Hoàng Bác vỗ vỗ bả vai Thẩm Ngôn, đoạn nói: "Anh không quen biết Lý Thanh Phong lắm, nhưng anh nghe nói tiểu tử này không đơn giản, thời gian tới cậu nhớ chú ý một chút. Người xưa đã nói mà, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Có chuyện gì xảy ra thì cậu cũng đừng vội kích động mà gây ra sai lầm, nhớ gọi điện thoại cho anh, anh sẽ giúp cậu xử lý."
Thẩm Ngôn phì cười: "Hắn có thể gây ra chuyện ám tiễn gì chứ? Nổ súng bắn chết tôi chắc?"
Hoàng Bác lắc đầu: "Cậu đừng có vớ vẩn, đương nhiên không đến nỗi nổ súng bắn chết cậu được, bất quá tên nhóc đó cũng sẽ có không ít biện pháp đối phó cậu đấy."
Thẩm Ngôn nổi dậy mấy phần hứng thú, dò hỏi anh ta: "Anh, nói một chút nghe thử, thường thì người trong ngành giải trí các anh giải quyết ân oán như thế nào vậy, có thủ đoạn gì đặc biệt không?"
Hoàng Bác dựa vào thân cây, nói: "Nói xấu thanh danh của cậu thì có tính là một thủ đoạn không?"
Thẩm Ngôn lắc đầu, đáp: "Không tính, tôi cũng đâu phải là nghệ sĩ như các anh, vả lại thanh danh của tôi hiện tại đã xấu sẵn rồi."
Hoàng Bác tranh luận: "Chưa chắc mà, bọn họ còn có thể bôi đen danh tiếng của cậu thê thảm hơn nữa kìa. Mà xem như cậu không hoạt động trong ngành giải trí, nhưng về sau cậu đi làm ở những chỗ khác, bảo đảm ít nhiều cũng sẽ bị ảnh hưởng."
Thẩm Ngôn tự tin nói: "Sẽ không đâu, tôi tin tưởng tay nghề của mình."
Hoàng Bác giật giật miệng, cái này thật đúng là không có cách nào phản bác. Không nói những chuyện khác, Thẩm Ngôn nấu nướng đích thật là ngon tuyệt. Chỉ cần hắn đừng làm ra chuyện độc chết người ta, vậy thì tay nghề của hắn dĩ nhiên sẽ khó mà mai một hay không có đấy dụng võ được.
"Cũng không riêng gì việc đó, bây giờ anh ví dụ một chuyện nhé, chắc chắn tên nhóc kia còn có thủ đoạn khác, tỉ như y kêu gọi mọi người cô lập cậu thì sao đây, tại đoàn làm phim này, ai cũng sẽ không để ý tới cậu, anh xem thử cậu làm sao mà..."
Hoàng Bác đang nói chợt khựng lại, không tiếp tục nói nữa. Anh ta tự nhận thấy có làm vậy với Thẩm Ngôn cũng vô dụng, hắn vốn không phải là người của đoàn làm phim này, hơn nữa nhìn dáng vẻ ngoại hình của Thẩm Ngôn xem, đoán chừng chỉ toàn là người khác chủ động tới bắt chuyện với hắn, còn hắn thì mới là kẻ không nguyện ý phản ứng người ta thì có.
"Anh dựa vào, cậu đúng là yêu tinh đi!" Hoàng Bác thở phì phò, nói: "Vậy nếu anh đi tìm mấy người dùng gậy đánh cậu thì sao hả, chỉ cần không đánh chết cậu là được."
Thẩm Ngôn cười cười, kiêu ngạo đáp: "Yên tâm đi, cái này tôi lại càng không sợ, tôi biết công phu đó."
Hoàng Bác không cho là thật, cười cười trêu hắn: "Dẹp cậu đi, một con rắn đã có thể dọa cậu như thế, cậu còn có thể có công phu gì chứ. Dù sao anh cũng nói rồi đấy, sắp tới cậu để ý xung quanh một chút là được, có việc gì thì chớ tự mình xử lý, cứ gọi điện thoại cho anh, anh sẽ giải quyết thay cậu, nghe hiểu chưa?"
Thẩm Ngôn gật gật đầu, không có cự tuyệt hảo ý của Hoàng Bác.
