An Ca Ký Vi Từ

Chương 145




Thỉnh thoảng, Quý Hàng nhìn qua giống như người luôn bàng quan trước thế sự nhưng thật sự có mấy ai làm được chuyện không hề có cảm xúc giao động đối với chuyện xảy ra trước mắt mình. Quý Hàng có một loại thần kinh thép bền bỉ, nó được ví như thân chính của một loại dây leo, trải qua vô số mưa sấm gió rền vẫn cứng cỏi, bền bỉ, từ đó cũng tác động đến lời nói và hành động anh. Thứ mà anh ghét nhất chính là ỷ quyền ỷ thế.

Dựa vào quyền thế lạm dụng tài nguyên chữa bệnh làm cho Quý Hàng không thể nào kiềm chế bộc phát sự khinh bỉ của bản thân. Nhưng cũng đồng thời đứng ở lập trường người của một người bác sĩ, người bệnh đến thì anh phải cứu, không có tư cách gì phê bình hành động đạo đức của họ.

Cho nên, Khi Cố Trưởng khoa hỏi anh:

“Không nghĩ Kiều Thạc đi, cậu thử nói xem cậu muốn ai đi? Ai nhảy vào đống lửa ấy thì hợp ý cậu?”- Quý Hàng lúc này như bị một cái tát thật mạnh vào mặt. Biết rõ ràng phía sau ẩn giấu càng nhiều hiểm nguy hơn so với lợi ích, anh thật sự không thể để bất kỳ một bác sĩ nội trú nào dưới tay đi mạo hiểm. Anh không chỉ là thầy của một mình Kiều Thạc, nhưng Kiều Thạc lại chính là đứa học trò mà anh cảm thấy yên tâm nhất.

Từ lúc An Ký Viễn đến thay vào vị trí phụ tá, không khí trong phòng phẫu thuật liền hạ xuống thấy rõ. Dù đã duy trì cùng một tư thế trong suốt gần ba tiếng đồng hồ, Quý Hàng vẫn không lộ ra một chút dáng vẻ mệt mỏi nào, mắt vẫn nhìn vào kính hiển vi nói:

“Đường rạch sọ trong phẫu thuật giảm áp có gì đặc biệt chú ý?”- An Ký Viễn nuốt nước miếng một cái thấm giọng, từ lúc bước vào vị trí này, anh thuận miệng đặt câu hỏi đều sẽ rơi xuống đầu cậu,

“Phải thật nhẹ nhàng, tránh cho đầu mũi kim chạm vào thành mạch máu gây xuất huyết.”

“Sau khi vá sọ thì thế nào?”

“Chú ý dịch tủy não.”

Nội dung câu hỏi là vô định, chẳng hạn như lại đột ngột chuyển sang vấn đề chuyên môn của ca phẫu thuật tắc động mạch não sáng ngày hôm qua.

“Vết rạch ở vị trí nào?”

An Ký Viễn suy nghĩ một chút, lập tức đổi lấy ánh sáng chói của mặt dao kim loại chiếu đến.

“Vết rạch từ phía trái não đi vào.”

“Lớp da đầu rạch dài đến vi5 trí nào?”

Mép nón phẫu thuật đội trên đầu đã thấm ướt một mảng lớn.

“Trên hốc mắt.”

Quý Hàng nhấc lên mí mắt tiếp tục hỏi:

“Vị trí mở hộp sọ ở đâu?

“Cao hơn 5mm.”

” Ừm. Lau mồ hôi đi.”

“Dạ?”- An Ký Viễn hoảng hốt ngẩng đầu, con ngươi cũng giống như sắp rớt ra, anh mắt khó hiểu nhìn anh, bất động một lúc lâu. Quý Hàng nhíu mày, xuyên thấu qua tròng kính, anh đã nhìn thấy trên trán em trai tụ lại thành một lớp mồ hôi.

“Nếu dám để cho nó rớt xuống, cậu nửa năm tới cũng không cần toát mồ hôi nữa.”

Cách một lớp đồng phục lẫn mùi của thuốc khử trùng vẫn cảm nhận được khí tức ấm áp, mặt An Ký Viễn thoáng ửng hồng, rất mau liền quên đó là người vừa liên tiếp đặt câu hỏi đưa mình vào tình cảnh quẫn bách ở trước mặt đông người. Dĩ nhiên, chút mật ngọt luôn có hiệu quả vượt bậc. Bởi sau đó vì cậu không thể giữ vững được vị trí kính hiển vi liền bị anh ở trước cửa phòng phẫu thuật dùng kìm cầm máu đánh vào mu bàn tay đau điếng, nào còn nhớ được chút dịu dàng nào của anh.

