Tây y là dựa vào khoa học luận chứng, đại đa số thời điểm cũng chú trọng dựa vào hậu quả để rút kinh nghiệm. Nhưng cũng có chỗ mâu thuẫn.
Tỷ như, khi còn ở trường học, luôn có người nhắc nhở rằng rằng gây ra sai lầm trên người bệnh là chuyện không thể tha thứ. Nhưng đem sai lầm của bản thân phơi bày ra trước mặt rất cần có dũng khí.
Đối với An Ký Viễn hai tay đang cầm bản kiểm điểm đứng trước bao nhiêu ánh mắt, đại khái không còn tinh lực để quan tâm những chuyện khác.
“Đặt câu hỏi?”- Quý Hàng không vì Cố Bình Sinh đến mà nhường quyền phát biểu. An Ký Viễn vừa đọc xong câu cuối cùng liền tiếp lời. Ánh mắt nghiêm nghị quét quanh một vòng phòng họp.
“Hoặc là đánh giá.”
Mỗi tuần có hai buổi thảo luận ca bệnh toàn khoa, không có lý do đặc biệt sẽ không được vắng mặt. Chọn dịp này để An Ký Viễn làm kiểm điểm công khai đúng là trấn động cũng làm nhói lòng Cố Bình Sinh.
“Kiểm điểm lại liền tốt, sau này gặp phải vấn đề khó khăn phải nhớ tham khảo nhiều hơn ý kiến của cấp trên.”- Phòng họp yên lặng như tờ, Cố Trưởng khoa cười nhẹ muốn làm giảm nhiệt độ, hướng mắt về An Ký Viễn đang đứng cúi đầu phất tay.
“Mọi người hình như cũng có ý kiến gì, ngồi xuống đi.”
Ngồi?
Hai chân An Ký Viễn càng đứng thẳng hơn, căn bản không cần nhìn anh thì ánh mắt ác liệt kia đã như dòng điện chạy dọc khắp cơ thể. Bằng tất cả lý trí, cậu khống chế hai chân trụ vững, đem hai tay bắt chéo sau lưng, lưng thẳng tắp đầy quy củ.
Cách đó mấy ngày, nụ cười vui vẻ hòa hợp sau làn hơi bốc cao của nồi sủi cảo sôi sùn sụt; ánh mắt áy náy, có chút mệt mỏi vì nhiều ngày ngủ không thoải mái ở phòng bệnh,… thời khắc này không còn lưu một chút khí tức nào của anh mà đầy nghiêm nghị lạnh lùng.
Giọng nói nhàn nhạt: “Phát biểu trước.”
An Ký Viễn xoay người hướng mặt về hướng Cố Bình Sinh, cúi gập người khoảng sáu mươi độ nói:
“Thật xin lỗi đã gây thêm phiền toái cho Trưởng khoa.”
Không để Cố Bình Sinh có thêm bất kỳ cơ hội nào giúp An Ký Viễn chối bỏ trách nhiệm, Quý Hàng lập tức lên tiếng.
“Nếu cậu vẫn tiếp tục có những hành động tương tự sẽ không chỉ gây thêm phiền toái cho Cố Trưởng khoa mà là cho cả toàn tổ, toàn khoa.”
Hoàn toàn không nghĩ đến vừa rồi trong buổi kiểm tra phòng, Quý Phó khoa rõ ràng còn đối với phương án phẫu thuật do An Ký Viễn đề xuất tràn đầy tán dương vậy mà lúc này nghiêm khắc, tuyệt tình đến vậy. Tất cả mọi người trong phòng họp đều rất ăn ý nín thở, tĩnh tâm, chỉ có duy nhất Cố Bình Sinh, ánh mắt như có quả bom vừa nổ tung, nhìn chằm chằm người vừa tiếng.
Nhưng Quý Hàng hiển nhiên không hề ngừng lại.
“Thứ nhất…”- Đầu bút gõ mạnh xuống bìa hồ sơ tạo nên tiếng vang, nghiêm khắc ra lệnh.
“Đầu nâng lên!”
Đầu An Ký Viễn giống như lò xo bật ngược lên đối mặt với anh. Cậu cắn chặt răng, giữ vững nét mặt, chỉ có màu tái nhợt biểu lộ sự túng quẫn.
“Thứ nhất… “- Giọng Quý Hàng trầm hơn.
“Kiểm điểm công khai cũng không phải thuyết trình, ai nói có thể cầm giấy đọc?”
Nói hoàn toàn không thấy uất ức là không thể. Tối hôm qua, cậu đã đem bản thảo kiểm điểm sửa đổi không dưới mười lần cho anh xem qua. Không có lời nói tàn khốc như lúc này, ánh mắt dịu dàng, thanh âm hiền hòa tiêu trừ hoàn toàn sự do dự và sợ hãi của cậu, bàn tay vỗ nhẹ lên đầu truyền đến bao nhiêu sự tín nhiệm cùng khích lệ.
“Trong quá trình hành nghề chữa bệnh, gian nan nhất không phải trải qua thất bại, cũng không phải bản kiểm điểm… Mà là khi đối mặt với một lần lại một lần thất bại vẫn duy trì được ý nghĩ muốn cứu sống người bệnh, sự kính sợ cao nhất là giữ được sự nhiệt huyết của thuở ban đầu.”
Dư âm vẫn còn vang bên tai, hơi nhắm mắt lại có thể nhớ rõ ràng nơi bàn tay mang theo hơi ấm đã chạm qua.
“Thật xin lỗi… là em suy nghĩ không chu toàn.”- Bản kiểm điểm được giữ chặt trong tay ở phía sau lưng, ngoại trừ nhận sai cậu không biết nên nói gì.
