Sao nàng lại có thể thiếu cẩn thận như thế!
Lời nói, cử chỉ của Thượng Quan Tuyết lúc đó lần lượt tái hiện lại trong đầu Bồ Đào.
Nếu tiểu Tiêu đã cam đoan là chuyện Thượng Quan Khâm là người đứng đằng sau vụ huyết tẩy của Thượng Quan gia không bị bại lộ, như vậy, Thượng Quan Thanh Khuê bắt đi sư phụ là vì nguyên nhân khác?
Có thể có liên quan đến Thủy Nguyệt Phiêu Linh, có thể có liên quan đến thân phận Giáo chủ Thuấn Ảnh Giáo của hắn, tóm lại, tạm thời có lẽ Thượng Quan Thanh Khuê sẽ chưa hạ độc thủ đối với sư phụ.
Bồ Đào ngừng lại, sửa sang lại xiêm áo, lau chùi sạch sẽ nước mắt trên mặt.
Trực tiếp hạ xuống dãy phòng của Ma giáo.
Đem sự tình kể hết với Quý Tử Thiến và Hồng Dạ.
Quả nhiên sắc mặt của Hồng Dạ và Quý Tử Thiến không tốt lắm.
"Tiểu Tiêu hắn không gạt ngươi đâu, Thiên Sơn Tam Môn tuyệt đối không tiết lộ tin tức của người giao dịch, ai nấy quả thật chỉ biết là người huyết tẩy Thượng Quan gia chính là Thiên Sơn Tam Môn, mà không phải là Thượng Quan Khâm của Thuấn Ảnh Giáo. Thượng Quan Khâm tạm thời hẳn sẽ không nguy hiểm đến tánh mạng. Hơn nữa Tiêu cũng đã nói rồi, có lẽ Thượng Quan Thanh Khuê không ngờ rằng ngươi trở về mau như vậy, nên đã ra lệnh cho người của hắn ra ngăn cản ngươi lại. Có thể lúc đó vì Phong Duyệt nhận ra bọn họ, muốn kinh hô nên Thượng Quan gia mới sợ kinh động mà không thể không giết người bịt miệng, như vậy cũng là hợp tình hợp lý."
Bồ Đào nhìn về phía Quý Tử Thiến, Quý Tử Thiến cúi đầu xuống. Hồng Dạ nhìn thần sắc của hai người rồi nói "Nhưng tất cả cũng đều là phỏng đoán mà thôi, để an tâm hơn, như vậy đi, hai ngươi ở đây đợi ta, ta sẽ đi thám thính một phen. Ta còn nhớ rõ phương vị dãy phòng của Thượng Quan gia, các ngươi không cần lo lắng, dù sao ta cũng làm sát thủ lâu năm, sẽ không dễ dàng bị phát hiện tung tích đâu."
Tay trái liền rút ra cây quạt màu đỏ, chân đạp cửa sổ, quay đầu lại nói với Bồ Đào "Sẽ rất nhanh mang tin tức trở về, phải an tâm ở đây mà đợi ta! Món nợ nhân tình này khá lớn nha, ngươi thiếu ta, sau này ta lớn lên, ngươi phải lấy thân đền đáp đó!"
Bồ Đào nhất thời dở khóc dở cười.
Hồng Dạ đi rồi.
Quý Tử Thiến bưng nước lên cho Bồ Đào rửa mặt.
Nàng khóc nhiều quá, mặt mày lem luốc tiều tụy như mặt mèo.
Quý Tử Thiến nhìn nhìn rồi hỏi "Nếu ta mất tích, ngươi có khóc giống như vầy không?"
Bồ Đào ngượng ngùng nói “Ngươi làm gì mà mất tích?"
Quý Tử Thiến lấy khăn lau mặt cho nàng, nghiêm túc hỏi lại "Nếu ta thật sự mất tích, ngươi có khóc hay không?"
"Có."
Bồ Đào theo bản năng trả lời.
"Ừ...... Vậy đủ rồi, chuyện khác không cần nói nữa......" Thấy Bồ Đào muốn nói thêm, Quý Tử Thiến lập tức ngắt ngang "Ta chỉ nghe những lời ta thích nghe thôi......"
Thiên ngôn vạn ngữ mà chỉ kết luận trong một câu ngắn ngủi, Bồ Đào thở dài "Lúc này là lúc nào mà còn ở đây ghen."
Quý Tử Thiến giật mình, đột nhiên khẽ cười một cách vô cùng quyến rũ, nói. "Có lẽ vì đây là mối tình đầu của ta, ta đã gặp qua những người xinh đẹp hiền thục, thông minh thiện lương, tài hoa hơn nhiều so với ngươi, đáng tiếc đều không hề làm ta động tâm. Vốn Vực Tuyết thúc thúc kiên trì khuyên ta phải kế thừa truyền thống của phụ thân mà làm một tuyệt thế tiểu đoạn tụ, còn mang đủ loại người xuất sắc đến cho ta chọn, nhưng ta thật chẳng có cảm giác gì. Ta chỉ thích Bồ Đào ngươi mà thôi."