Hai anh em lần lượt đi ra phòng phẫu thuật, Quý Hàng vừa gọi điện cho Kiều Thạc vừa giọng quát An Ký Viễn đang đi về hướng phòng thay quần áo.

“Ai bảo em đi, trở lại!”- Ca phẫu thuật kết thúc vào giờ ăn trưa, hành lang dài không có bóng người, tiếng quát lớn kia chỉ làm thu hút sự chú ý của những nữ y tá cùng kíp phẫu thuật. An Ký Viễn đứng bên tường, trong lòng đại khái dự đoán được tương lai, có thể nói đếm trên đầu ngón tay số lần làm phụ tá cho anh mà không bị đánh. Kìm cầm máu bị Quý Hàng cầm ngược ở trong tay rủ xuống bên người, ánh kim loại sáng chói chiếu vào tầm mắt, giọng ân cần dặn dò vang vang bên tai.

“Không sao là tốt, em cứ về trước.”

“Tiểu Thạc.”- Quý Hàng cau mày một lúc lâu lại nói.

“Tỉnh táo một chút.”

An Ký Viễn có chút hiếu kỳ về vị sư huynh này, lúc bình thường thì luôn bộ dáng tùy tiện, vô pháp vô thiên, nhưng khi gặp phải tình huống cấp cứu khẩn cấp, từ chẩn đoán chuyên môn đến tâm lý đều là mười phân vẹn mười. Một khi có đủ năng lực tự mình xử lý một cách thỏa đáng, anh sẽ không can thiệp nhiều, nghe qua giọng điệu có lẽ không có vấn đề nghiêm trọng về chuyên môn, An Ký Viễn buổi sáng sau khi hỏi qua sư huynh vẫn chưa có thời gian tra cứu bệnh án của bệnh nhân Vip này.

“Gọi em là để em mơ màng nhìn anh?”- Không biết từ lúc nào sau khi cúp điện thoại, một lần nữa đối mặt với em trai, đáy mắt ẩn sâu mấy phần lo âu đã tiêu trừ sạch sẽ, chỉ còn lại một ánh nhìn nghiêm khắc, lạnh lùng. An Ký Viễn lấy lại tinh thần, đuôi mắt quét qua kìm cầm máu, sau đó vươn ra tay phải, ngón tay khép chặt, lòng bàn tay hướng lên, điều chỉnh đến độ cao thích hợp. Không chỉ có Quý Hàng bị động tác này của em trai làm hoảng hốt mà đến cả An Ký Viễn cũng không nghĩ đến từ lúc nào đến chuyện bị đánh mình cũng trở nên tự nhiên đến không cố kỵ cái gì, cũng không cần nói rõ đạo lý, hoàn toàn khác với mấy tháng trước vẫn còn ở trạng thái thận trọng dò xét, suy đoán tâm tư của anh. Điều này làm cậu nhớ đến cái thời còn thơ bé, là đứa trẻ yêu ghét rõ ràng, giao phó một trăm phần trăm tín nhiệm, hoàn toàn dựa dẫm vào anh, không hề có chút phòng bị cùng bất kỳ sự hiểu lầm nào.

“Bốp!”- Quý Hàng không có quá mức tức giận, vị trí phẫu thuật tương đối khó, nhìn qua kính hiển vi càng thêm một phần khó, đây là cần có sự thuần thục, là cần luyện tập nhiều hơn.

Nhưng không tức giận, không có nghĩa là không cần dạy dỗ.

“Ngón tay khép chặt.”

Trong lúc phẫu thuật khó tránh bị các công cụ gõ vào tay, nhưng bất kỳ thứ gì đó rơi vào tay anh, uy lực liền tăng gấp mấy phần.

“Bốp!”

“Aaa!”- An Ký Viễn không nhịn được thốt ra tiếng rên khẽ. Cảm giác của kim loại khác hoàn toàn với chất liệu gỗ. Mỗi một cái đánh xuống đều như nện thẳng xuống đầu xương, cơn đau khắc sâu vào da thịt, lại thêm loại khí thế không giận của anh mang đến cảm giác áp bức kịch liệt, chỉ có năm cái, đáy mắt đã bị bức ra một tầng sương mỏng.