Hoàng Bác tự mình đi về phía đoàn làm phim bên kia, Thẩm Ngôn bên này cũng không định quay lại chỗ Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba nghỉ ngơi. Hắn chỉ phụ trách ba bữa cơm cho bọn họ, còn lại không có nghĩa vụ gì khác nữa.
Mười vạn khối tiền tuy là một cái giá trên trời, thế nhưng bản thân hắn là đầu bếp cấp Tông Sư, một ngày ba bữa cơm, hoàn toàn xứng với cái giá mà bọn họ đã trả.
Bởi vì cơ thể vẫn đang không ngừng Luyện Khí, thế nên hắn không cảm thấy mệt mỏi, cũng không thấy nóng bức, vì vậy Thẩm Ngôn quyết định rảnh rỗi đi dạo vòng quanh Hoành Điếm xem thử.
Tuy nói nơi này về sau đã qua bàn tay con người xây dựng thành thành phố điện ảnh, hơn nữa nó cũng không phải là danh thắng lịch sử gì, thế nhưng địa phương dùng để tham quan lại có không ít, trên cơ bản Hoành Điếm vẫn mang phong cách cổ đại uy nghi rất đẹp mắt.
Vườn ngự uyển Minh Thanh, khu trưng bày Thanh Minh Thượng Hà Đồ, đường phố Quảng Châu, khu phố cổ Hồng Kông...
Bởi vì đang là giữa trưa, du khách đến thăm quan rất ít, phần lớn các đoàn làm phim xung quanh cũng đều đang cho nhân viên nghỉ ngơi, thế nên không khí bên trong thành phố điện ảnh này rất yên tĩnh. Thẩm Ngôn đi bộ hồi lâu, có đôi khi còn chẳng nhìn thấy một bóng người nào.
Thẩm Ngôn tự mình du lãm cũng không hề thấy tịch mịch, thậm chí còn có chút hưởng thụ loại yên tĩnh như vầy.
Thời điểm chuẩn bị rời khỏi khu phố cổ Hồng Kông, Thẩm Ngôn đột ngột dừng bước, bởi vì hắn nhìn thấy một tiệm sách nho nhỏ ngay ở đầu ngã rẽ trước mặt.
Mới đầu hắn còn tưởng rằng đây là một cảnh dựng, trên đường phố hắn đi qua nãy giờ có đủ loại cửa hàng, bất quá đều chỉ treo tấm bảng bên ngoài dùng để quay phim ghi hình, phần lớn bên trong đều là trống không, chỉ khi nào thời điểm quay phim cần dùng đến thì lúc đó mới tùy thời bố trí.
Nhưng mà chờ đến khi hắn tiến vào trong tiệm sách kia rồi mới phát hiện, nơi đây thế mà thật sự là một tiệm bán sách.
Tiệm sách không lớn, chỉ có một tầng, trưng bày mấy cái giá sách xếp vòng vòng xung quanh gian nhà.
Nhân viên cửa hàng là một thiếu niên tầm mười bảy mười tám tuổi, cậu nhóc ngậm điếu thuốc, tập trung chơi game trên máy tính, từ lúc Thẩm Ngôn tiến vào đến giờ vẫn chưa từng nhìn qua hắn một lần nào.
Thẩm Ngôn đi dọc theo từng dãy giá sách, rất nhanh liền minh bạch vì lý do gì mà cái tiệm sách này lại mở ở trong đây.
Bên trên mấy cái kệ gỗ đều là sách chuyên ngành: võ thuật, đạo diễn, diễn kỹ, nghệ thuật hát, nhạc khí, hội họa, thư pháp, ma thuật, vũ đạo...vân vân...
Đoán chừng là mở ra để bán cho nhân viên công tác của đoàn làm phim, bởi vì cũng chỉ có mấy người bọn họ mới hứng thú tìm đọc các loại sách như vậy.
Thẩm Ngôn đối với mấy thứ này cũng không cảm thấy quá hứng thú, thế nhưng dù sao hiện giờ hắn cũng không có chuyện gì làm, tùy tiện học thêm một ít kỹ năng phòng thân cũng không tệ. Thẩm Ngôn nghĩ vậy liền bắt đầu khơi dậy tinh thần ham học hỏi, đi lòng vòng xung quanh tiệm sách tìm những cuốn mà mình cảm thấy muốn “học”.
