"Học tập!"
"Đinh! Ký chủ đã chọn học tập sách kỹ năng « đồ ăn thường ngày trong bốn mùa », thu hoạch được điểm kinh nghiệm, cộng 19 điểm."
Thẩm Ngôn mở hệ thống bảng ra.
[Hệ thống vạn năng]
Ký chủ: Thẩm Ngôn
Kỹ năng: Nấu nướng trung cấp, (9/50). Ngài đã thăng cấp thành một vị đầu bếp nhị lưu, tay nghề của ngài đạt được sự tán thành của vô số người.
Sau khi tiếng nói thông báo kỹ năng nấu nướng của hắn đã thăng lên trung cấp, Thẩm Ngôn lại một lần nữa cảm nhận được cái cảm giác mơ mơ hồ hồ ban nãy, kinh nghiệm và ký ức chế biến thực phẩm trong đầu hắn càng thêm phong phú, cũng càng thêm thuận buồm xuôi gió.
Hắn lại cầm lên một quyển sách khác xem thử, lần này là « bách khoa toàn thư món cay Tứ Xuyên », có lẽ là bởi vì phương pháp nấu ăn trong đây khó nhằn hơn hai quyển trước đó, thế nên lần này Thẩm Ngôn thu hoạch được tận 39 điểm kinh nghiệm.
"Đinh! Ký chủ đã chọn học tập sách kỹ năng « phương pháp nấu canh », thu hoạch được điểm kinh nghiệm, cộng 42 điểm."
"Đinh! Ký chủ đã chọn học tập sách kỹ năng « bách khoa toàn thư về món kho », thu hoạch được điểm kinh nghiệm, cộng 40 điểm."
"Đinh! Ký chủ đã chọn học tập sách kỹ năng « tổng hợp 1600 món ăn Quảng Đông tinh xảo nhất », thu hoạch được điểm kinh nghiệm, cộng 49 điểm."
"Đinh! Ký chủ đã chọn học tập sách kỹ năng « bách khoa toàn thư về món kho », thu hoạch được điểm kinh nghiệm, cộng 40 điểm."
"Đinh! Ký chủ đã chọn học tập sách kỹ năng « bách khoa toàn thư về thực phẩm dưỡng sinh bốn mùa », thu hoạch được điểm kinh nghiệm, cộng 48 điểm."
"Đinh! Ký chủ đã chọn học tập sách kỹ năng « hướng dẫn cách làm các món rau trộn khai vị », thu hoạch được điểm kinh nghiệm, cộng 15 điểm."
...
Chỉ chốc lát sau, Thẩm Ngôn đã “học tập” được hết mười hai quyển sách dạy nấu ăn có ở trên kệ bếp, tài nấu nướng của hắn hiện giờ đã lên tới đỉnh cấp.
Nấu nướng: Đỉnh cấp (23/200). Chúc mừng ngài đã là một vị đầu bếp đỉnh cấp, tài nấu nướng của ngài nhận được sự truy phủng tán thưởng của tất cả mọi người.
Thẩm Ngôn khẽ nhắm hai mắt lại, lẳng lặng đứng yên trước bếp lò, chầm chậm tiêu hóa số ký ức và kinh nghiệm vừa cảm thụ được trong đầu.
Giờ khắc này, phòng bếp với hắn mà nói không còn nửa điểm lạ lẫm, hoàn toàn là cảm giác thân thiết và yêu thích vô cùng.
Trước đó, Thẩm Ngôn cũng giống như đại đa số mọi người, đều cảm thấy nấu ăn là một việc tương đối phiền toái và rắc rối.
Thế nhưng đổi lại thành Thẩm Ngôn hiện tại thì nấu cơm đúng là một công việc hưởng thụ đối với hắn.
Chính là cảm giác yêu thích từ tận đáy lòng.
Mấy phút sau, Thẩm Ngôn đột ngột mở mắt ra.
Hắn nhanh nhẹn lấy nồi, vo gạo, canh nước, bắc nồi cơm.
Sau đó lại lấy từ trong tủ lạnh ra hai quả cà chua, ba quả trứng gà, dưa leo, mộc nhĩ, cà rốt...
Thẩm Ngôn dùng nước nóng rưới qua rồi nhanh tay bóc vỏ cà chua, đặt một loạt nguyên liệu đã được rửa sạch sẽ ở trên thớt, dùng dao bắt đầu thái sợi vô cùng chuyên nghiệp.
‘Cộp cộp cộp cộp…’
Thanh âm của dao va vào thớt liên tục vang lên, một loạt miếng cà chua đều tăm tắp nằm sấp trên mặt thớt.
Dao phay trong tay Thẩm Ngôn xoay tới xoay lui như thể hắn đang cầm quạt múa, dưới ánh đèn thỉnh thoảng lại lóa lên ánh sáng phản chiếu, thế nhưng không hề có một phân lệ khí, ngược lại trông còn tràn đầy cảm giác thoải mái dễ chịu.
...
Trên lầu hai.
Năm đại minh tinh vẫn đang ghé vào trước lan can, quan sát tình huống dưới này. Một khắc trước, bọn họ còn đang xôn xao thảo luận xem vì sao Thẩm Ngôn lại đột ngột ngẩn người đứng đơ ra đó, các nàng suy đoán hẳn là Thẩm Ngôn đã nhìn thấy bọn họ đang đứng trên đây nên cố ý làm vậy để hấp dẫn sự chú ý của các nàng.
Líu ríu thảo luận cả nửa ngày cũng chẳng có kết quả.