“Nâng cao lên!”- Nếu đã là dạy dỗ, mỗi một cái đều phải mang đến tác dụng, kìm cầm máu đập vào mu bàn tay liền đem cả bàn tay bị cơn đau đè xuống mấy bậc.

“Bốp!”

Ngay cả những y tá tình cờ đi ngang qua cũng bị khí tức lạnh lùng lúc này của Quý Hàng làm run sợ, muốn tránh đi thật xa. Cũng may, Quý Hàng vốn không có muốn làm khó, đánh rất nhanh, nhưng đều là toàn lực.

“Cuối cùng một cái, biết tại sao không?”- An Ký Viễn khó hiểu, tim đập hơi nhanh, bàn tay vẫn không dám hạ xuống, ánh mắt hơi rủ xuống. Tận mắt chứng kiến hình cụ từ từ rơi xuống luôn là hình ảnh làm con người sợ hãi.

“Quản tốt miệng của em.”- Quý Hằng tận lực hạ thấp giọng, tỏ ra chút cứng rắn, cũng may Quý Hàng cũng biết như vậy là lấy công báo tư thù, rốt cuộc thu lại một chút lực.

“Bốp!”- An Ký Viễn không thể làm gì khác hơn là vì quá mức bất ngờ mà trơ mắt nhìn anh chằm chằm.

“Đi rửa sạch sẽ.”- Quý Hàng thật lười giải thích, chỉ đem hình cụ kia giao trả cho em trai, nhìn nét mặt đầy nghi ngờ của nó, nhàn nhạt nói:

“Đây là đôi đũa hiện tại của em. Lúc nào tay trái, tay phải đều cầm thành thục thì đến tìm anh đổi một cái khác.”

Quý Hàng buổi chiều phải xuống phòng khám, chưa trở lại khoa. Đến khi anh một lần nữa bước vào khoa thì trời đã sụp tối, bông tuyết phủ trắng những ngọn cây. Vốn tưởng rằng, trong khoa lúc này sẽ rất yên tĩnh, ai ngờ vừa bước ra thang máy đã nghe thấy âm thanh huyên náo từ hành lan truyền đến. Quý Hàng thoáng nhíu mày, bước về hướng quầy trực y tá. Càng đến gần, anh càng cảm thấy cả người có một cảm giác co cứng không thể giải thích, rõ ràng đã ngồi không nhúc nhích trong ca phẫu thuật suốt mấy tiếng đồng hồ, xuống phòng bệnh hết cả buổi chiều đều không có bất kỳ khó chịu nào, lúc này tại sao lại cảm giác xương khớp toàn thân đều căng cứng thế này.

“A! Quý Phó khoa trưởng, vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến.”

Nhan Đình An đứng tựa người ở quầy trực y tá, quay đầu qua nở một nụ cười nhìn Quý Hàng, không nói một lời nào.

Quý Hàng rủ hai tay xuống bên người, đứng nghiêm theo quy củ gọi một tiếng “Sư huynh.”

Ánh mắt lễ phép rũ xuống nhìn đến bên chân sư huynh có  một thùng chất đầy… nước súc miệng.

“Y tá trưởng nói những bạn nhỏ đều ở đây đều phải giảm cân không được ăn quà vặt”- Nhan Đình An thong thả giải thích.

“Khoa Ngoại thần kinh bận rộn đến mức nhiều khi không có thời gian để tắm rửa, nước súc miệng hẳn rất thực dụng. Bác sĩ nội trú là người làm gương đầu tiên.”

“Ý tưởng của Nhan Giáo sư thật độc đáo, quả thật rất thực dụng a.”

Nét mặt anh tuấn, rạng ngời không nhìn ra chút khác thường nào. Nhan Đình An từ trước đó khi rảnh rỗi thường đến khoa tìm Quý Hàng, các nữ y tá đều đã quen thuộc tính cách hiền hòa dễ gần của vị giáo sư này khác xa với Quý Phó khoa. Nụ cười hiền hòa thường trực trên môi thật làm người ta không dám tin tưởng đây cũng là một nhân vật u tú vượt trội được trui rèn nghiêm khắc theo đúng phong cách của bác sĩ ngoại khoa.

“Một thùng này hãy đặt ở phòng làm việc chung, không cần mang cho Quý Phó khoa, tôi đã đặt sẵn trong phòng cậu ấy một thùng khác rồi.”