Bỗng nhiên chuyển đề tài nhưng mục đích của câu nói này không phải muốn Quý Hàng nâng roi lên mời phạt. Nụ cười thu lại, khí thế nghiêm nghị bộc phát.
“Vật em mang đến, anh rất không hài lòng.”
Ngón trỏ và ngón giữa của Quý Hàng không kìm được nắm chặt vải quần, so với vừa rồi từng bước hướng dẫn, khuyên nhủ, lần này trong thư phòng tràn ngập ý tứ oán trách.
“Là Tiểu Hàng sai.”
“Đây không phải lời anh phải nghe.”- Nhan Đình An thấp giọng dập mạnh một câu.
Ánh mắt cứng ngắc nhìn chằm chằm đường vân gỗ trên mặt bàn trà.
Quý Hàng muốn mở miệng giải thích nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu… Tại sao trong suốt hai năm chỉ có một phần báo cáo kiểm tra sức khỏe, tại sao không có siêu âm tim theo đúng thời gian tái khám, tại sao điện tâm đồ, phim X- quang phổi đều chỉ có một tấm, suốt hai năm chưa hề có một chỉ số đo nhịp tim nào, vốn là một quý phải có một lần kiểm tra, đánh giá chức năng hoạt động tim mạch toàn diện cũng không thấy đâu, càng không cần phải nói đến mỗi ngày đều cần đúng giờ đo chỉ số huyết áp…
Quá bận rộn? Không thời gian? Không có tinh lực? Là thờ ơ hay cố ý lảng tránh? Không có một cái nào mà Quý Hàng dám nêu ra.
Khóe miệng Sư huynh hơi nhếch lên nhưng lần này Quý Hàng không có cách nào gọi đây là một nụ cười.
“Trước khi đi đã đáp ứng chăm sóc thật tốt chính mình, nếu như đây là kết quả, đặt ở quy củ trước kia, dĩ nhiên không thiếu bị ăn đòn. Nhưng hôm nay, anh quả thật rất không hài lòng.”- Giọng Nhan Đình An vô cùng vững trãi.
“Nhưng anh không hài lòng, cũng không có ích lợi gì.”
Chính sắc thái vững trãi ấy làm Quý Hàng vì bản chất nghề nghiệp đã trui luyện cho bản thân một tâm thế gặp loạn bất động lại đột nhiên lảo đảo, khẽ gọi một tiếng.
“Sư huynh…”
Nhan Đình An ngước mắt dừng ở khóe miệng đang nghẹn lời rồi di chuyển đến hai tay đang áp sát bên người, quỳ thẳng tắp như một pho tượng.
“Em đã trưởng thành, không phải còn ở năm mười bốn tuổi phạm lỗi bị đánh một trận là xong. Anh lập ra những quy củ này, em không làm được, sư huynh cũng sẽ không dùng roi mây để giúp em sửa đổi. Coi như đây là biện pháp duy nhất có thể để em đi vào khuôn khổ, anh cũng sẽ không làm.”
Nhan Đình An nhìn thẳng vào ánh mắt thảng thốt của Quý Hàng, không hề chừa lại con đường sống nói thẳng.
“Em trưởng thành, đã mất đi tư cách được đối xử như một đứa trẻ.”
Một câu này, quá nặng!
Quý Hàng có cảm giác giống như bị một cây búa lớn từ trên cao đập mạnh xuống lồng ngực, cổ họng cảm nhận sự tanh ngọt của dòng máu trào ra. Thời điểm năm mười bốn tuổi dốc hết toàn lực buộc mình phải kiên cường như một người trưởng, rõ ràng là sư huynh, cũng chỉ có một mình sư huynh xé bỏ đi đi sự thành thục không phù hợp với tuổi tác ấy, vì anh đánh nhau, cùng anh ngắm sao, dẫn anh lên núi xuống biển, cho anh ăn những món ăn không được phép, cũng sẽ ở thời điểm cần dạy dỗ không có chút nể tình nào.
Sư huynh đem anh trở thành một đứa trẻ, cùng nhau bầu bạn, quan tâm, nhân nhượng cùng bao dung.
Mà hôm nay…
Quý Hàng cưỡng bách mình hít một hơi thật sâu để điều chỉnh ưu tư, có thể con tim vốn đã yếu ớt kia đang bị dồn ép quá sức, ngay cả hoạt động hít thở đơn giản đều có chút khó khăn.
Nhan Đình An lúc này hoàn toàn không bận tâm đến sự biến hóa kia, thanh âm vẫn trầm đều, mang đầy cảm giác áp bách.
