Điện thoại rơi xuống sàn gỗ tạo tiếng vang khá lớn nhưng may mắn bị tràng pháo tay vang dội át đi.
Anh chăm chú nhìn về hướng nhân viên hậu trường, khi Nhan Đình An một thân tây trang phẳng phiu, khoác bên ngoài áo blouse trắng bước ra, Quý Hàng cảm giác lỗ chân lông toàn thân vừa nở ra liền bị khí lạnh xông vào mà đột nhiên co rút lại.
Cả thân người đang lười biếng bỗng dưng đứng bật dậy, lưng thẳng tắp, hai tay duỗi ra áp sát bên người, ánh mắt ngay thẳng, đứng sừng sững như đang quan sát một vòng hội trường đang chứa gần năm trăm người.
Lối đứng ngay thẳng, cung kính lại có chút nhún nhường, có thể anh làm sao cũng không dám nhìn bóng người đứng trên sân khấu.
Tiếng vỗ tay tan dần trả lại không gian tĩnh lặng, nhưng Quý Hàng giống như hoàn toàn mất đi năng lực phản ứng, không nghe, không thấy ánh mắt cùng tiếng nghị luận nho nhỏ xung quanh.
Cho đến khi Nhan Đình An đã bước lên bục phát biểu, hai tay thản nhiên đặt lên vị trí thích hợp.
Mi mắt giãn ra, ánh mắt ôn hòa, thanh âm êm dịu như dòng nước chảy.
“Còn chưa đến phần đặt câu hỏi, ngồi xuống trước đi Quý Phó khoa.”
Hai chân vốn đã run rẩy, bị ba tiếng “Quý khoa trưởng” mà muốn khuỵu xuống, lòng bàn tay đầy mồ hôi bấu chặt lại, dùng ba giây điều chỉnh tư tưởng mới cắn răng ngồi xuống nửa cái ghế.
Hạ Đông cúi người nhặt điện thoại của Quý Hàng thả vào túi áo, nhìn nét mặt căng thẳng của bạn thân mà nhỏ giọng nói:
“Tôi không phải cố ý, anh Đình An nói không cần… anh ấy cũng không biết cậu sẽ đến, hai người đều như nhau…”
“Im miệng, yên tĩnh!” – Thay đổi thái độ phù hợp với tư thái, tầm mắt Quý Hàng không thể rời khỏi bóng người kia.
Nội dung trên line ngắn gọn súc tích, có khi chỉ là vài bảng số liệu, thỉnh thoảng là những hình ảnh hoạt hình lại có thể nêu ra tận gốc rễ của vấn đề.
Quý Hàng có lúc rất nghi ngờ loại mị lực ma người, phong thái ung dung rốt cuộc là do bẩm sinh hay do nhân sinh bồi đắp. Nhan Đình An vừa lên tiếng, toàn hội trường liền tĩnh lặng không một tiếng động, tựa như ngay cả hô hấp đều bị giảm một nửa nhịp độ, tất cả đều mang một lòng kính nể.
————
“Tiểu Hàng, em là đi đáp biện chứ không phải giao đấu. Cười một cái, đừng nghiêm túc như vậy.”
“Đã từng nói qua, loại kết quả phân tích này phải dùng biểu đồ cột chồng, không bị đánh thì không nhớ đúng không?”
———-
Hai năm, một chút cũng không thay đổi.
Từ ngôn từ, thói quen ở từng động tác nhấc tay trong lúc thuyết trình, thanh âm êm dịu nhưng tràn đầy sự cuốn hút, lôi kéo sự chú ý.
———–
“Vào Khoa Ngoại thần kinh, sư huynh muốn giúp em cũng có hạn… Bất quá, anh sẽ đúng lúc gặp thầy Cố để tìm hiểu tình huống, giúp em nhớ lâu vẫn dư sức.”
“Video em làm phụ tá một ca cắt bỏ u não ngày hôm nay anh đã nhìn qua, mang theo đồ của em đi vào, có vài lời cần hỏi.”
———–
Bộ tây trang phẳng phiu không một nếp gấp, áo blouse trắng bên ngoài còn tôn lên nét phiêu dật, nụ cười ấm áp hòa tan lòng người.
————-
“Chiếu cố thật tốt chính mình, thân thể luôn xếp thứ nhất, tất cả những thứ khác đều xếp hạng chót. Bất luận chuyện gì đều có thể mọi lúc gọi điện thoại cho sư huynh.”
“Không muốn cũng không sao, không được tự mình giận dỗi, tha thứ một chút sẽ tốt với bản thân mình cũng như người quan tâm mình.”
—————
Trên bục phát biểu, Nhan Đình An tuy một đầy bụng học thức nhưng vẫn như cũ nhún nhường, thân thiện, dửng dưng, ấm áp, không có một chút cảm giác áp đảo nào, ngay cả trả lời câu hỏi cũng như một cuộc trao đổi nhỏ, không làm cho đối phương khẩn trương, càng không để họ cảm thấy mình thấp kém hơn nhiều.
