Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức

Chương 62: Kể một câu chuyện linh dị




Kiếp trước Thẩm Ngôn nghe bản audio « Quỷ thổi đèn » ấy chỉ là dùng để tiêu khiển, mặc dù khá ưa thích nhưng nếu bảo hắn nhớ kỹ mỗi một tình tiết, hiện giờ tiến hành đọc lại trọn vẹn cho hai cô nàng nhà mình nghe hiển nhiên là chuyện không thể nào.

Hắn chỉ nhớ đại khái cốt truyện và tuyến nhân vật chủ chốt mà thôi.

Những ký ức này không hữu dụng, thậm chí còn chẳng bằng những giai điệu âm nhạc vụn vặt mà hắn mang máng nhớ.

Bởi vì tiểu thuyết là một thành phẩm dựa vào lối hành văn cũng như năng lực tưởng tượng và kể chuyện của tác giả mà thành. Không ít tác phẩm tuy có tình tiết tương đồng, nhưng rơi vào tay mỗi tác giả khác nhau thì sẽ hiển thị ra kết quả hoàn toàn không đồng dạng.

Nếu như không hiểu về công việc sáng tác, coi như đã nắm rõ đại cương của truyện thì cũng khó mà có thể viết ra một tác phẩm hay ho gì.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Thẩm Ngôn muốn học tập kỹ năng sáng tác, có kỹ năng này cộng thêm trong đầu hắn vẫn nhớ không ít ký ức vụn vặt thì đã đủ để biến thành linh cảm cho hắn viết ra một tác phẩm mới.

"Hô ~~ ân ~~ "

Tiếng gió xen lẫn âm nhạc quỷ dị vang lên trong phòng.

Nếu như có người đứng bên ngoài cửa, nhất định sẽ cho rằng Thẩm Ngôn đang xem phim kinh dị trong này.

Nhưng trên thực tế, tiếng gió và cả âm thanh quỷ dị kia toàn bộ là do Thẩm Ngôn dùng miệng phát ra.

Đây chính là khẩu kỹ cường đại cấp Tông sư, có thể bắt chước bất kỳ thanh âm nào mình đã từng nghe qua, thậm chí độ tương đồng còn cực cao.

"Trộm mộ chẳng phải việc tham quan ngắm cảnh, chẳng phải ngâm thơ đối câu, chẳng phải thêu hoa dệt vóc, không thể nhã nhặn khiêm nhường, không thể ung dung nhàn tản được. Trộm mộ là một thứ kỹ thuật, một thứ kỹ thuật phá hoại.... Những sự tích ấy phải bắt đầu kể từ cuốn sách cũ Thập lục tự m dương Phong thủy bí thuật ông nội tôi để lại, cuốn tàn thư này, chẳng biết cớ gì mà nửa cuối lại bị người ta xé rách đi rồi, chỉ còn lại phần đầu viết về bí thuật phong thuỷ. Những điều trong sách, quá nửa là các bí thuật độc môn để học hiểu các bố cục phong thủy của mộ táng…" (Trích chương 1 tác phẩm Ma Thổi Đèn).

Thẩm Ngôn đặt cây bút ghi âm ở sát miệng, một bên đại não đang vận dụng tối đa nơ-ron thần kinh để sáng tác, một bên xuất khẩu ra lời, cũng nhờ hắn học được cách thức Luyện Khí nên tinh thần lực mới dồi dào như thế, chứ nếu không thì khẳng định nãy giờ Thẩm Ngôn đã sớm từ bỏ, làm gì có cách nào một thân hai việc song song giống như bây giờ.

Thanh âm hiện tại của Thẩm Ngôn đã khác hoàn toàn so với giọng nói nguyên bản của hắn, trở nên âm trầm, khàn khàn, quỷ dị hơn hẳn. Tuy giọng đọc như vậy vốn không dễ nghe, nhưng nhờ hắn khống chế tiết tấu rất tốt nên vẫn khiến người nghe thời thời khắc khắc lâm vào sự hiếu kì và chờ mong nội dung tiếp theo của câu chuyện.

Lúc này hắn đang vận dụng không chỉ mỗi một kỹ năng, mà là kết hợp song song giữa khẩu kỹ cùng năng lực biến tấu lời thoại.

Năng lực biến tấu giọng thoại thật ra cũng là một phần của diễn kỹ.

Một vai diễn muốn thành công thì phải bao gồm cả bốn yếu tố: sự biểu đạt gương mặt; chuyển động hình thể; bày tỏ tình cảm, cảm xúc từ nội tâm nhân vật và sự biến hóa linh hoạt trong lời thoại tạo thành, bốn yếu tố này phân lượng tương đương nhau, thiếu thứ nào cũng không được.

Thế nhưng đáng buồn là trong giới văn nghệ này nói chung và đặc biệt là vòng giải trí Hoa Hạ nói riêng, âm thoại lại không được đặc biệt coi trọng, rất nhiều diễn viên khi đóng phim đều thích dùng hậu kỳ phối âm.

