"À đúng, đúng rồi, bọn em... Ngày mai bọn em có cảnh đối diễn với nhau, vậy mà giờ này lời thoại còn chưa thuộc nữa, em với Nhiệt Ba về phòng khớp thoại với nhau trước đã, tới tối sẽ qua tìm anh sau nha. Được không?" Dương Mật vội vàng hùa theo.
Thẩm Ngôn không suy nghĩ gì nhiều, nghe Dương Mật nói vậy liền thoải mái gật đầu: "Vậy hai người mau về phòng luyện tập đi."
Thẩm Ngôn lần này quả là oan uổng. Hắn làm gì có tâm tư nào khác, chỉ đơn thuần là định nói với hai cô vợ nhà mình rằng hắn sẽ dạy bọn họ diễn kịch và ca hát mà thôi.
Chỉ có điều đây cũng không phải là chuyện gì gấp gáp, bọn họ đang bận thì thôi, lát nữa nói sau cũng được.
Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba nhẹ nhàng thở phào một hơi, sau đó mang theo cảm giác áy náy và chột dạ, vội vàng chạy ra khỏi phòng.
Thẩm Ngôn dọn dẹp xong bàn cơm liền cầm bút ghi âm lên, hắn ngồi xuống cái ghế phía trước cửa sổ quen thuộc, tiếp tục công cuộc ‘sáng tác’ câu chuyện « Quỷ thổi đèn ».
...
8808, phòng của Dương Mật.
Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba, một người ngồi trên giường, một kẻ ngồi trên ghế, lại y hệt như tình trạng lúc chiều ở trên xe, không ai nói gì với ai, đã vậy thần sắc bọn họ đều vô cùng cổ quái.
Trầm mặc gần nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng hai cô gái đồng loạt ngẩng đầu liếc nhìn nhau, biểu cảm thật sự khó mà diễn tả.
Quan hệ của hai nàng khẳng định không tệ, thậm chí còn thân thiết hơn bằng hữu bình thường.
Mặc dù về mặt thân phận, một bên là chủ công ty, một bên là nghệ nhân dưới trướng, thế nhưng trong sinh hoạt thường ngày, cả hai nàng đều chưa bao giờ đặt thân phận vị trí vào tình bạn của bọn họ.
Cùng nhau ăn cơm, cùng nhau chơi đùa trò chuyện phiếm, cùng nhau vui vẻ dạo phố mua sắm… tình bạn giữa Dương Mật và Nhiệt Ba thật sự không có gì khác biệt so với những cô gái khác.
Tuy nhiên họ cũng không có mối quan hệ quá mức thắm thiết, giữa đôi bên vẫn còn chút khoảng cách, ví dụ như các nàng từng ngủ cùng một chiếc giường nhưng cũng chỉ là ngủ cùng một chỗ, không thường xuyên trò chuyện tâm sự xuyên đêm gì.
Các nàng cũng không phải khuê mật, đương nhiên sẽ không tâm sự các chuyện thầm kín.
Bất kể là bằng hữu hay hảo tỷ muội thì đều sẽ chừa lại một khoảng cách riêng tư, đều sẽ có những bí mật riêng của mình.
Nhưng mà tình huống hiện tại là, sau một hoặc hai tiếng đồng hồ nữa, các nàng phải vượt qua giới hạn của giữa bạn bè thân thiết với nhau, chẳng những phải đối diện với nhau, hơn nữa còn phải chứng kiến đối phương làm chuyện đó.
Vừa nghĩ tới tràng cảnh kia, vừa nghĩ tới hình ảnh kia... hai chữ ‘cổ quái’ hoàn toàn không đủ để hình dung sự rối loạn và lo lắng trong lòng các nàng.
"Tớ chưa bao giờ nghĩ tới hai chúng ta sẽ có một ngày lâm vào tình trạng khó xử như vậy."
Địch Lệ Nhiệt Ba cụp mắt xuống, rối rắm mở miệng.
Nhãn thần Dương Mật cực kỳ phức tạp, nàng hít sâu một hơi, bất đắc dĩ đáp: "Tớ cũng không nghĩ tới, vốn tớ còn nghĩ rằng sau này nhóm chúng ta mỗi người kết hôn rồi có gia đình riêng của mình, tình bạn thân thiết sẽ dần dần nhạt bớt nữa chứ."
"Cậu sẽ không bởi vì chuyện này mà nảy sinh tình cảm với tớ chứ?" Địch Lệ Nhiệt Ba đột nhiên không đầu không đuôi hỏi một câu.
Dương Mật đen mặt, sẵng giọng mắng: "Đầu cậu chỉ dùng để mọc hoa thôi à, vớ vẩn nó vừa thôi."
Địch Lệ Nhiệt Ba nhấc hai chân lên ghế, hai tay ôm chặt đầu gối, nàng nghiêm túc đề nghị: "Mật tỷ, hai ta lâu rồi không tâm sự, bây giờ có dịp thì nói lời thật lòng chút đi, dù sao một lát nữa...chúng mình sẽ trở thành tỷ muội chân chính rồi."
Dương Mật cười cười, nói: "Được thôi."
Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn ra ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói: "Kỳ thật tớ đang nghĩ đợi tới sau khi hợp đồng kết thúc, tớ sẽ rời khỏi Phong Hành Thiên Hạ, tự mình mở một công ty và tìm đoàn đội quản lý riêng."
Dương Mật ngạc nhiên, vội hỏi: "Vì cái gì? Bộ tớ đối xử với cậu không tốt sao?"
Địch Lệ Nhiệt Ba lắc đầu, thẳng thắn đáp: "Không phải, không liên quan gì tới mối quan hệ của hai đứa mình. Chủ yếu là… tớ thấy không phục, tớ muốn chứng minh rằng cậu có thể làm lão bản thì tớ cũng có thể thôi."
Dương Mật thở dài: "Tớ biết mà, cho nên cậu không phát hiện một năm gần đây tài nguyên của cậu ít đi một chút sao? Tớ cũng không muốn cậu rời đi, thật ra không nhất định cứ phải giữ cậu ở lại kiếm tiền, chỉ là do tâm lý cảm thấy nếu cậu tự lập phòng làm việc riêng, tớ sẽ thấy không thoải mái."
Địch Lệ Nhiệt Ba liếc ngang Dương Mật: "Không nghĩ tới cậu là người như vậy đấy."
Dương Mật cười ha ha, đáp: "Làm lão bản không phải đều như vậy sao?"
Địch Lệ Nhiệt Ba cũng phì cười.
Dương Mật mấp máy miệng, lại nói tiếp: "Thật ra trong chuyện với Thẩm Ngôn lần này, tớ đã từng có tâm tư khác, muốn tìm biện pháp khiến cậu tự nguyện rời khỏi."
Địch Lệ Nhiệt Ba không phủ nhận: "Tớ cũng đã nghĩ như vậy."
Hai cô gái nhìn thẳng vào mắt nhau, lúc này không có thần sắc cổ quái gì nữa, ngược lại cả hai đều thản nhiên cười thành tiếng.
Ba người ở cùng một chỗ dĩ nhiên sẽ rất thẹn thùng, lại không quá thân mật như khi ở riêng tư, nhưng cũng không phải là không có một chút xíu chỗ tốt nào.
Tối thiểu nhất hẳn là việc này sẽ khiến quan hệ của hai người họ trở nên gần gũi gắn bó hơn.
Nếu như là ngày xưa, nói ra những lời trong lòng như vậy xong, khẳng định hai người đều sẽ nhịn không được suy nghĩ nhiều hơn, mối quan hệ giữa họ chắc chắn cũng sẽ nhiều hơn một phần ngăn cách cùng xấu hổ.
Nhưng mà bây giờ những việc này tựa hồ đã không còn trọng yếu nữa, dù sao chỉ một lát nữa thôi, các nàng sẽ lập tức ‘ngủ’ cùng một giường, đem hình ảnh bản thân chân thật nhất, riêng tư nhất đều bày ra trước mắt đối phương.
So sánh với việc lớn đó thì chút tâm tư nhỏ nhặt như ghen tuông, muốn chiếm hữu Thẩm Ngôn làm của riêng gì gì đấy quả thật quá nhỏ nhặt, ai thèm quan tâm nữa chứ!
"Chúng ta mau lên mạng tìm thử phim đó đi, tranh thủ thời gian học tập một chút, càng nghĩ tớ lại càng khẩn trương." Dương Mật cầm điện thoại lên, thúc giục Nhiệt Ba.
Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu, đứng dậy đi đến ngồi xuống bên cạnh Dương Mật, hai người tụ đầu cùng một chỗ, lén lút tìm tòi phim ‘đen’ trên mạng.
Thẩm Ngôn bên kia vẫn đang hết sức chuyên chú thu âm « Quỷ thổi đèn », mỗi bên đều nghiêm túc thực hiện công việc của mình, thời gian trôi qua đặc biệt nhanh.
Chờ hắn thu xong thêm mấy chương nữa, đứng dậy định đi uống miếng nước cho thông họng thì mới phát hiện vậy mà đã hơn mười giờ đêm.
Việc này khiến hắn có chút ngoài ý muốn, hai cô nàng kia rốt cuộc tập diễn như thế nào mà lại chăm chú đến vậy? Trước đây các nàng đâu phải là kiểu siêng năng chuyên tâm vào việc luyện lời thoại như này.
Thật ra cũng không đến nỗi lo lắng, bởi vì toàn bộ đoàn làm phim đều ở cùng một khách sạn, gian phòng của hai cô gái thì ở ngay đối diện phòng hắn, nếu bảo bọn họ gặp nguy hiểm gì thì cũng hơi bị khó, chủ yếu là hắn hiếu kì hai người đang làm gì mà thôi.
Thẩm Ngôn nghĩ đến đây liền đặt ly nước xuống, nhanh chóng đi qua phòng Dương Mật.
- ---
Siêu đuối, nay lên được đúng một chương thì gục ngã vì hai mắt díp lại luôn ờiii. SG dạo này bụi quá, chạy xe từ công ty về mà hai mắt cay xè vì rát mắt:((( Nay muội ngủ trước đây, chúc các huynh đệ tỷ muội ngon giấc nheeeeeee