"Thế lực của Cù gia, cậu không thể tưởng tượng được, bác ruột của Cù Lâm là gia tộc quân nhân khai quốc, mẹ hắn xuất thân tiểu thư nhà tài phiệt, con cháu đông đảo, hắc bạch lưỡng đạo đều có phần. Cậu cho rằng đã hơn nửa đêm, lãnh đạo các cấp ngồi đầy một phòng chỉ cho vui?"
Mắng người là chuyện vô cùng tốn sức lực, đặc biệt là kiểu ương ngạnh đến chín con trâu kéo còn không lại như Quý Hàng càng tăng gấp bội phần. Cổ họng Cố Bình Sinh khát khô, rót một ly trà thì nước lại quá nóng, chỉ đành ngồi thổi nhẹ vài hơi, chờ nước nguội bớt.
"Quả thật không có triệu chứng, thời gian tiến triển chậm chạp, đa số là u lành tính nhưng cậu có biết Cù Lâm chỉ cần phất tay một cái có hàng dài người đứng chờ sẵn sàng làm không công để lấy danh tiếng. Cậu thì ngược lại trực tiếp bắt người ta đi xếp hàng chờ. Gần mười hai giờ đêm Viện trưởng, Trưởng các chuyên khoa, Cục trưởng y tế đều ngồi đây chỉ vì người ta chỉ đích danh muốn cậu làm. Cậu nói hiện tại lịch phẫu thuật dày đặc, cần chút thời gian an bài không tốt sao? Nói tạm thời nhập viện làm kiểm tra sơ bộ, điều dưỡng sức khỏe trước không tốt sao? Trực tiếp nói không có giường bệnh là cái thái độ gì?”- Cố Bình Sinh nghiêm giọng khiển trách, ly trà trong tay không biết lúc nào đã bị Quý Hàng cầm đi, một khắc không chú ý, lúc cầm trở lại nhiệt độ đã vừa uống.
Quý Hàng dùng đầu lưỡi liếm nhẹ hai bên phần thịt non trong miệng đã sưng lên nhẹ giọng nói:
"Chớ uống quá nóng, sẽ sưng vòm miệng."
"Hừ!"- Cố Bình Sinh ngửa đầu uống một hớp lớn, hỏa khí cũng vơi xuống một nửa.
"Cậu hôm nay đã xảy ra chuyện gì, từ lúc vào cửa đã hỏa khí không nhỏ, có phải lại nổi giận với An Ký Viễn?"
"Không có."- Một câu nhẹ nhàng chối bỏ cũng không chuẩn bị giải thích nhiều hơn, không phải tình huống đặc biệt, Quý Hàng sẽ không nghĩ nói dối.
"Vậy mặt cậu làm sao có chút đỏ? Không thoải mái chỗ nào…"
"Em không có sao."
Trong ánh mắt Cố Bình Sinh không khỏi sinh mấy phần hoài nghi, ông dù sao cũng là một trong số ít người chứng kiến quá trình trưởng thành của Quý Hàng, hiện tại ngay cả Bí thư Tỉnh Ủy cũng nghe danh tìm đến. Ông cũng đã quen chuyện đứa nhỏ này không hề hoảng sợ chuyện đao to búa lớn. Từ những năm mười mấy tuổi, chưa bao giờ nhìn ra chút tâm tình nào trên nét mặt huống chi là bây giờ.
"Ngồi đi."- Không biết nên làm sao cho đúng, ông vẫy tay nhẹ giọng nói”
"Đạo lý cậu rõ ràng cũng hiểu, nói nhiều cậu lại chê tôi phiền."
Ánh mắt liếc qua ghế sô pha hai lần, bên chân lại không có bất kỳ động tác nào, Quý Hàng đứng tại chỗ, ánh mắt dừng lại ở ly trà đã vơi đi một nửa.
"Cho nên, vợ của một quan chức cấp cao, gia thế trâm anh thế phiệt lại chạy tới bệnh viện B chữa bệnh?"
Cố Bình Sinh trừng lớn mắt nhìn Quý Hàng một hồi lâu nói:
"Cậu thật sự… không biết?"
————
Trứng bùn cũng muốn hỏi Quý Hàng:
"Ngươi thật sự…không biết???"