Giọng Quý Hàng vẫn vang vang không biểu lộ chút ưu tư nào.
“Bản kiểm điểm sẽ được dán công khai tại phòng làm việc, lúc nào khắc phục được lúc đó sẽ gỡ xuống.”
“Dạ.”- An Ký Viễn dứt khoát đáp lời.
“Thứ hai, trả lời câu hỏi.”- Ánh mắt lạnh lùng, giọng trầm xuống nhưng rất thản nhiên.
“Nếu như lúcđó đặt lại nội khí quản không thành công thì làm thế nào?”
Loại vấn đáp theo tình huống mô phỏng này đối với An Ký Viễn không hề xa lạ, sự hoảng hốt được rút đi, thanh âm vững chắc.
“Đặt mask dưỡng khí, chờ bác sĩ gây mê đến.”
Người ra đề không có biểu tình gì, hơi rủ ánh mắt cũng không che giấu được sự sắc bén.
“Nếu bác sĩ trực gây mê nói đang cấp cứu một ca nội khí quản khác hoặc điện thoại không liên lạc được.”
“Em…”- Thoáng do dự rồi nói.
“Sẽ thử một lần nữa.”
Thanh âm Quý Hàng trở nên thản nhiên như đang nói về việc xảy ra trong thường ngày.
“Soi thanh quản, lúc này em phát hiện bệnh nhân thuộc vào đặt nội khí quản khó, phân cấp Cormack ①, thuốc mê đã ngấm.”
Thành tích xếp thứ nhất trong trường, kiến thức lý luận cơ bản của An Ký Viễn xem như vững chắc nói:
“Dùng lưỡi đèn nếu vẫn không thành công, có thể đặt mù que dẫn mềm vào khí quản, luồn ống nội khí quản qua que này.”
“Thất bại lần nữa.”- Quý Hàng không lưu tình chất vấn tiếp.
“Bởi vì nhiều lần sáp quản, cổ họng bệnh nhân sưng lên, niêm mạc ra máu, mask thông khí không có hiệu quả, dưỡng khí trong máu tuột xuống.”
“Thay đổi các tư thế đầu, lấy bỏ mask thanh quản, sử dụng bóp bóng qua mặt nạ với oxy liều cao.”
Xét ở khía cạnh khảo sát lâm sàng, đây xem như là sự đối đáp trôi chảy hoàn hảo.
“Có thể.”- Quý Hàng tỉnh bơ gật đầu, lẳng lặng nhìn chăm chú em trai, theo từng bước dẫn đường rất nhanh sẽ tìm được câu trả lời.
“Dưỡng khí vẫn thu hẹp thì sao?”
Bệnh nhân cần nhất lúc này là cơ chế tự cung cấp dưỡng khí ổn định chứ không phải dựa vào động tác bóp bóng kích thích. Sự tổn thương thanh quản, hầu sau nhiều lần không thành công làm cho tình huống càng khó hơn, sẽ dẫn đến tắc nghẽn, thiếu oxy. Số lần đặt lại nội khí quản đều có cực hạn, nếu không cương quyết có thể dẫn đến hậu quả khó lường nên lựa chọn còn lại duy nhất lúc này là…
An Ký Viễn có chút cảm giác nghẹt thở, nhìn nét mặt không chút biến đổi của anh, dần bừng tỉnh nguyên nhân của một loạt câu hỏi tình huống đột phát dồn dập, mím môi thốt ra một câu không còn khí thế vững chắc, ung dung như trước.
“Cần lập tức mở khí quản cấp cứu qua màng nhẫn giáp.”
“Thế a?”- Giọng nhẹ nhàng rất kiên nhẫn.
“Là em làm sao?”- Câu hỏi với giọng điệu lạnh lùng đầy nghiêm khắc.
“Em…”- An Ký Viễn nắm chặt tay thành quả đấm, không còn một tia may mắn, ba chữ rất đơn giản lại hao tốn khí lực rất lớn.
“… không làm được.”
Phòng họp nhất thời trầm lặng không tiếng động, không khí ngột ngạt.
Ngay cả Cố Bình Sinh vừa rồi còn giận tái mặt cũng thu hồi ánh mắt, khẽ thở dài. Quý Hàng lẳng lặng nhìn An Ký Viễn một lúc lâu, trầm giọng nói:
“Em có nhớ bản thân từng đứng ở vị trí này nói hết thảy trách nhiệm đều do mình gánh vác?
Trí nhớ xa xôi hiện hữu trước mắt, sống lưng thẳng tắp run nhẹ.
Sự hổ thẹn cùng cảm giác tội lỗi mãnh liệt che đi tất cả uất ức trong lòng.
“An Ký Viễn, em không có tư cách nói câu này, bởi vì em không thể gánh vác nổi.”- Quý Hàng từ chỗ ngồi đứng lên, ánh mắt thâm trầm, khí thế áp bách trong giây lát lan tỏa khắp phòng họp.
“Rõ ràng không có đủ năng lực xử lý đến kết quả xấu nhất vẫn mù quáng lao đầu vào, đây không phải lỗ mãng, không phải mềm lòng, em là không chịu trách nhiệm.”
So với sự xấu hổ khi làm kiểm điểm công khai, so với mông đầy vết roi còn đau điếng… Quý Hàng biết rõ, chút tật xấu này của em trai nhất định phải phải chỉnh đốn nghiêm khắc đến mức nó có nghĩ cũng không dám nữa.
Tập hồ sơ vỗ mạnh xuống mặt bàn, ánh mắt nghiêm khắc đối mặt quyết liệt không chừa một đường sống nào.
“Nếu còn có lần sau, An Ký Viễn, cậu lập tức miễn chức!”
———————-