“Thầy!”- Tiếng gọi bị ba roi tiếp theo át đi, mông lại đau nhói.
Kiều Thạc không nhịn được theo mỗi roi đánh xuống là thân người run rẩy đập mạnh vào cạnh bàn. Bất quá chỉ mới một vòng roi, hai chân đã suy yếu run lập cập. Cậu vốn hơi gầy, quần sớm tụt xuống đến gối.
“Chat! Chat! Chat!”
Quý Hàng không hề có ý định giảm lực đạo, ánh mắt lạnh lùng nhìn cả mảng mông đầy vết roi sưng đỏ.
Quý Hàng không phải chưa từng đánh nặng Kiều Thạc, nhưng đại đa số là vì muốn cậu nhóc đau mà nhớ lâu, giáo huấn rồi mới động thủ, giống như hôm nay tức giận mà đánh là lần đầu tiên.
Kiều Thạc là một đứa trẻ tri ân, mặc dù có thời điểm nhìn như tâm tư không đủ tỉ mỉ, cảm tình không phong phú, hay đùa giỡn đến vô tâm vô phế nhưng Quý Hàng biết, Kiều Thạc luôn ghi nhớ ân tình của anh, hiểu rất rõ lòng anh cho nên dù anh có lúc tức giận lên phạt nặng, Kiều thạc cũng chưa bao giờ để bụng. Nghĩ đến đây, Quý Hàng không tự chủ dừng lại một chút.
Thời điểm roi đánh xuống liên tiếp, Kiều Thạc ngay cả thời gian thở dốc cũng không có. Hiện tại khi roi đã dừng lại, cậu muốn nắm lấy cơ hội mở miệng, nhưng đột nhiên phát hiện cổ họng cũng đau rát đến không thể phát ra thanh âm nào.
“Thầy… nói…”
Tay Quý Hàng chợt run lên, mắt híp lại nhìn lằn roi giao thoa bầm tím, một roi này đặc biệt nặng, Kiều Thạc gần như ngửa đầu ra sau, hét khản cả cổ họng.
Quý Hàng gõ gõ đầu roi nói: “Trong phim ảnh cũng thường quy định một vòng tra khảo, như vậy đi trong vòng 100 roi, thầy không cấm khẩu nhưng cũng đừng nghĩ lớn tiếng kêu. Chờ đánh xong một vòng, thầy lại hỏi xem em có muốn nói hay không?”
Vừa dứt lời, Quý Hàng liền quất mạnh hai roi. Kiều Thạc cũng không rõ cảm xúc của mình lúc này, toàn thân căng cứng.
“Thầy!…”- Kiều Thạc hoảng loạn ngoáy đầu ra phía sau, cố gắng nói ra một câu hoàn chỉnh.
“Thầy… xin đừng làm em sợ có được không?”
Quý Hàng vẫn giơ cao tay, một tay kia túm chặt lấy người Kiều Thạc.
“Xoay người, giữ vững!”
Xấp xỉ một phút giằng co, không có ai lên tiếng.
Cuối cùng vẫn là Kiều Thạc nuốt nước miếng, run rẩy điều chỉnh lại tư thế. Liên tiếp mười roi đánh xuống đã bứt ra hai hàng nước mắt, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh.
Quý Hàng gõ đầu roi vào sống lưng căng cứng: “Cơ hội chỉ có một lần, nghĩ kỹ lại nói.”
Kiều Thạc lau mồ hôi lẫn nước mắt, cắn chặt môi. Cậu vốn chẳng phải người kiên định, càng chẳng đến mức ngang ngạnh, quật cường.
Dáng vẻ lạnh lùng quất roi của thầy thật sự dọa chết cậu, thanh âm có chút dè dặt nói:
“Em nói, thầy đừng nóng giận. Cũng không thể…”- Kiều Thạc chợt dừng lại, kiểu như đang lựa lời thích hợp mà nói.
