Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức

Chương 56: Mùi hương vấn vít không tan




"Chưa, thế nên mới gọi điện thoại hỏi anh đây!" Thẩm Ngôn thẳng thắn đáp.

Hoàng Bác nói: "Vậy cậu có dự định đi theo ngành nghề nào không? Kỳ thật cậu có không ít lựa chọn còn gì. Khám bệnh bắt mạch, nấu ăn, sáng tác nhạc, chơi đàn… chẳng phải những việc này cậu đều biết làm sao? Người đa tài đa nghệ đúng là may mắn, lấy thiên phú của cậu, cứ tùy tiện theo đuổi thứ mà mình thích đi, kiểu gì chẳng làm ra thành tựu."

Thẩm Ngôn suy nghĩ một chút, nói: "Thật sự là tạm thời tôi không quyết định được mình muốn làm cái gì, chỉ là có một vấn đề..."

"Vấn đề gì?" Hoàng Bác tò mò hỏi.

"Bản thân tôi đối với đời sống vật chất không quá theo đuổi, muốn kiếm tiền cũng chẳng qua là để lo được cho Nhiệt Ba mà thôi, cho nên tôi sẽ không vì kiếm tiền mà lao đầu như con thiêu thân, xem nhẹ sinh hoạt xung quanh đâu."

"Cho nên ý cậu là?"

"Ý tôi muốn hỏi anh là có việc gì tương đối tự do, thoải mái, không quá bó buộc thời gian nhưng lại có thể kiếm tiền nhanh không?"

Hoàng Bác bất đắc dĩ đáp: "Lão đại à, cậu nói đùa hay thật đấy. Nếu biết chỗ nào có loại nghề nghiệp giống vậy thì phiền cậu báo anh một tiếng nhé, anh cũng muốn theo cậu đi làm đấy."

Thẩm Ngôn đưa tay bóp trán, khẽ nhíu mày, "Xin lỗi, tôi diễn đạt không đúng lắm, vậy bỏ yếu tố thoải mái đi nhé. Mệt mỏi, vất vả một chút cũng không quan trọng, tôi chỉ cần có nhiều thời gian tự do, kiếm tiền nhanh chóng là được."

Hoàng Bác bên kia trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mới mở lời: "Thẩm Ngôn, anh thấy cậu hơi bị để tâm vào chuyện vụn vặt rồi đấy."

Thẩm Ngôn không hiểu, "Ý anh là sao?"

Hoàng Bác giải thích: "Cậu xem lại đi, chính cậu cũng đã nói bản thân đối với tiền bạc không xem nặng, vậy vì cái gì mà cậu còn nhất định phải xoắn xuýt việc này như thế? Nhiệt Ba thật sự rất có tiền, nhiều bao nhiêu thì anh không biết, nhưng tuyệt đối đủ sống thoải mái cả đời này. Mà tiền cũng chỉ là vật ngoài thân, ví dụ ngay việc sinh hoạt hằng ngày đi, một trăm triệu hay một tỷ cũng chẳng có mấy khác biệt, chỉ là con số mà thôi, cậu vì một con số biến hóa mà đau đầu khổ não, xoắn xuýt cả ngày như vậy, hữu dụng không?"

Thẩm Ngôn mệt mỏi đáp: "Tôi cũng biết rõ đạo lý này, nhưng vấn đề bây giờ là... Tôi dù sao cũng phải làm chút gì đó chứ, tôi cứ có cảm giác nếu bản thân mình không nỗ lực làm gì cả thì rất có lỗi với Nhiệt Ba."

Hoàng Bác cười nói: "Nếu nghĩ được như vậy thì chứng tỏ cậu cũng chưa quá mức cặn bã đâu. Ha ha, anh đùa đấy, nhưng tóm lại nói trắng ra là cậu muốn kiếm việc làm để cho lòng mình cân bằng một chút chứ gì?"

"Đại khái chính là ý tứ này!" Thẩm Ngôn theo bản năng gật đầu.

Hoàng Bác nói: "Vậy cậu càng không cần xoắn xuýt việc kiếm tiền đâu, người ta nhà cậu vốn cũng không thiếu tiền. Cậu hoàn toàn có thể ‘có trách nhiệm’ với các em ấy trong phương diện khác mà. Giống như trước đây vậy, chiếu cố mọi sinh hoạt của các em ấy, quan tâm, chăm sóc, làm bạn cùng bọn họ. Việc này chẳng phải càng có ý nghĩa hơn so với việc cậu lao ra ngoài đi kiếm tiền về cho bọn họ tiêu xài sao?"

Thẩm Ngôn một bên suy tư một bên gật đầu, tựa hồ Hoàng Bác nói cũng có lý, quả nhiên là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Không nghĩ tới tự mình cũng có lúc không thông não như vậy.

"Không phải các em ấy, là em ấy thôi!" Thẩm Ngôn phút cuối còn cường điệu nhấn mạnh một câu.

Hoàng Bác phá ra cười lớn, sau đó nói: "Đây cũng là vấn đề phiền phức của cậu đấy, anh không tin cậu không nhìn ra Dương Mật thích cậu."

"Một đại nam nhân như anh làm sao lại nhiều chuyện như thế chứ? À phải rồi, sao giờ này anh lại về nhà?"

