Bốn người Địch Lệ Nhiệt Ba rón rén đi xuống lầu, tựa như bốn con chuột nho nhỏ đang lần mò theo mùi vị thức ăn.
Bọn họ lấy bát đũa, nhanh chóng ngồi xuống bàn, bắt đầu nếm thử mùi vị đồ ăn do Thẩm Ngôn làm.
“Chao ôi! Ngon thật đấy” Địch Lệ Nhiệt Ba một bên lùa cơm, một bên không nhịn được cảm thán tay nghề của Thẩm Ngôn thật tốt.
Các nàng quả thật không nghĩ tới Thẩm Ngôn thế mà còn có ngón nghề này, đích thật là anh ta nấu ăn rất ngon. Quan trọng là không chỉ mùi hương cực thơm, nêm nếm siêu vừa miệng, mà ngay cả khâu trình bày còn cực kỳ đẹp mắt, nhìn qua giống hệt như những hình ảnh mà TV thường dùng để quảng cáo, chính là cái cảm giác vừa nhìn đã thấy bụng cồn cào muốn ăn.
Chỉ loáng sau, bốn cô gái đã giải quyết xong mỗi người một bát.
Địch Lệ Nhiệt Ba vỗ vỗ vào cái bụng nhỏ bằng phẳng, có vẻ còn chưa thỏa mãn. Vẫn là câu nói kia, nàng không đói bụng, chỉ là thấy thèm ăn mà thôi.
Nếu không phải sợ rằng ăn quá nhiều sẽ bị béo, nàng thật nghĩ muốn xới thêm một chén nữa.
Không hiểu sao bữa cơm này khiến bọn họ ăn ra cái cảm giác như cơm mẹ nấu.
Đồ ăn rất phổ thông, nhưng ăn vừa ngon vừa lại có cảm giác của bữa cơm gia đình.
Bốn đại minh tinh dọn dẹp sạch sẽ bát đũa đã dùng qua rồi hài lòng đi lên lầu.
Địch Lệ Nhiệt Ba dạo một vòng qua phòng Dương Mật, trêu ghẹo nàng ta: "Cậu thật sự không ăn sao? Ở dưới vẫn còn nhiều lắm ấy."
Dương Mật lắc đầu, "Không ăn!"
Địch Lệ Nhiệt Ba nhún nhún vai, cùng ba cô gái còn lại quay trở về phòng ngủ của mình.
“Cạch!”
Tiếng đóng cửa phòng của bốn người vừa vang lên, Dương Mật liền lặng lẽ thò đầu ra quan sát chung quanh một vòng, thấy không còn ai ngoài này thì mới rón rén đi xuống lầu.
Bởi vì tính chất công việc nên Dương Mật luôn ý thức bảo trì vóc dáng, nàng rất hiếm khi ăn uống vào ban đêm, quá nửa là sẽ nhịn cho tới sáng hôm sau.
Hôm nay cũng vậy, tuy đã ăn từ sớm nhưng trong bữa nàng cũng chỉ uống một bát cháo, ăn thêm một chút rau quả salad, mấy món này hiển nhiên khó mà làm con người ta no bụng được.
Nếu không có việc Thẩm Ngôn nấu ra một bàn thức ăn này, nàng hiển nhiên sẽ như mọi ngày, thoải mái nhịn một đêm cho qua bữa.
Thế nhưng xui xẻo Thẩm Ngôn lại nếu ra một bữa cơm thơm phức, đã vậy bốn người Địch Lệ Nhiệt Ba còn ăn uống nhiệt tình đến như vậy, hại nàng càng ngày càng thấy cồn cào ruột gan.
Mới vừa rồi Dương Mật bảo mình không ăn chỉ là vì duy trì tôn nghiêm mà thôi, hiện giờ bốn cô gái kia đã vào phòng, Dương Mật tự nhiên nhịn không nổi nữa, nhanh chóng lén xuống ăn một mình.
“Ngon quá!” Mới vừa ăn một miếng, Dương Mật đã cảm giác đặc biệt thỏa mãn, đêm hôm khuya khoắt đói bụng lại được ăn một bữa cơm ngon như thế, quả thật hạnh phúc cực kỳ.
Dương Mật không ngừng gắp thêm, ngụm nhỏ ngụm to nhanh chóng công phá thức ăn trên bàn.
Đang ăn đến say sưa, bỗng nhiên Dương Mật cảm giác ánh đèn trước mắt mình bị bóng người che khuất.
Nàng vội ngẩng đầu lên nhìn liền thấy Thẩm Ngôn đang đứng cách đó không xa nhìn mình.
Thẩm Ngôn đầu tiên là nhìn thoáng qua mấy cái đĩa trống trơn trên bàn, sau đó lại liếc nhìn nồi cơm điện đã thấy đáy, cuối cùng đưa ánh mắt quay lại ngó một vòng khắp người Dương Mật.
Dương Mật ngây người, tay cầm đôi đũa đang định gắp cà chua cũng khựng lại ở giữa không trung, trong lúc nhất thời có chút xúc động muốn đập đầu xuống bàn quách cho xong, quả thật là lúng túng đến không nỡ nhìn.
Liệu Thẩm Ngôn có cho rằng toàn bộ đồ ăn trên bàn là do mình ăn hết hay không? Hẳn là anh ta đang nghĩ mình chính là một đầu heo tham ăn đi.