Một lượt càn quét như thế chính là hơn nửa ngày, chờ tới lúc Thẩm Ngôn bước ra khỏi tiệm sách thì ánh nắng chiều cũng đã dần tắt từ khi nào.
Cậu nhóc nhân viên cửa hàng nọ vẫn hết sức chuyên chú chơi game, Thẩm Ngôn hoài nghi dám chừng hắn về rồi mà cậu ta cũng không biết trong chiều nay đã từng có một vị khách ghé qua chốn này.
Đương nhiên, đó không phải là chuyện quan trọng, thứ quan trọng hơn chính là những gì Thẩm Ngôn tiếp thu được từ trưa tới giờ.
Giờ phút này, tâm tình của hắn có chút cổ quái...
[Hệ thống vạn năng]
Ký chủ: Thẩm Ngôn
Kỹ năng:
Nấu nướng: đầu bếp cấp Tông Sư, (11/10000). Ngài đã trở thành một vị đầu bếp có kỹ nghệ cao siêu, ngài đã có thể làm ra bất luận mỹ vị gì trên thế gian này.
Y thuật: thầy thuốc cấp Tông Sư, (16/50000). Ngài đã trở thành một vị thầy thuốc xuất sắc, y thuật của ngài đã đạt tới cảnh giới diệu thủ hồi xuân.
Luyện Khí: Đỉnh cấp, (25/100000). Ngài đã trở thành một tu sĩ Luyện Khí đỉnh cấp, trình độ Luyện Khí của ngài đã đạt viên mãn.
Vật lộn: tuyển thủ đấu vật cấp Tông Sư (67/20000). Ngài đã trở thành một tuyển thủ vật lộn cấp Tông Sư, ngài đã có được kỹ xảo vật lộn hoàn mỹ, ngài đã trở thành ‘vua vật lộn’ thế hệ mới.
Đạo diễn: đạo diễn cấp Tông Sư, (122/20000). Ngài đã trở thành một vị đạo diễn cấp Tông Sư, ngài có kinh nghiệm phong phú cùng năng lực chưởng khống mạch phim vô cùng xuất sắc, tác phẩm của ngài làm ra khẳng định sẽ nhận sự tán thưởng của vô số nhà phê bình và khán giả.
Diễn kỹ: diễn viên cấp Tông Sư, (54/20000). Ngài đã trở thành một diễn viên cấp Tông Sư, năng lực biểu diễn của ngài khiến người ta say mê.
Nghệ thuật hát: ca sĩ cấp Tông Sư, (31/20000). Ngài đã trở thành một ca sĩ cấp Tông Sư, ngài đã có được chất giọng trời cho cùng kỹ xảo ca hát hoàn mỹ.
Nhạc khí: nhạc công cấp Tông Sư, (44/20000). Ngài đã trở thành một vị nhạc công cấp Tông Sư, ngài có thể biểu diễn ra tiết tấu tuyệt vời khi dùng bất kỳ loại nhạc cụ nào trong số mười tám nhạc khí cơ bản.
Hội họa: họa sĩ cấp Tông Sư, (90/20000). Ngài đã trở thành một họa sĩ cấp Tông Sư, khả năng họa kỹ của người ngài khiến bất kỳ ai cũng phải tán thưởng.
Thư pháp: thư pháp gia cấp Tông Sư, (12/20000). Ngài đã trở thành một vị thư pháp gia cấp Tông Sư, thư pháp của ngài điêu luyện vô song, tự thành một phái.
Ma thuật: ảo thuật gia cấp Tông Sư, (78/20000). Ngài đã trở thành một vị ảo thuật gia cấp Tông Sư, ma thuật của ngài khiến cho người ta nhìn mà tưởng như mình đang lâm vào mộng ảo.
Vũ đạo: vũ công cấp Tông Sư, (203/20000). Ngài đã trở thành một vũ công cấp Tông Sư, vũ đạo do ngài thực hiện sẽ khiến bất kỳ người xem nào cũng phải thổn thức vì ngài.
- -----------
Chương sau: Tác Dụng Phụ Của Hệ Thống