Bồ Đào quay mặt đi "Ta không ôn nhu, không diễm lệ, không hiền thục, không thông minh, không thiện lương, cũng không có tài hoa, thật sự là đáng tiếc."
"Cho nên a, Vực Tuyết thúc thúc nói, đây nhất định là mãnh lực của mối tình đầu, aizz, cũng không có cách nào, thiếu một lam nhan họa thủy như ta thật sự là tổn thất cho giới đoạn tụ mà."
"Yêu cũng là một loại tổn thất."
Quý Tử Thiến biến sắc "Không đúng!"
Bồ Đào cúi đầu, tâm thần không yên "Kiếp trước có lẽ là ngươi thiếu nợ ta, không, kiếp trước có lẽ là ta yêu phải một người không nên yêu."
"Nhân sinh trên đời phải sống cho khoái hoạt, tuy hiện giờ tán tỉnh ngươi là không đúng, nhưng để bản thân mình thoải mái phóng túng một chút mới không tổn thất đến hình tượng phong lưu anh tuấn của ta."
"Vĩnh viễn chẳng quan hệ gì tới dung mạo anh tuấn của ngươi cả." Bồ Đào nghiêm túc nói.
Quý Tử Thiến nhất thời nhăn mặt "Sao lúc này ngươi thích châm chọc cay độc quá vậy!"
"Không biết, từ khi sinh tiểu Quý và tiểu Bảo, ta cảm thấy mình càng ngày càng không trầm ổn đáng yêu như trước. Đôi khi tâm tình ta như một tiểu hài tử, đôi khi lại giống một lão bà bà......"
Bồ Đào mê man tâm sự, Quý Tử Thiến ngẫm lại, không khỏi nghi ngờ "Không lẽ là hội chứng hậu sản? Lúc ngươi sinh bảo bảo, chẳng lẽ Thượng Quan Khâm không có ở bên cạnh ngươi sao?"
Bồ Đào chấn động mạnh, nhớ lại chuyện đã qua.
Quý Tử Thiến, chỉ một câu đã trúng tim đen người ta, quả thật là độc thiệt!
Đang mãi mê suy nghĩ thì Hồng Dạ về tới.
Lẳng lặng bưng chén trà lên uống cạn một hơi, rồi mới nói "Tìm được rồi, cho lão bản trong khách điếm ít tiền thì moi được tin tức ngay, nhưng nơi này lại không phải là phạm vi thế lực của Thượng Quan gia. Thượng Quan Khâm bị nhốt trong phòng củi của khách điếm, nhưng ngoài cửa có trưởng lão của Thượng Quan gia canh gác, có lẽ trong phòng còn có người khác, ta đã tìm được cách lẻn vào, chúng ta đi thôi."
Bồ Đào nhất thời hoảng hốt, sư phụ là người thích sạch sẽ như vậy, giờ bị nhốt trong phòng củi, nghĩ mà đau lòng a!
Hồng Dạ siết chặt bả vai của Bồ Đào, lắc lắc nói "Tỉnh lại mau, phải sử khinh công thật cẩn thận, không thể để xảy ra sơ sót nào, ngươi cũng biết Lưu Thủy trưởng lão của Thượng Quan gia không phải chỉ có hư danh, đừng làm hỏng chuyện!"
"Ừ!"
Bồ Đào gật đầu thật mạnh, ba người cởi bớt áo ngoài, chỉ mặc một bộ trung y để tiện bề hành động, Bồ Đào và Quý Tử Thiến đều thay ra y phục dạ hành.
Hồng Dạ vẫn mặc một bộ xiêm y màu đỏ phô trương vô cùng chói mắt, nhưng lúc xuất phát còn không quên cảnh cáo "Chúng ta ẩn núp đến gần trước, lén xem cách bố trí trong phòng, rồi nghiên cứu phương án, không được mạo hiểm xông vào, tuy Tử Thiến có Thủy Nguyệt Phiêu Linh, nhưng ta cũng chỉ là nửa phế nhân, Bồ Đào lại không có tinh thần chiến đấu, nếu kinh động Thượng Quan Thanh Khuê và những cao thủ khác, sợ rằng Thượng Quan Khâm sẽ không có kết quả tốt a!"
"Ừ!"
Liền tung mình nhảy lên nóc nhà, cẩn thận đi theo sự dẫn dắt của Hồng Dạ.