“… Cũng không thể cảm thấy là em không tín nhiệm thầy mới gạt thầy.”
Kiều Thạc rất ít dùng giọng điệu tôn kính thế này với Quý Hàng. Cậu không phải đứa trẻ có lề lối quy củ nhưng đối với người cần kính trọng, cho đến nay chưa từng thất thố.
Quý Hàng vốn tưởng Kiều Thạc sẽ nói mấy lời cầu xin tha thứ này nọ nhưng đã bị thương thành như vậy còn suy nghĩ đến cảm thụ của anh, lồng ngực giống như bị một tảng đá đè nặng.
Anh đương nhiên hiểu Kiều Thạc rất tín nhiệm mình nhưng loại tín nhiệm này cũng vô hình mang đến cho anh những áp lực rất lớn.
Quý Hàng nhíu mày, điều chỉnh lại dáng vẻ, giọng điệu lạnh lùng của một người dạy dỗ:
“Cắn chặt miệng không nói đến tận bây giờ là vì hiện tại cảm thấy thầy không còn tức giận?”
Mặc dù không giống như vừa rồi hoảng hốt đến cả người co rút nhưng nghe thầy nói vậy, Kiều Thạc vẫn cảm thấy rất khẩn trương, siết chặt nắm đấm.
“Em đi gặp An Ký Viễn.”
Trong phòng yên lặng đến lạ thường, Kiều Thạc khó khăn chống thẳng người lên.
Kiều Thạc không dám quay đầu nhìn sắc mặt của thầy nhưng vẫn có thể cảm giác được người đứng phía sau mỗi lần nhắc đến ba chữ kia đều toát ra một sự bi thương cùng buồn bã vô hạn.
Kiều Thạc biết mình đã đoán đúng, thầy đối với An Ký Viễn không phải không có cảm tình mà là do chúng quá rối rắm đến chính thầy cũng không nhìn thấu được.
Kiều Thạc hít một ngụm khí lạnh, không dám lừa gạt nói tiếp: “Cậu ấy bị thương, không muốn để người nhà biết, tìm em xử lý giúp.”
Kiều Thạc giở chút thông minh vặt, một câu này cho biết nhiều thông tin như cậu đã đi đâu, làm gì, gặp ai?
Cũng che giấu rất nhiều chi tiết mấu chốt như hai người bọn họ tại sao quen biết nhau, An Ký Viễn vì sao bị thương, Kiều Thạc vì sao bất chấp mà giúp đỡ,…
Kiều Thạc thông minh, Quý Hàng lại càng thông minh hơn, anh đương nhiên không phải nghe không ra những chỗ sơ hở, nhưng người càng thông minh càng biết giả hồ đồ, âm thầm ghi nhận và tiến từng bước một.
Quý Hàng gõ đầu roi lên cái mông sưng cao hỏi: “Vì nó, đáng giá sao?”
Kiều Thạc căng cứng người, không trực tiếp trả lời thẳng vấn đề: “Em thật sự biết lỗi rồi, rời bỏ vị trí trong ca trực sẽ có hậu quả khôn lường. Nếu lần này cấp cứu không kịp thời, thầy có đánh chết em cũng không hết tội. 100 roi có đủ không?”
Quý Hàng lẳng lặng nhìn cậu nhóc mấy giây, biết rất rõ nó không chịu nỗi, lắc đầu nhẹ giọng mắng:
“Gấp cái gì, hỏi cung vẫn chưa kết thúc đâu.”
Kiều Thạc liền cảm thấy hai chân mềm nhũn, cánh tay tê dại, nuốt nước miếng.
Quý Hàng không hề có ý đánh ngay lập tức mà xoay người tựa vào cạnh bàn ở bên cạnh Kiều Thạc, hai chân thon dài chống đỡ thân người, roi cầm trong tay khoanh trước ngực.
Đây là tư thế yêu thích nhất của Quý Hàng, nhìn như lười biếng tùy ý, nhưng mỗi một khớp xương đều có cảm giác bị áp bách.
