An Ca Ký Vi Từ

Chương 102




Trong hai ngày qua, phong cách đảo lộn giữa bệnh nhân và người chăm bệnh đã trở nên quen thuộc với An Ký Viễn và những bệnh nhân nằm cùng phòng. Nhìn tình cảnh này, ông bác giường đối diện vẫn không khỏi thấp giọng thảo luận với mọi người:

“Rốt cuộc cậu ta có mấy đứa em trai a?”

Quý Hàng bỏ ngoài tai, cúi đầu nhìn qua bài phân tích của Kiều Thạc.

Năm phút, trên trang giấy không hề có một động tĩnh nào, An Ký Viễn thật sự thay sư huynh vuốt mồ hôi.

Sau hai mươi phút, Quý Hàng lần đầu tiên ngẩng đầu, nhìn bóng lưng thẳng tắp hỏi:

“Trong bao lâu?”

“Thầy… thật có chút vội.”- Kiều Thạc tự nhận bản thân da mặt không mỏng nhưng nơi này là phòng bệnh của Khoa Ngoại, người ra vào rất nhiều, cậu luôn có cảm giác ở phía sau có hàng trăm cặp mắt đang nhìn mình, nhanh chóng nắm bắt cơ hội bào chữa.

“Ngày hôm qua, em làm phụ tá cho Tiêu lão đại một ca phù não đến hơn bảy giờ, sáng nay bệnh nhân giường số 11 mổ cấp cứu đến năm giờ chiều, sáng sớm có năm ca xuất viện, ba ca nhập viện thông thường, thêm một ca dưới phòng cấp cứu chuyển lên, em trước đó đã viết một ít, buổi trưa hôm nay tranh thủ sửa lại thêm một chút…”

Ánh mắt như máy quét CT vừa chiếu qua đã xác định được căn bệnh, lỗ tai càng như radar tần số cao. Quý Hàng rất nhanh bắt được điểm chính.

“Trước đó là bao lâu?”

“Chính là trước…”- Thừa dịp thầy không thấy được nét mặt của mình, Kiều Thạc chớp mắt mấy lần, hít sâu một hơi mới nói:

“Trước là đại từ, thay thế cho ngày hôm qua… Ý là ngày hôm qua…”

Ánh mắt sắc bén tựa như có thể xuyên thấu sống lưng, Quý Hàng rất cố gắng mới kiềm chế không tung chân đá một cú, giọng tràn đầy lửa giận:

“Em mà thi vào ngành Ngữ Văn không đạt thủ khoa thật là đáng tiếc.”

“Thầy, em…”- Kiều Thạc xấu hổ gãi đầu nói:

“Em quả thật… thủ khoa Ngữ Văn.”

An Ký Viễn lần đầu tiên thấy được có người dám ở trước mặt chống đối anh hai, cậu hơi hoảng hốt, sau đó lại vì câu đối đáp trôi chảy của Kiều Thạc bật cười. Cậu đang chìm trong cảm xúc của chính mình, quên mất bản thân chỉ là khán giả đứng xem, bị ánh mắt sắc bén của anh quét ngang làm giật mình, căng cứng người.

Kiểu cách nói chuyện vui đùa này của Kiều Thạc đối diện với bất cứ ai, ở trong bất cứ trường hợp nghiêm túc nào cũng đều trở nên thoải mái nhưng đời này cậu gặp phải thầy chính là chướng ngại lớn nhất, một khi thầy đã ngoan tâm muốn dạy dỗ cậu, một chút đường sống cũng sẽ không cho.

“Ừm!”- Đôi mày nhíu lại, giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng vang vang:

“Vậy thủ khoa có dự đoán được trận đòn ngày hôm nay có tránh khỏi hay không?”

Đáy mắt đong đầy nỗi tuyệt vọng đối mặt với vách tường trắng toát, chút may mắn nhỏ nhoi cũng đã tan biến.

Một bệnh án thông thường không được xem là nghi nan tạp chứng, nhưng có thể liệt ra thành 34 bài tập phân tích nhỏ lẻ khác nhau lại chỉ trong nửa tiếng giờ nghỉ trưa đã hoàn thành? Câu trả lời của Kiều Thạc hoàn toàn không có sức thuyết phục. Bất quá, nếu xét về kỹ xảo nghe mắng đoán ý, Kiều Thạc dám tự nhận là có thâm niên, lúc nghe ra trong thanh âm của thầy có sự tức giận lập tức thức thời ngậm miệng lại, hai tay vừa rồi còn vặn vẹo nắm quần nay liền duỗi thẳng áp sát bên người.

“Đứng ngay ngắn!”- Quý Hàng nghiêm giọng càng quyết đoán ra chỉ thị.

“Chẩn đoán!”