“Không có bất kỳ một báo cáo lâm sàng nào có ý nghĩa, trong hai năm cũng không có một hồ sơ nào tại Khoa tim mạch. Anh không thích lật lại nợ cũ, nhưng nếu em đã nói đến thì suốt hai mươi sáu tháng qua, không hề có một lần chủ động thăm hỏi sức khỏe của sư phụ… em biết rõ làm như vậy anh sẽ tức giận, sẽ thất vọng, sẽ khổ sở, nhưng vẫn quyết ý mà làm, chứng tỏ rõ ràng em căn bản không có như vậy quan tâm đến ý nghĩ và cảm thụ của anh, cho nên cũng không cần mang roi mây ra để lừa bịp.”
Giống như cơn sóng mãnh liệt ào đến đem mọi quật cường của Quý Hàng đập mạnh dạt vào hang sâu.
Quý Hàng cảm thấy rất uất ức, đặc biệt là khi nghe sư huynh nói ra hai chữ “Lừa bịp”.
Nhưng Quý Hàng không học được giống như Kiều Thạc bất chấp tất cả biện giải cho mình, cũng không làm được như Tiểu Viễn có dè dặt thăm dò vẫn cố sức mạnh miệng, anh vẫn như thường lệ cho dù đang phải chịu trăm ngàn uất ức, nếu không thể lấy phương thức phản nghịch phát tiết, không thể rơi nước mắt thì chỉ có thể tự mình cầm dao rọc đi lớp thịt thối đến tận xương tủy, để cho mọi chua xót theo dòng máu nóng tuần hoàn trở về buồng tim.
Nhan Đình An đối với tư thế nắm tay thành quyền nén chịu của Quý Hàng không hề kinh ngạc, ném phần văn kiện đã được chỉnh sửa hoàn chỉnh trong tay xuống bàn.
“Hai năm qua thành tích rất tốt, hai mươi tám tuổi đã là thanh niên kiệt xuất, chuyên gia đầu ngành, là Phó khoa, video phẫu thuật đều lưu truyền đến Johns Hopkins để làm tư liệu dạy học, tất cả đủ để người người tán dương, thán phục. Em đã bắt đầu có sự lựa chọn và hoạch định lâu dài của cuộc đời mình, cho dù đây không phải là thứ anh hy vọng nhìn thấy, em cũng không cần phải có người giám hộ đối với tuổi tác và thân phận hiện tại. Rất nhiều chuyện, anh không nên can thiệp nữa.”
Quý Hàng đè nén nội tâm đang cuống cuồng dậy sóng, cố sức ổn định thanh âm.
“Sư huynh chính là sư huynh, ở bất kỳ lúc nào đều có quyền can thiệp…”
“Cho dù em muốn, anh cũng lười xen vào.”- Nhan Đình An vẫn mang một phong thái bình thản.
“Đạo lý cũng hiểu, không cần câu nói cửa miệng, nếu em vẫn lựa chọn đối với lời mình nói không chịu trách nhiệm như vậy, anh cũng sẽ không phạt em, sẽ không đánh em, chỉ bất quá cảm thấy, đại khái mười bốn năm cùng bầu bạn và dạy dỗ, rất thất bại.”
Lỗ mũi như bị hít phải nước chua nghẹn đến muốn sắc. Giọng Quý Hàng đầy kinh hãi.
“Sư huynh rất tốt. Là Tiểu Hàng làm cho sư huynh thất vọng.”
Nhan Đình An khẽ cười nói: “Em cũng biết sư huynh không có tính nhẫn nại, thất vọng vài lần, đại khái cũng sẽ không ký thác hy vọng nữa.”
Hàng mi run rẩy là chuyển động duy nhất trong lúc này, ngay cả những hạt bụi li ti lẫn trong không khí cũng dường như bị ngưng đọng tại chỗ, có lẽ chỉ còn nhịp đập khe khẽ của buồng tim được trui luyện một cách kiên cường.
“Bất quá, hôm nay mục đích anh đến đây không phải muốn chất vấn hoặc có lòng tham đi uốn nắn em.” – Nhan Đình An tựa lưng vào mặt ghế sô pha, giọng trở lại ôn hòa hơn.
“Mà là tuân thủ cam kết, nói rõ chân tướng sự việc mà em nên biết.”
Ánh mắt ôn hòa nhàn nhạt đảo qua, đẩy một phần văn kiện khác trên bàn trà đến trước mặt Quý Hàng.
“Quý Phó khoa, phần bệnh án ngoại khoa này không đến mức muốn anh phải giải thích đi.”- Nói xong liền đứng dậy mở cửa bước ra ngoài.
==========