chất không giận tự uy, nghiêm nghị, thanh cao căn bản không theo dòng họ thay đổi mà chuyển biến.
Bất quá, An Ký Viễn chưa bao giờ biết, thì ra anh mình cũng có lúc sẽ thoải mái ngồi chồm hổm dưới sàn đi.