Kỳ thật chuyện này đối với chỉnh thể tác phẩm tương đối tổn hại, dù sao người trực tiếp diễn xuất và diễn viên lồng tiếng đứng sau hậu trường là hai cá nhân khác nhau, có cố thế nào cũng khó mà làm được đến mức hoàn mỹ hợp nhất.

Một giọng thoại hay, không hoàn toàn là do thanh âm bản thân, mà cái chính là ở tiết tấu khi nói chuyện.

Ví dụ Hoàng đế nói chuyện như thế nào, tên ăn mày đối đáp ra sao, quân nhân trò chuyện cùng cấp trên và cấp dưới có gì khác biệt...

Bởi vì tính cách, nghề nghiệp, địa vị, giai cấp của mỗi người mỗi khác, thế nên tiết tấu khi nói chuyện hiển nhiên không đồng dạng.

Giờ phút này, Thẩm Ngôn chính là dùng khẩu kỹ biến ảo thanh âm, doanh Tạo Khí phân, sau đó dùng công lực để nắm giữ lấy tiết tấu chuyện xưa.

Cứ thế Thẩm Ngôn một mực ghi âm đến tận sáu giờ rưỡi mới dừng lại, cũng là vì Dương Mật mới rồi gọi điện thoại tới, nói các nàng đã kết thúc công việc ngày hôm nay, đang chuẩn bị trở về khách sạn rồi.

Hai tiếng đồng hồ trôi qua, Thẩm Ngôn đã thu tới chương 10 của bộ thứ nhất - Tinh Tuyệt cổ thành, tiến độ coi như không tệ. Thẩm Ngôn bắn file audio từ trong bút ghi âm chuyển sang điện thoại di động, rồi bắt đầu đi làm cơm tối.

...

"Cậu lên xe tớ làm gì?"

Dương Mật từ studio ra liền lên thẳng xe bảo mẫu, nào ngờ trong xe đã có một cô gái đắp chăn cuộn tròn, ngồi sẵn ở trên đấy. Nàng bèn ngồi xuống đối diện Địch Lệ Nhiệt Ba, lên tiếng hỏi.

Địch Lệ Nhiệt Ba rất bất mãn đối với thái độ của Dương Mật, nhíu mày nói: "Cậu quả nhiên là người dối trá, trước mặt Thẩm Ngôn cùng tớ hòa hòa khí khí, Thẩm Ngôn không ở đây thì cậu liền lộ ra dáng vẻ chanh chua rồi."

Dương Mật giơ ngón trỏ sơn màu xanh nhạt tỉ mỉ ra, đáp: "Thứ nhất, tớ nghĩ là cậu đang hiểu lầm, cái gì gọi là hòa hòa khí khí, thời điểm nào tớ hòa hòa khí khí gì đấy với cậu? Thứ hai, không phải cậu không có xe riêng, cậu ngồi xe tớ để làm gì?"

"Ngồi xe của cậu thì làm sao, cậu còn ngủ với chồng của tớ kia kìa, tớ đã nói cái gì chưa?"

Dương Mật vốn định tiếp tục đấu võ miệng, nhưng không hiểu sao nhìn vẻ mặt ngây ngô của Nhiệt Ba thì lại thấy buồn cười, hơn nữa nàng cũng đâu thật sự muốn cãi nhau với cô bạn thân của mình, vì thế đình chỉ việc tiếp tục tranh cãi vô vị như vậy.

"Này, tớ lên đây là vì có một vấn đề muốn nhờ cậu giải thích, hồi chiều Thẩm Ngôn có kể cho tớ nghe một câu chuyện, thế nhưng tớ nghĩ hoài vẫn không hiểu."

Địch Lệ Nhiệt Ba bèn thuật lại cố sự mà Thẩm Ngôn kể cho Dương Mật nghe, kể xong liền hiếu kì hỏi: "Cậu nói xem, vì sao con mèo nhỏ lại nói ăn kẹo thì đau mông lắm?"

Dương Mật sắc mặt cổ quái, hỏi lại nàng: "Thẩm Ngôn kể cho cậu à?"

"Ừm!"

"Không đứng đắn!" Dương Mật mắng thầm một câu. Sau đó dở khóc dở cười giải đáp cho Địch Lệ Nhiệt Ba ngu ngơ kia hiểu: "Bởi vì chó con thừa dịp con mèo nhỏ té xỉu liền ‘hấp’ nó."

Địch Lệ Nhiệt Ba nghe vậy liền ngây ngẩn cả người, một lúc sau lại hỏi: "Vậy vì sao cái mông lại đau?"

Dương Mật thở dài: "Bởi vì nó đi ‘cửa sau’ chứ sao..."

Địch Lệ Nhiệt Ba nhỏ há hốc miệng, kinh ngạc nhìn Dương Mật, "Chẳng lẽ cậu..."

"Cút, tớ không có!"

"Vậy sao cậu biết?"

"Bộ chưa ăn qua thịt heo thì không thể nhìn thấy heo chạy sao?"

Địch Lệ Nhiệt Ba ngốc nghếch gật gật đầu, sau đó bỗng nhiên lộ ra vẻ thần bí, xích sát lại gần Dương Mật, nhỏ giọng nói: "Cậu nói xem, loại địa phương kia cũng có thể ấy ấy chứ nhỉ?"