Kiều Thạc nhanh miệng nói:

“Phình động mạch não sau tai nạn giao thông có thể dẫn đến mù mắt.”

“Nhức đầu đột phát, tay, chân bên phải có biểu hiện tê liệt, nôn mửa, ngại ánh sáng… “- Quý Hàng cúi đầu đọc các triệu chứng ghi trong bệnh án, giọng nhẹ nhàng, ôn hòa không mang ưu tư nhưng Kiều Thạc cảm nhận rõ ràng sự lạnh lùng ẩn chứa trong đó.

Kiều Thạc cảm thấy bản thân lúc này giống như người từ trên vách núi cao rơi xuống sắp chạm phải mặt nước đầm lầy bên dưới. Nhưng càng đến gần mới càng nhìn rõ bên dưới mặt nước tĩnh lặng kia là sóng ngầm cuồn cuộn mà mình hoàn toàn không tìm được đường lui nữa.

Bệnh án vừa đọc xong, Quý Hàng hơi ngẩng đầu nói:

“Đọc!”

Kiều Thạc liếm nhẹ môi, trống ngực đập thùng thùng, thanh âm kia tấn công mạnh vào thính giác, hít sâu một hơi liền đọc:

“Phim chụp CT cho thấy có xuất huyết dưới màng nhện, phát hiện tắc động mạch não giữa đoạn M1, ảnh hưởng khả năng cung cấp máu, mở sọ…”

“Dừng!”- Quý Hàng nhíu mi, trầm giọng nhắc nhở.

“Chỉ có bao nhiêu phim chụp?”

Một dòng dự cảm bất thường từ đáy lòng dâng lên, nhịp tim Kiều Thạc tăng cao, trí não vận động kịch liệt: “DSA (Digital Subtraction Angiography – Kỹ thuật chụp mạch máu số hóa xóa nền) còn phát hiện phình động mạch não sau (P1). Sau khi mổ sọ loại trừ máu bầm, dùng kỹ thuật bắc cầu xử lý…”

“…. cũng xảy ra biến chứng…”

Giọng Kiều Thạc bắt đầu vấp váp: “Áp lực nội sọ tăng cao… phẫu thuật dẫn lưu dịch tủy não, truyền muối ưu trương nhằm tăng áp lực thẩm thấu, phòng ngừa, chữa trị kịp thời mạch máu não co rút…”- Thanh âm ngày càng nhỏ hơn.

“Áp lực nội sọ tăng đến bao nhiêu? Người mắc bệnh đối với loại thủ thuật nào mẫn cảm nhất? Khi mạch máu co rút biểu hiện ban đầu của bệnh nhân thế nào? Phương pháp chữa trị dẫn đến tăng huyết áp thì làm sao?”- Từng câu hỏi liên tục không ngừng nghỉ.

Rõ ràng là ban đêm gió lạnh nhưng sau ót Kiều Thạc phủ một lớp mồ hôi.        “Tăng cao đến… ba mươi… mấy đi…”- Giọng yếu ớt tiêu hao một tia may mắn cuối cùng.

Quý Hàng lẳng lặng nhìn, mặc cho sự sợ hãi lan tràn.

“Quên?”

Thanh âm lạnh lẽo chạm vào người Kiều Thạc đang nóng bừng, làn khói bốc ngùn ngụt.

“Có… một chút.”

Thanh âm không nghe ra một chút tức giận nào, thậm chí là nụ cười có mấy phần chế giễu.

“Ngày hôm qua làm bài, ngày hôm nay đã quên.”

“Bốp!”- Một cuốn giáo trình dày dùng tham khảo đập mạnh sau lưng thành tiếng vang dội.

Thanh âm tiếp theo đã nghe không còn kiên nhẫn: “Lý do.”

Lý do là gì… Ngày hôm qua quá mệt mỏi? Hôm nay quá bận rộn? Thừa dịp nghỉ trưa có nửa tiếng đọc sơ lược lại một lần, trí nhớ cũng không có khả năng rõ ràng giống như ba tháng trước.

Dù cậu có giở ra bao nhiêu trò, dám mở to mắt nói dối với thầy thật giống như dòng nước bị hòn đá lớn chặng đứng vĩnh viễn không có lối thoát. Trong lòng Kiều Thạc vô cùng rối loạn, tim đập t nhanh, chỉ dựa vào siết chặt nắm đấm đem chu trình vận chuyển máu được thông suốt mở mang trí óc.

Bao lời biện bạch đều trở nên mơ hồ, chỉ có thể yên lặng, nói đúng hơn là sự chột dạ đã phá nát đi toàn bộ dũng khí.

Lửa giận bốc cao ngùn ngụt, Quý Hàng đặt bệnh án sang một bên, lạnh lùng không muốn nói thêm nữa.

“Tỉnh lại!”

——————————-