Câu nói của thầy làm lòng Kiều Thạc chấn động, cậu bắt đầu hối hận vì sự ngây thơ của bản thân. Không ai không biết được làm học trò của thầy là chuyện hạnh phúc đến dường nào, trong khoa có biết bao nhiêu bác sĩ nội trú và thực tập sinh đều tranh thủ từng khoảnh khắc được nghe thầy chỉ dẫn mà cậu từ trước đến nay đều là yên tâm thoải mái làm bài tập được giao, cho dù thường xuyên bị những yêu cầu khắt khe đến mức thấy uất ức nhưng luôn có được cảm giác che chở an toàn. Ngay cả khi An Ký Viễn vào khoa, vốn là cơ hội học tập thuộc về cậu, thầy cũng không hề yêu cầu cậu phải chia sẻ với bất kỳ ai.
Những thứ này, cậu rõ ràng đều rất quý trọng, càng không thể buông bỏ được.
“Thầy đừng nói như vậy, là em sai…”- Giọng Kiều Thạc mềm nhũn, không vội vàng mang chút cầu xin tha thứ, nhận sai như vừa rồi mà giống như có tâm sự muốn thổ lộ.
“Đúng là em sai.”- Ánh mắt trầm tĩnh của thầy chiếu thẳng vào cậu.
“Bài tập phân tích sáu năm qua dù năm hết tết đến đều chưa từng gián đoạn, em lại vì chút tâm tư nhỏ nhặt kia dừng lại ba tháng, có phải hay không nếu thầy không để tâm đến thì em cả đời này cũng không muốn nói ra?”
Là sự trách phạt không có đường chống đỡ, phen thước này đã đi theo cậu bao nhiêu năm, mỗi lần đều mang đến đau đớn khắc sâu vào xương cốt. Từng thước lại đang hung hăng gõ mạnh xuống.
Quý Hàng ngày hôm nay thật sự rất tức giận.
Đứa nhỏ trước mắt này quá thông minh cũng quá nhạy cảm. Sự thông minh của nó là dựa vào là chỉ số thông minh cùng sự cố gắng, sự nhạy cảm cũng xuất phát từ tình thương, rất nhiều chuyện chỉ liếc mắt qua đã nhìn thấu, thậm chí hôm nay có những lời dù Quý Hàng không nói, nó cũng có thể rất nhanh nghĩ thông suốt.
Sự nhạy cảm và thông minh của nó không giống Tiểu Viễn bộc lộ ra ngoài, bình thường ở người khác còn chưa kịp phản ứng, nó đã yên lặng tính toán tốt tâm tư của đối phương mà làm ra phản ứng, làm như không có chuyện gì xảy ra, dùng sự ngây thơ, quả cảm mà ngụy trang.
Mà điều này ở trong mắt Quý Hàng chỉ đơn giản là sự tự cho mình thông minh.
Kiều Thạc siết chặt tay thành nắm đấm, buồn bực thấp đầu nói:
“Thầy đánh đi.”
Mỗi một câu của thầy đều như búa tạ đập mạnh vào lòng Kiều Thạc. Thanh âm vang dội ở phía sau đồng hành với đau đớn rất rõ ràng, kích thích thần kinh tột độ. Kiều Thạc đột nhiên hồi tưởng lại vô số ngày qua khi đi ngang qua thư phòng còn sáng đèn của thầy, từ ngoài khe cửa nhìn thấy thầy cầm viết phê duyệt bài tập của mình, từ ban đầu là dày đặc chữ, càng về sau chỉ là vài dòng chỉ điểm, thỉnh thoảng lọt thêm một ít nhân tố không nên bị bỏ sót, vì nó sẽ bị đánh vài thước nhưng quả thật chưa từng dừng lại, bởi vì… giữa hai người có sự thấu hiểu lẫn nhau, loại bài tập tựa như ràng buộc này lại là biểu tượng rõ ràng của quan hệ thầy trò sâu đậm.
Nghĩ như vậy, mọi thanh âm đều bị cậu nuốt xuống, hai chân đang đung đưa được gắt gao duỗi thẳng nghiêm chỉnh, eo hạ xuống, mông nâng cao thêm.
“Bốp!Bốp!Bốp!”
Thước gỗ đánh xuống không nể tình, trên trán Kiều Thạc phủ đầy mồ hôi, chảy thành dòng rơi xuống tạo thành một vũng nhỏ trên mặt bàn.