"Nếu như... Nếu như tôi nói không phải do một mình tôi ăn hết, anh có tin không?" Gương mặt xinh đẹp của Dương Mật đỏ ửng, lắp bắp hỏi.
Thẩm Ngôn cười cười, an ủi nàng: "Đừng lo, cứ ăn đi."
Dương Mật cảm giác sống không còn gì luyến tiếc, trực tiếp đập đầu xuống bàn cơm.
"Phốc!"
"Ha ha ha ha ha!"
Trên lầu bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng cười lớn.
Dương Mật và Thẩm Ngôn vội quay đầu nhìn lên, chỉ thấy đám người Địch Lệ Nhiệt Ba, Lưu Sư Sư đang đứng trên bậc cầu thang cười nắc nẻ.
Dương Mật thở phì phò trừng bốn cô bạn thân, nhưng đúng là may mà nhờ có bọn họ, dù sao mất mặt thì cũng đã mất rồi, ngược lại phảng phất thoải mái hẳn, nàng liền cầm đũa lên, dứt khoát ăn no rỗi hẵng nói tiếp.
Dương Mật ăn sạch sẽ đồ ăn có trên bàn, Thẩm Ngôn khẽ mỉm cười, mang bát đũa dọn dẹp gọn lại rồi bưng ra bồn chén rửa sạch.
Dương Mật không thích ăn xong liền quẩy thân đi, vì vậy bèn đi qua bên cạnh Thẩm Ngôn, vừa quan sát hắn rửa chén vừa tò mò bắt chuyện.
"Anh đã từng học qua nấu ăn rồi à? Tôi cảm giác tay nghề của anh rất tốt, so với đồ ăn trong tiệm cơm làm còn ngon hơn."
Thẩm Ngôn cười cười, đáp "Không có chính thức học qua, xem như là vì yêu thích đi."
Dương Mật gật đầu, sau đó cố gắng nghĩ mình nên nói thêm cái gì nữa, chứ không thì hai người đứng cùng một chỗ mà im lặng suốt thì quả thực cũng khá xấu hổ.
Thế nhưng nàng không biết gì về Thẩm Ngôn, giật giật khóe miệng đôi lần, cứ tính nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói gì nữa.
Dọn dẹp bát đũa xong, Dương Mật và Thẩm Ngôn nói một câu ‘Chúc ngủ ngon’ rồi người trước người sau chuẩn bị lên phòng.
Tới trước cầu thang lầu một, Thẩm Ngôn chủ động gọi nàng lại, hỏi: "Trong nhà này có sách gì không?"
"Sách? Sách gì?"
Thẩm Ngôn đáp: "Tùy tiện thể loại nào cũng được."
Dương Mật khó hiểu hỏi: "Trong phòng tôi có một ít tạp chí hướng dẫn làm đẹp, anh cũng muốn coi sao?"
Thẩm Ngôn phân vân một chốc rồi gật đầu: "Cũng được, cho tôi mượn đi!"
Ánh mắt Dương Mật mang theo chút cổ quái nhìn hắn, bất quá nàng cũng không nghĩ nhiều, nghe hắn nói vậy liền dẫn Thẩm Ngôn đi lên phòng ngủ của nàng.
Phòng ngủ của Dương Mật còn lớn hơn phòng hắn, ước chừng cũng phải rộng hơn 70 mét vuông. Căn phòng trang trí theo tông màu ấm nóng, trên mặt đất phủ lên một tấm thảm màu nâu đất nhìn rất ấm áp, cái giường siêu rộng đặt sát vách tường, phía trên tường treo một bức ảnh cực lớn, nhìn qua hẳn là ảnh nghệ thuật của Dương Mật.
Bên phải cửa kính có một cái giá sách bằng gỗ, phía trên bày đầy tạp chí màu mè.
Thẩm Ngôn liếc mắt nhìn qua, tất cả đều là tạp chí thời trang dành cho phái nữ.
"Tôi có thể mang hết đống tạp chí này xuống phòng mình để xem dần không?" Thẩm Ngôn hỏi.
"A?... Có thể!"
Trước ánh mắt cổ quái của Dương Mật, Thẩm Ngôn lẳng lặng đi tới giá sách, ôm hơn hai chục quyển tạp chí đủ sắc màu đi xuống phòng ở lầu dưới.
Thẩm Ngôn vừa rời đi không bao lâu, đám người Địch Lệ Nhiệt Ba, Đông Lỵ Á đều chạy vào phòng Dương Mật, gương mặt háo hức hóng chuyện đến nỗi chỉ hận không thể xăm luôn ba chữ “cầu bát quái” lên ngay trên trán.
Lưu Sư Sư cười rất đáng khinh: "Hai người các cậu làm gì rồi?"
Dương Mật tức giận đẩy nàng ta xích ra: "Điên à, cậu cảm thấy thời gian ngắn như vậy thì tớ có thể làm gì? Anh ta chỉ vào đây mượn tạp chí của tớ thôi."
"Mượn tạp chí?"
Dương Mật hất cằm về phía giá sách trống rỗng đằng kia, đoạn nói: "Đống tạp chí thời trang hồi lâu ta đặt mua về đó, anh ta ôm đi cả rồi."
Đông Lỵ Á khó hiểu hỏi: "Hắn là một đại nam nhân, xem tạp chí hướng dẫn làm đẹp để làm gì?"
Dương Mật nhún nhún vai, bất đắc dĩ đáp: "Tớ làm sao mà biết được."
- ------
Chương sau: Giá Trị Gương Mặt Tăng Lên