Quả nhiên là sát thủ chuyên nghiệp, đột nhập đến phạm vi dãy phòng của Thượng Quan gia, dưới đất không ít người qua lại canh gác, đường đi quanh co khúc khuỷu, tuy người dưới đất nhìn không thấy người trên nóc nhà, nhưng Bồ Đào trên nóc nhà nghe thanh âm nói chuyện của đệ tử Thượng Quan gia phía dưới cũng không thể nhìn thấy phương vị của bọn họ.
Bất quá chuyện quan trọng nhất vẫn là phải cứu sư phụ ra.
Bồ Đào lo lắng không biết Thượng Quan Khâm có được an toàn hay không.
Chưa đầy một khắc đã đến phòng củi.
Gạch ngói trên nóc nhà đã được Hồng Dạ lót vải bông, nên cho dù ba người sử dụng khinh công đạp lên cũng không phát ra âm thanh nào.
Ba người ghé vào khe hở từ miếng ngói, chưa đầy ba thước phía dưới là cửa ra vào của phòng củi, đứng bên cạnh cửa canh gác chính là Thượng Quan Lưu Thủy và Thượng Quan Phi.
Hồng Dạ hai ngón tay cẩn thận nhẹ nhàng, không một tiếng động rút ra mấy miếng ngói.
Trong phòng củi rất đơn giản, chỉ quét mắt một vòng ba người đã nhìn rõ tình hình trong phòng.
Thượng Quan Khâm một thân áo trắng ngồi trên một đụn rơm khô sạch sẽ, khô ráo, thần sắc bình tĩnh, tựa hồ như đang trò chuyện đàm luận thường ngày.
Trên người hắn quả nhiên cũng không có thương tích gì.
Chỉ là trên tay hắn bị còng lại bằng một bộ khóa sắt tinh tế, có thể là hắn bị hạ dược, bị điểm huyệt. Người của Thượng Quan gia cũng không dám bạc đãi Phó gia chủ tiền nhiệm, cũng đoán rằng hắn sẽ không chạy trốn.
Đứng trước mặt hắn là Thượng Quan Thanh Khuê, Thượng Quan Tuyết. Tứ đại hộ pháp theo canh gác và Mộ Dung Hoa. Bồ Đào vểnh tai, nghe thấy Thượng Quan Thanh Khuê căn dặn "Tuyết nhi, ngươi mang Hoa đi chăm sóc cho Lưu Thủy đi, nàng hoài thai bụng to, đứng ở đây gió lớn không tốt."
Thượng Quan Tuyết cúi đầu xuống, Mộ Dung Hoa cũng biết Thượng Quan Thanh Khuê đuổi khéo, cũng cúi đầu xuống bước ra ngoài.
Thượng Quan Thanh Khuê lại ra lệnh với Tứ đại hộ pháp "Bọn ngươi ra ngoài trước đi."
"Dạ"
Xem ra vừa đến kịp lúc, Bồ Đào vì không có lệnh của Hồng Dạ nên không dám ra tay. Mà Hồng Dạ lại tựa hồ muốn nghe ngóng câu chuyện sắp xảy ra, nên cũng không ra tay, vì thế ba người ghé vào khe hở mấy miếng ngói trên nóc nhà nghe lén, còn có thể mơ hồ thấy Mộ Dung Hoa vừa đi ra vừa khoác thêm áo choàng cho Lưu Thủy, còn Thượng Quan Tuyết bộ dáng vô thần rảo bước đi xa.
Trong phòng truyền đến tiếng nói chuyện.
"Biết tại sao ta bắt ngươi đến đây không?"
Thượng Quan Thanh Khuê tức giận hỏi.
"Biết, bởi vì ta mất tích khỏi Thượng Quan gia, giờ gặp lại ta đã thành Giáo chủ Thuấn Ảnh Giáo."
Thượng Quan Thanh Khuê hừ một tiếng, cả giận nói. "Đừng giả vờ giả vịt nữa!!"
Thượng Quan Khâm khẽ cười nói "Không phải sao? Vậy thỉnh gia chủ nói rõ đi, hay là ngươi muốn hỏi chuyện tại sao Bồ Đào của ta lại sử dụng Thủy Nguyệt Phiêu Linh tại Đại hội võ lâm? Chuyện đó ta cũng không biết đâu, hài tử kia cũng giấu ta nhiều năm rồi, đến lúc đó ta mới biết....."
"Ngươi còn mặt mũi nói đến Bồ Đào?! Súc sinh!"
"Tại sao lại không thể nói đến? Thích cũng đã thích rồi, yêu cũng đã yêu rồi, ta nuôi nàng lớn lên, chăm sóc bảo vệ nàng, cưới nàng, ngay cả bảo bảo cũng đã sinh ra, còn gì không thể làm được? Nếu Bồ Đào biết ngươi quan tâm đến nàng, chắc sẽ cảm động biết bao nhiêu?"
"?!"