Làm học trò của thầy không phải là chuyện dễ dàng, có chuyện người khác có thể dễ dàng bỏ qua nhưng đến chỗ thầy nhất định phải làm cho xong. Kiều Thạc biết, mình không tính là một học trò tỉnh tâm, mặc dù có khắc khổ, có tinh thần trách nhiệm, nhưng tâm tính nhảy nhót khó lòng kiềm chế. Nhưng bất luận thế nào thầy luôn lấy tiêu chuẩn cao hơn yêu cầu cậu, lấy trách nhiệm lớn hơn giao phó cho cậu, tín nhiệm cậu, thấu hiểu cho cậu.
Vui vẻ không? Rất vui vẻ… Nhưng Kiều Thạc lại lấy sự hiểu chuyện làm điểm cân bằng. Thời điểm cậu phát hiện mối quan hệ vi diệu giữa thầy và An Ký Viễn, cậu lựa chọn yên lặng, nhường ra vị trí ở bên cạnh thầy. Cậu là người thấu hiểu rất rõ, thân tình là thứ mặc cho gió thổi nước chảy cũng không thể nào hoàn toàn dứt bỏ được.
Hai mông sưng cao, bầm xanh, bầm tím, phần eo luôn bị thúc mạnh vào cạnh bàn nhói đau, cả người run rẩy khó nhịn nhưng trong lòng… thực tế rất… ấm áp.
Yên lặng đếm đến hai mươi, Quý Hàng mới chịu dừng tay. Anh biết Kiều Thạc nghe hiểu nên không muốn phơi bày toàn bộ tâm tư nhạy cảm kia nữa, trong chuyện này, giảng đạo lý không bằng hành động mang tính thực tế hơn.
Thước gõ vào bắp đùi tỏ ý nhắc nhở Kiều Thạc điều chỉnh lại tư thế ngay ngắn, Quý Hàng nhàn nhạt nói:
“Bây giờ, chúng ta nói đến chuyện em dùng chiêu trò gì khuyên thực tập sinh làm chuyện xằng bậy.”
Nói là “nói chuyện” nhưng Quý Hàng căn bản không hề cho Kiều Thạc cơ hội giãi bày, lấy điện thoại trong túi trực tiếp bấm gọi cho Tiêu Triều Nam, đặt xuống ngay bên cạnh đầu Kiều Thạc, ở một loạt tiếng bíp thứ hai, lạnh giọng ra lệnh:
“Trước nói xin lỗi.”
Kiều Thạc còn chưa kịp lựa lời, Tiêu Triều Nam đã bắt máy, giọng có mấy phần biếng nhác.
“Alo…”
“Tiêu lão… thầy Tiêu, em là Kiều Thạc.”- Mồ hôi cứ chảy dài xuống cằm, phía sau trần truồng lại bị những cơn gió quét ngang lạnh run.
Từ giọng điệu đến ngôn từ đều vô cùng cung kính làm Tiêu Triều Nam giật mình, nhìn kỹ lại tên hiện trên màn hình điện thoại mới lên tiếng đáp lời:
“Thầy của cậu đâu?”
“Ở, ở…”- Kiều Thạc cảm thấy bằng hiểu biết của Tiêu lão đại với thầy hẳn đã đoán được nguyên nhân của cuộc gọi này, liền nói thẳng vào đề.
“Xin lỗi thầy Tiêu, là do em đã lừa Triệu Thần Hải gây nên chuyện, thầy đại nhân đại lượng xin đừng nóng giận…”
Lời xin lỗi còn nói chưa hoàn chỉnh, Kiều Thạc đã vì chuyện mình bị trận đòn cưỡng bức mà nói ra lời trái lương tâm mà không vui. Cậu nhớ đến ngày đó Triệu Thần Hải đi rêu rao chuyện của thầy mà nóng rang cả người.
Cậu lại không nhịn được hành động theo bản năng, vì cậu không thấy được biểu tình của thầy, nếu không sẽ không dám tiếp tục giở trò.
“Bất quá Triệu Thần Hải cũng là loại người tâm tà bất chính mới rơi vào tròng của em, Tiểu Thạc xem như đã giúp thầy Tiêu nhìn rõ một người…”
“Bốp!”
Một thước cực mạnh đánh xuống mông cắt ngang lời Kiều Thạc, cậu cắn chặt răng mới kiềm lại được tiếng rên. Nhưng Kiều Thạc chắc chắn tiếng vang của một thước kia đã rơi vào điện thoại.
Cậu vừa đau, vừa tức, vừa uất ức quay đầu nhìn thầy chằm chằm.