Nhưng bây giờ hành động của hắn đã khiến cả năm cô gái toàn bộ an tĩnh lại, tròng mắt thiếu điều trừng lên, nhìn chằm chằm động tác thái đồ ăn của Thẩm Ngôn, phảng phất như thể hắn không phải đang thái thịt mà là đang biểu diễn một môn nghệ thuật vậy.
Bất luận một ngành nghề nào, chỉ cần đạt đến cảnh giới đẳng cấp của ngành nghề đó thì sẽ đều sinh ra mỹ cảm.
Người bình thường lái xe, vốn không có bất luận cái gì đáng xem, nhưng nếu anh ta là một tay lái điêu luyện trong một cuộc đua xe thì rõ ràng sẽ khiến cảm xúc của người xem dâng cao lên hẳn, nhịn không được muốn thưởng thức kỹ năng lành nghề của anh ta.
Người bình thường chơi Yo-yo, người khác nhìn xem chỉ vài phút hẳn đã thấy nhàm chán, nhưng ở trong một cuộc thi vô địch thế giới thì người chơi Yo-yo cũng có thể chơi ra cảm giác huyễn khốc tận trời xanh.
Nấu cơm cũng như thế, chỉ cần đầu bếp đạt tới trình độ nhất định thì dù chỉ làm vài món đơn giản ngày thường cũng sẽ tạo ra được một cảm giác cảnh đẹp ý vui cho người nhìn.
Giờ phút này, trong mắt của năm vị đại mỹ nữ, Thẩm Ngôn nấu ăn chẳng khác nào đang biểu diễn xiếc, động tác của hắn tiêu sái tự nhiên, nước chảy mây trôi vô cùng.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, tới tận khi Thẩm Ngôn bưng cơm, trứng gà xào cà chua, thịt xào nấm nhĩ lên bàn ăn, năm đại minh tinh đứng trên lầu mới giật mình tỉnh táo lại.
Địch Lệ Nhiệt Ba đối với mùi hương của đồ ăn mẫn cảm cực kỳ. Nàng chun chun cái mũi cao ngất hít hà, theo bản năng liếm môi một cái rồi nói: "Thật là thơm!"
Dương Mật cũng len lén nuốt một ngụm nước bọt, nhưng nàng không muốn đánh đồng bản thân giống với loại thường xuyên ăn hàng như Địch Lệ Nhiệt Ba, vì vậy ghét bỏ nói: "Hồi tối cậu là người ăn nhiều nhất đấy, đừng nói với tớ cậu lại đói bụng rồi."
Địch Lệ Nhiệt Ba lắc đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn, thành thật đáp: "Tớ không đói, chỉ là cảm thấy thèm thôi."
Cổ Lệ Na Trát chọt vào bụng nàng ta: "Vậy cậu mau xuống ngồi ăn cùng Thẩm Ngôn đi, dù sao hắn làm nhiều như thế, những hai mâm đồ ăn, một mình cũng ăn không hết đâu."
Địch Lệ Nhiệt Ba có chút ý động, bất quá vẫn tỉnh táo, lắc đầu nguầy nguậy: "Vậy không hay lắm, ài, biết vậy vừa nãy anh ta hỏi có ăn không, tớ đã bảo là chưa ăn cho rồi."
Trên bàn ăn dưới lầu trệt, Thẩm Ngôn đã bắt đầu ngấu nghiến ăn. Sức ăn của hắn khá tốt, bất quá không phải là dạng thích ăn hàng như Địch mỹ nữ.
Ăn hàng chính là chỉ người rất thích ăn, miệng hầu như không lúc nào nhàn rỗi, lúc nào cũng muốn nhai nhóp nhép cái gì đó, mỗi lần tuy ăn không nhiều nhưng tính ra cả ngày cũng chẳng ít ỏi gì.
Còn Thẩm Ngôn thì chỉ đơn thuần là sức ăn lớn, có thể là do kiếp trước, lúc còn nhỏ, gia đình hắn rất nghèo, thế nên về sau đi làm rồi, mặc dù điều kiện kinh tế tốt hơn hẳn thì hắn vẫn không bỏ được thói quen cũ, tới bữa cơm sẽ ăn một lượng rất lớn.
Lúc này ngồi ăn bữa cơm do chính tay mình tự nấu, trong lòng hắn nhịn không được muốn tự thưởng khen thưởng bản thân một phen. Khả năng nấu nướng đỉnh cấp quả nhiên không đơn giản, so với đầu bếp của cửa hàng cơm cao cấp hẳn còn xịn hơn.
Ăn xong một bát cơm, Thẩm Ngôn đứng dậy chuẩn bị xới thêm bát nữa, đúng lúc ấy hắn không cẩn thận, lỡ tay va quẹt làm đổ chén nước tương ra bàn, nước tương nhanh chóng chảy ra, rơi xuống cái quần hắn đang mặc.
Thẩm Ngôn bất đắc dĩ hít một hơi thật sâu, sau đấy nhanh tay thu thập cái chén đã bị đổ rồi đi lên phòng để thay một cái quần khác.
Mà ở trên lầu hai lúc này.
Địch Lệ Nhiệt Ba thấy Thẩm Ngôn đã trở về phòng, ánh mắt lập tức sáng lên, nhìn chung quanh một vòng rồi mau mắn nói: "Anh ta đi rồi, nhóm chúng ta mau xuống ăn thử đi."
Dương Mật ôm cánh tay, hất cằm nói: "Không đi, tớ không có tham ăn như cậu đâu."
"Các cậu thì sao?" Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn về phía đám người Lưu Sư Sư.
"Cùng đi đi!"
Ba cô gái còn lại sảng khoái gật đầu đồng ý.
- ------
Chương sau: Hai Người Các Cậu Đã Làm Gì Rồi?