An Ca Ký Vi Từ

Chương 134




Ánh sáng vàng chiếu thẳng xuống bộ dáng quỳ gối của Quý Hàng, phản chiếu trên sàn nhà một bóng dài, hai bàn tay nảy lửa chồng lên nhau để lại dấu tích sưng đỏ vô cùng nổi bật trên gò má. Ánh mắt trầm tĩnh của Nhan Đình An hoàn toàn đối lập với màn hình tivi rực rỡ màu sắc. Tivi được điều chỉnh chế độ im lặng, đang phát một tiết mục giải trí. Hình ảnh trai tài gái sắc với tiếng cười rôm rả so với không gian tĩnh lặng hiện tại không hề xứng đôi. Thanh âm duy nhất lúc này chính là phần tuyết đọng hòa tan thành nước rơi tí tách bên khung cửa sổ kèm theo tiếng gió rít khe khẽ.

Nhan Đình An hiểu rõ dù bản thân anh luôn miệng nói Quý Hàng đã trưởng thành nhưng tất cả biểu hiện trong ngày hôm nay đều khẳng định đó vẫn là đứa trẻ hiền lành nhưng đầy ương bướng của mười bốn năm về trước. Thân là con trai trưởng nhưng lại không có được sự chiếu cố nên có, bị cả gia tộc xem như một kẻ vô dụng không nên xuất hiện trên cõi đời này. Quý Hàng từ lúc bắt đầu hiểu chuyện đã sớm che giấu đi phần nội tâm yếu ớt vốn có, cưỡng ép, trui luyện bản thân trở thành một người trưởng thành kiên cường và độc lập.

Rõ ràng đã qua độ tuổi bồng bột, trổ mã cao lớn, từ ngôn hành đến cử chỉ đều thấm nhuần sự thâm trầm, nội liễm. Thế mà, trong mắt Nhan Đình An hiện tại, Quý Hàng không khác gì đứa trẻ của nhiều năm về trước, làm anh mỗi lần đối mặt đều không nhịn được có chút trêu đùa.

————

“Anh lớn hơn tôi bao nhiêu tuổi?”

“Bốn tuổi.”

“Anh cái gì?”- Nhan Đình An đang vùi đầu luyện tập khâu mạch máu, vừa hoàn thành mũi khâu cuối cùng, lên tiếng.

“Gọi một tiếng sư huynh nghe thử.”

“Dạ.”

Đứa trẻ mang theo quy củ đã khắc sâu trong tận xương cốt, đứng bật dậy, thân người thẳng tắp đứng bên cạnh bàn gọi một tiếng “sư huynh”.

Tiếng “sư huynh” vừa gọi chính là mười bốn năm. Có vui vẻ cũng có khổ đau, có lúc chịu đựng Nhan Đình An không chút đúng đắn trêu đùa hay vô cùng uất ức nghe mắng, chịu phạt… Cho dù bản thân đã đạt đến vị trí được mọi người khen ngợi, kính ngưỡng, có đủ tư cách ngồi ngang hàng cùng nhau tham dự một hội nghị nhưng Quý Hàng luôn không màng đến ánh mắt của người ngoài, mang đầy quy củ kéo ghế, châm trà rót nước, dù ở bất cứ đâu, hai tiếng sư huynh thốt ra đều tràn đầy sự cung kính đến lạ thường.

Nhìn bề ngoài chững chạc, trầm tĩnh như ngọn thái sơn, luôn mang theo nét mặt lãnh đạm bất cần nhưng ẩn phía sau là biết bao ưu tư thầm kín. Đó là cảm giác từ nhỏ luôn bị trưởng bối trong gia tộc tỏ thái độ hờ hững; đó là ánh mắt lạnh lùng, từ đầu đến chân bao trùm cảm giác của một đứa trẻ tứ cố vô thân nhưng không cần bất cứ một sự thương tiếc và an ủi nào. Có rất ít người phát hiện được con người thật sự của Quý Hàng không phải như vậy và những người này cũng vì vậy chiếm phân lượng rất lớn trong lòng anh. Chẳng qua, theo tuổi tác và kinh nghiệm tăng trưởng, bao ưu tư cũng giống như sợi mì kéo được rắc thêm bột mì, càng kéo càng dài, bức tường kín gió đến mấy vẫn có một ngày sẽ có kẽ hở để luồng gió lọt qua, quét mạnh lên đầu vai mình.