"Năm đó một kiếm kia......suýt nữa đã lấy mạng của Bồ Đào, ta không bao giờ muốn nàng bị tổn thương nữa, nếu không phải thế......ta cũng sẽ không hạ quyết tâm đối với mối tình này, Ngưng Vũ tâm pháp không ngừng khiến nàng mất đi trí nhớ, mọi thống khổ trước đây nàng đã quên sạch, nhưng ta thì vẫn còn nhớ rất rõ."
"Câm mồm."
"Câm mồm, vậy ngươi bắt ta đến đây để làm gì, muốn tận mắt chứng kiến bọn ta bên nhau, ngay cả con cái cũng đã có? Năm đó ngươi làm nàng đau lòng sống không bằng chết, ngươi có nghĩ đến ngày hôm nay hay không?"
"Các ngươi loạn luân! Đúng vậy! Vì thế ta mới hận đứa nhỏ kia!"
Thượng Quan Khâm đột nhiên cúi đầu xuống không nói gì nữa, một lúc lâu sau mới thản nhiên nói "Chuyện năm xưa ta và ngươi đều biết rõ trong lòng, là bởi vì ngươi ghen tị, nên mới hận Bồ Đào. Ta thật không thể tin nổi, nay cũng vì lòng ghen tị mà ngươi muốn giành lại nàng, có phải hay không?"
Lại nói "Ta nuôi Bồ Đào lớn lên, thương yêu nàng nhiều năm nay, nhưng từ đó tới giờ ta cũng vẫn không thể hiểu được, tại sao biểu ca ngươi lại trút hận lên người của Bồ Đào. Lão gia chủ qua đời, Khổ bà bà cũng đã chết, trên đời này chỉ còn ta và ngươi biết, Bồ Đào chính là cốt nhục của ngươi."
Bồ Đào nghe vậy đầu óc nhất thời quay cuồng.
Không thể suy nghĩ được gì nữa.
Mọi việc đang xảy ra như một cơn mơ, Hồng Dạ và Quý Tử Thiến cũng thập phần kinh ngạc đồng thời quay đầu lại nhìn Bồ Đào. Hồng Dạ còn mấp máy môi không một tiếng động hỏi "Là con ruột của Thượng Quan Thanh Khuê? Tại sao lại như vậy a? "
Chỉ thấy thân hình Bồ Đào càng lúc càng run rẩy, Quý Tử Thiến đột nhiên cảm thấy Bồ Đào có chút không ổn, đáng tiếc còn chưa kịp ngăn cản, Bồ Đào đã như phát điên đứng bật dậy, đạp vỡ mấy mảnh ngói, tung mình nhảy vào phòng.
Thượng Quan Khâm và Thượng Quan Thanh Khuê đều giật bắn mình.
Hai người nhận ra là Bồ Đào, sắc mặt cả hai đều vô cùng khó coi.
Bồ Đào bắn ra Thiên Hoa Loạn Vũ, trực tiếp dùng đầu thương chỉ vào Thượng Quan Thanh Khuê, đôi mắt sưng đỏ, lạnh lùng hỏi "Bọn ngươi rốt cuộc đã giấu ta những gì!"
----------------
Tình hình vô cùng hỗn loạn.
Thượng Quan Tuyết nhớ lại cuộc gặp gỡ với Bồ Đào mới vừa rồi.
Không ngờ người nàng gọi là ca ca nhiều năm qua, ấy vậy mà lại là tỷ tỷ, nàng ấy còn sinh con cho Phó gia chủ nữa! Không phải hắn là sư phụ của nàng ấy sao!?
Nàng vẫn nhớ như in một hồi náo loạn tại đại hội võ lâm năm đó.
Lúc đó Bồ Đào thượng đài đại chiến với Hồng Dạ, nàng ấy vẫn là một vị công tử phong lưu hoa lệ.
Đáng tiếc bản thân nàng không có cốt khí, sợ tới mức chỉ biết trốn vào trong lòng Thân Phi.
Thân Phi, khi lửa nổi lên bốn phía, bị người ta đâm một đao vào bụng, máu chảy đầy đất, cơn ác mộng này đến nay vẫn theo ám ảnh Thượng Quan Tuyết.
Thỉnh thoảng nàng sẽ ngơ ngơ ngác ngác vô thần chậm rãi bước trên đường không mục đích, đầu óc hỗn loạn, giống như hiện giờ.
Trong tai không ngừng vang lên tiếng chém giết điên cuồng của đêm hôm đó.
Nàng cứ đi về phía trước, đi mãi, đi mãi.
Trong lòng thầm nguyện được gặp lại Thân Phi một lần nữa.
Vô tình đến trước một gian phòng.
Đúng lúc có người đang đẩy cửa bước ra.
Thượng Quan Tuyết sửng sốt, khó tin nhìn chằm chằm người trước mặt, run rẩy gọi.
"...... Phi......?"