“Làm sao lại biết?”- Ngón tay Quý Hàng khẽ vuốt dọc thân roi mây, nhàn nhạt hỏi.
Kiều Thạc nhắm hai mắt, biết là không giấu được, chậm rãi nói: “Mấy năm trước, là… anh Đình An cho em xem hình. Lần đầu tiên gặp được là ở khoa cấp cứu vào mấy tuần trước.”
Lúc đó, Nhan Đình An xoa đầu Kiều Thạc, thanh âm so với mặt nước hồ càng phẳng lặng, so với ngọn núi cao càng kiên định, so với ánh sáng mặt trời càng ấm áp hơn.
“Em so với nó còn lớn hơn mấy tuổi, cũng xem như là anh trai, sau này gặp mặt săn sóc nó nhiều hơn, Tiểu Viễn không phải đứa trẻ xấu.”
Thầy không có động tĩnh nhưng Kiều Thạc cảm nhận được toàn thân thầy toát ra một bầu trời u ám, đây là lý do Kiều Thạc không hề muốn nhắc đến anh Đình An ở trước mặt thầy.
Cũng giống như thầy không muốn nhắc đến An Ký Viễn.
Quý Hàng nhiều lần nhíu mày, lại cưỡng bách mình thả lỏng, bây giờ không phải thời điểm để anh phiền muộn.
“Ngày rời quán ăn là do nhìn thấy cậu ta đi.”- Không có nghi vấn mà là khẳng định.
Em trai mình, tất nhiên vừa thấy đã nhận ra.
Kiều Thạc kinh ngạc ngẩng đầu.
“Thầy đã sớm biết rồi?”
Quý Hàng không thích cố làm ra vẻ huyền bí, cười nhạo một tiếng lắc đầu nói: “Đoán được một chút, thầy luôn muốn chờ em nghĩ thông suốt rồi tự nói với thầy. Nếu ngờ tới em dám vì nó rời vị trí trong ca trực, nơi nào còn chiếu cố tâm tư của em, trực tiếp đánh một trận, đưa thẳng vào ICU tĩnh tâm.”
Phía sau lại đau, thể lực suy yếu, bộ dạng quang mông rất thẹn thùng nhưng nghe thầy nói mấy lời này, lòng Kiều Thạc thật ấm.
“Anh Đình An còn nói chuyện gì khác với em không?”
Kiều Thạc bị giọng điệu đột nhiên nghiêm túc kia làm sợ hết hồn.
“Không có, không nói gì khác, anh Đình An nói nếu thầy muốn cho em biết sẽ tự nói với em.”
Quý Hàng chưa từng nghi ngờ, anh Đình An chính là người duy nhất trên thế giới này hiểu rõ mình nhất, từ trong tận đáy lòng, Quý Hàng luôn tin tưởng, anh Đình An làm bất cứ chuyện gì đều vì muốn tốt cho mình.
Quý Hàng thở dài hỏi: “Nhóc con kia có phải muốn em gạt thầy?”
Kiều Thạc rối rắm, bất chợt một roi quét nhẹ, cơn đau làm thức tỉnh thần kinh.
Quý Hàng lại gõ gõ đầu roi cảnh cáo: “ Em tốt nhất nghĩ kỹ rồi nói.”
“Thật ra cũng không có, cậu ấy nói nếu thầy có biết cũng sẽ không quản cậu ấy nữa.”
“Chat! Chat! Chat!…”
Liên tiếp mười roi quất xuống không cho Kiều Thạc có cơ hội chuẩn bị. Đau đớn tàn phá, mồ hôi thấm ướt lưng áo, tiếng rên hòa lẫn vào tiếng roi chan chát.
Quý Hàng nghiêm giọng nói: “Mười roi này là chịu thay cho nó, tự mình suy nghĩ xem có đánh oan hay không? Nếu oan ức, thầy cho em đánh trả lại.”
———————-