“Áp lực rất lớn?”- Ánh mắt Nhan Đình An vẫn dừng ở hình ảnh vui vẻ trên màn hình tivi.

“Khá tốt!”- Câu trả lời mập mờ không rõ ràng, có thể gọi là qua loa lấy lệ.

Ánh mắt trầm tĩnh kia liền di chuyển, giọng nói ôn hòa, nghe không ra một chút tức giận nào.

“Vậy em, thật sự thiếu đánh.”

Thật ra, từ những ngày đầu tiên, ngay cả Nhan Đình An cũng có chút ngờ vực, khó hiểu. Đó là một Quý Hàng thay mặt người giám hộ tự mình ký tên đồng ý phẫu thuật đều không có một chút sợ hãi; đó là một Quý Hàng đối mặt với đứa em trai đang gào khóc cầu xin đến khàn cả giọng cũng mặt không đổi sắc,… nhưng đó cũng là một Quý Hàng co rút người nép mình trong góc tường giữa bóng đêm, đến giúp nó tắt bớt đèn ngủ trên đầu giường cũng bị giật mình tỉnh giấc. Khi thì kiên cường, lạnh lùng hệt như một đại nhân vật không thể nào đánh gục được, trên người gắn hơn cả chục loại ống truyền dịch khác nhau, là bệnh nhi duy nhất trong phòng chăm sóc đặc biệt của Khoa Nhi không cần dùng đến thuốc an thần để giảm đau; khi thì là một đứa trẻ vô cùng khôn khéo và nghe lời, bị phạt đứng đến cả muốn đi vệ sinh cũng không dám nói, bị đánh đòn, xấu hổ sống chết cũng không cho thoa thuốc,…

Đến ngay cả Quý Hàng cũng không nhớ rõ, rốt cuộc là đến lúc nào mới chân chính buông xuống hết mọi phòng bị đối với sư huynh. Là lúc ở trường khom người cầm tay anh chỉ dạy từng động tác; là ở những thời điểm không có chút đứng đắn trêu đùa; là một sư huynh xưa nay luôn hòa nhã, đầy lễ độ lại ra mặt thay cậu dạy dỗ mấy tên côn đồ cắc ké; là người dù nét cười đầy hiền hòa nhưng roi mây trong tay quất xuống đau thấu tâm can; là cõi lòng vốn đã đóng băng dần dần bị sư huynh từng chút khơi thông, sưởi ấm.

“Ấm áp này như chồi non phá vỡ băng tuyết lạnh lẽo mạnh mẽ vươn mình, là mầm xanh duy nhất nổi bật giữa vùng đất hoang vu rộng lớn.

“Xin lỗi sư huynh.”

“Không cần nói xin lỗi, anh cũng không giống như em nghĩ dễ dàng tức giận như vậy.”- Nhan Đình An nói rất nghiêm túc, tựa như dấu tay đỏ bừng trên mặt Quý Hàng kia cùng anh không có chút quan hệ nào.

“Chỉ là có chút thất vọng, em của ngày trước không phải cái bộ dạng này,  An Ký Hàng.”

Ba chữ này thốt ra từ miệng Nhan Đình An hoàn toàn không giống như An Sinh mang đến cảm giác phô trương thanh thế, buộc người phải phục tùng.

Ngày trước,… có lẽ là rất xa xôi. Thời gian thật sự làm trí nhớ dần phai nhạt, nhưng thân thể này so với lý trí càng thành thật hơn, nhanh chóng cho thấy đáp án rõ ràng nhất. Quý Hàng cúi đầu. Sư huynh nói không có tức giận nhưng lúc này Quý Hàng đại khái bắt đầu cảm nhận được sự tức giận của sư huynh.

——————