Chính là một con người như vậy đã dạy cậu không nên chán ghét cuộc đời này, không nên oán hận bất công, dạy cậu dùng sự hiên ngang, không hoảng sợ, dùng thái độ nghiêm nghị đối mặt đến tận cùng nhân sinh.
Vì vậy, sư huynh rốt cuộc đang nói cái gì, Quý Hàng một chữ đều không nghe vào.
Câu hỏi được nêu ra liên tục, đầy nhiệt tình đến mức người chủ trì phải lên tiếng cưỡng ép dừng lại
Nhan Đình An mỉm cười nói lời cảm ơn cũng đồng thời lên tiếng lưu lại hy vọng cho những người chưa được thỏa mãn.
“Lần này, tôi đến Bệnh viện B, tạm thời sẽ không trở về Mỹ. Hiện tại có vài hạng mục cần đào sâu nghiên cứu, càng cần nhiều hơn về thực tiễn lâm sàng. Vấn đề của mọi người, chúng ta còn có rất nhiều cơ hội cùng nhau trao đổi. Không gấp, tương lai còn dài.”
Một câu cuối cùng này không biết là vô tình hay hữu ý quét mắt qua Quý Hàng. Quý Hàng cũng theo đó không ngồi yên được nữa.
Nhan Đình An gật đầu chào rồi bước xuống bục. Quý Hàng cũng bước nhanh về hướng bậc thang bên góc hội trường, từ xa nhìn thấy sư huynh vẫn còn đang bắt tay trò chuyện với Viện Phó Viện liền theo quy củ đứng thẳng xuôi tay chờ đợi.
Dù ở vị trí nào, Nhan Đình An cũng có thể tự nhiên trở thành tiêu điểm, từ các bác sĩ chủ trị vừa lên báo cáo gật đầu chào hỏi cho đến những bác sĩ nội trú, thực tập sinh ùa đến như ong vỡ tổ.
Quý Hàng yên lặng lui về sau cách đám đông mấy bước, yên lặng đứng sát tường, ánh mắt nhìn xuống đất nhưng dư quang bên trong đều là nụ cười nhàn nhạt của sư huynh, nụ cười mang đến cho người đối diện cảm giác thoải mái vô cùng.
Rõ ràng là cả hội trường khí thế trang trọng nhưng khi có sư huynh ở đây, dù cách không quá mười mét hoặc ở ngoài xa vạn dặm, Quý Hàng đều cảm thấy như có ánh mặt trời chiếu sáng đầy ấm áp.
Cuối cùng, cũng cố gắng kết thúc một vòng hàn huyên, Nhan Đình An mỉm cười cự tuyệt mấy cậu bác sĩ nội trú vẫn chưa chịu thỏa mãn, vượt qua đám đông đi thẳng về hướng Quý Hàng.
Dáng đứng của Quý Phó khoa càng thêm thẳng tắp, có thể so sánh với học viên đạt tiêu chuẩn xuất sắc nhất trong kỳ quân huấn ở năm nhất, chẳng qua là không thấy mũi nhọn nữa.
Nhan Đình An nhíu mi nhìn Quý Hàng, đôi mày hơi chau lại, bờ môi mím nhẹ. Anh chợt hơi cúi người, đưa tay kéo thẳng lại vạt áo blouse trắng vì khẩn trương mà bị bàn tay níu lại làm ra nếp nhăn.
Một lần nữa ngẩng đầu, nụ cười càng sâu hơn như tia nắng nhẹ xen qua từng kẽ lá, khóe miệng cong lên, giọng thậm chí mang chút chế nhạo.
“Tại sao lại cao hơn, cũng đã hai mươi tám tuổi còn cao lên.”
Trong đợt kiểm tra sức khỏe vừa rồi, bác sĩ trực tiếp khám cho anh cũng đã nói một câu như vậy. Nhưng hai năm, một centimet cũng chỉ có Nhan Đình An chỉ dựa vào mắt thường tùy ý đảo qua liền có thể chuẩn xác hơn cả máy móc.
Trong lòng có một trận chua xót, khắc chế giọng nói run rẩy, một tiếng xưng hô lại có chút không lưu loát.
“Sư huynh…”
Quý Hàng lúc này mới dám ngước mắt lên nhìn thẳng.
Cách hai năm, dung nhan của Nhan Đình An gần như không có bất kỳ thay đổi nào, vẫn phong thái ôn hòa, vẫn là cảm giác như một vị thần tối cao đứng sừng sững luôn sẵn sàng giang đôi tay rộng lớn che chở.
Đây là người đã giang tay ôm lấy anh cả người đầy thương tích vào lòng, là tín ngưỡng, là người bên ngoài cứng rắn nhưng bên trong vô cùng mềm dịu và ấm áp.