Hoàng Bác tức giận gào vào ống nghe: "Nói cậu có sắc quên huynh đệ cũng chẳng sai đâu, thưa đại ca, tiểu đệ đây về lại nội thành cũng được hai ngày rồi."

"Anh quay phim xong rồi à?"

"Xong rồi, lúc này có thể thoải mái nghỉ ngơi một thời gian. Anh dự định mang chị dâu cậu với nhóc con ra nước ngoài chơi một vòng rồi về."

"Ồ, chúc gia đình anh đi chơi vui vẻ nhé, tôi cúp máy trước đây!"

Tắt điện thoại xong, Thẩm Ngôn tiện tay quăng nó lên cái tủ cạnh giường. Hắn để trần thân trên, đi đến phía trước cửa sổ, hai tay chống lấy bệ cửa, lẳng lặng nhìn ra khung cảnh tối đen như mực bên ngoài.

Tâm tình Thẩm Ngôn bây giờ cực kỳ tốt.

Trước ngày hôm nay, sâu trong nội tâm của hắn vẫn luôn cảm thấy cô độc, bởi vì hắn biết mình có điểm khác biệt so với mọi người. Ngay cả cái thế giới này đối với hắn mà nói cũng rất lạ lẫm.

Loại cảm giác cô độc ấy khiến hắn luôn cảm thấy giữa mình và hết thảy người chung quanh cách nhau bởi một tấm màng mỏng, nhìn như dung nhập, kì thực hắn chính là một sự tồn tại rời rạc bên ngoài.

Nhưng giờ phút này, hắn phát hiện loại cô độc và tấm màng giấy ngăn cách kia đã sớm biến mất.

Thẩm Ngôn hắn bây giờ đã có người con gái mình thích, mà đối phương cũng thích hắn, như vậy thì dù bây giờ hắn lập tức biến mất hoặc chết đi, hắn cũng đã lưu lại một chút vết tích ở cái thế giới này rồi, không còn cảm giác mông lung, mình không cần ai cũng không ai cần mình như trước đấy nữa.

“Đang nhìn cái gì mà chăm chú vậy?"

Cửa phòng mở ra, Dương Mật mỉm cười đi đến. Cô nàng vừa từ studio trở về liền đến thẳng đây, ngay cả phòng mình còn chưa ghé qua đã tới tìm Thẩm Ngôn.

"Ơ, phòng anh có mùi gì kỳ thế này?"

Dương Mật đang vui vẻ đi tới gần cửa sổ, đột nhiên chợt nhíu mày, cái mũi hít hít vào, ánh mắt trái phải đảo qua một vòng, cuối cùng dừng ở trên giường.

Chăn mền trên giường Thẩm Ngôn vẫn chưa được xếp gọn lại, tàn tích ‘mãnh liệt’ buổi chiều như nào thì vẫn còn y nguyên như thế.

Dương Mật đi đến bên giường, cúi người cẩn thận ngửi ngửi, hàng lông mày càng lúc càng nhíu chặt, hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên, ánh mắt cổ quái nhìn về phía Thẩm Ngôn.

Thẩm Ngôn mấp máy miệng, suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn quyết định ngả bài, loại sự tình này không có khả năng một mực giấu diếm, mà hắn cũng không thích nói dối đối phương.

Hắn thừa nhận bản thân mình có lòng tham, nhưng hắn không phải là một kẻ cặn bã tới nỗi nay ngon ngọt với người này, mai dối gạt ong bướm với người kia.

"Tôi..."

"Hiểu rồi hiểu rồi!" Dương Mật bình tĩnh gật đầu, gương mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười trêu chọc, nàng nói: "Dù sao anh cũng là thanh niên đương tuổi đôi mươi, huyết khí phương cương, có nhu cầu trong phương diện này là chuyện rất bình thường, bất quá Thẩm Ngôn à, anh cần phải tiết chế một chút nha, đã mở cửa sổ rồi mà mùi vẫn còn chưa tiêu tán nổi kìa, ha ha ha ha!"

Dương Mật nói xong chính mình cũng vui vẻ, nhưng thấy vẻ mặt bình tĩnh của Thẩm Ngôn, nàng chợt khựng lại. Dương Mật khó hiểu nhìn Thẩm Ngôn, mà đối phương thì chỉ lẳng lặng nhìn nàng, một lời cũng không nói gì.

Dương Mật nhíu mày, nàng vội xoay người lại tiếp tục ngửi mùi hương không mấy dễ chịu kia, sau đó không biết nghĩ tới điều gì, Dương Mật chợt vung tay vén tấm chăn nhăn nhúm lên.

Quả nhiên, trên đó có một vệt máu đã chuyển sang màu nâu sậm.

Hiển nhiên đây không phải là máu mũi.

"Ai? Là ai?"

Hô hấp Dương Mật có chút bất ổn, nàng cố gắng kiềm chế sự chua xót trong lòng, thế nhưng đôi mắt ầng ậng nước đã bán đứng tâm tình hiện giờ của nàng. Dương Mật đau đớn nhìn thẳng vào mắt Thẩm Ngôn, chờ đợi câu trả lời của hắn.

Thẩm Ngôn hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng đáp: "Nhiệt Ba!"