Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức

Chương 144: Anh không để ý tới tôi




Đông Lỵ Á và Cổ Lệ Na Trát một mực nán lại gian phòng của Thẩm Ngôn với Lưu Sư Sư. Tới tận khi đã chào tạm biệt khán giả và tắt máy quay rồi thì các nàng vẫn chưa muốn rời khỏi.

Từ lúc ăn cơm tối xong đến giờ, Lưu Sư Sư trong sáng ngoài tối đã ám chỉ với hai cô bạn mình rất nhiều lần.

"Aaa, tớ buồn ngủ quá đi mất!"

"Đã trễ như vậy rồi à, chúng ta mau mau đi ngủ thôi!"

“Mai lại phải dậy sớm, giờ này còn thức thì mai sẽ dậy không nổi đó.”

"Ơ kìa, đã mười giờ hơn rồi à, không nhìn đồng hồ nên tớ không để ý, hóa ra đã trễ như thế rồi."

"..."

Kết quả ba lần bốn lượt ám chỉ mà Nha Nha và Na Trát vẫn mắt điếc tai ngơ, giả vờ như hoàn toàn không hề nghe thấy.

Việc này khiến Lưu Sư Sư cực kỳ không vui. Đây không phải là chơi xấu sao? Các cậu có biết điểm dừng không thế?? Rõ ràng là tớ đường đường chính chính giành phần thắng khi rút thăm để đổi lấy cơ hội chung phòng với Thẩm Ngôn còn gì. Các cậu chơi vậy thì lần sau ai thèm chơi cùng nữa hả???

Lưu Sư Sư càng nghĩ lại càng thấy tức giận.

Việc đêm nay ai ngủ với ai, từ chiều hôm qua các nàng đã bắt đầu lôi ra thảo luận rất nhiệt tình.

Sau một phen bàn bạc cực kỳ ‘máu lửa’, cuối cùng bọn họ mới quyết định được phương thức rút thăm.

Thời điểm đề xuất ý kiến này, ba mỹ nữ cũng không ‘mặt dày’ biểu hiện quá mức ngay thẳng, mà chỉ uyển chuyển nói rằng: “Chúng ta bốc thăm thử xem ai được ngủ chung với nhau, kẻ nào xui xẻo thì phải chia phòng ngủ với anh chàng khó ở kia nhé.”

Đương nhiên, nói là nói thế, chứ trong lòng cả ba người đều biết rõ, cô nàng nào ở với cô nàng nào mà chẳng được, quan trọng là ai sẽ chung phòng với Thẩm Ngôn kia kìa.

Kết quả sau đó hiển nhiên là Lưu Sư Sư giành chiến thắng, nàng rút trúng lá thăm dài nhất, chiếm được cơ hội ‘chung giường’ với Thẩm Ngôn đêm nay.

Đây là nguyên nhân khiến nàng cao hứng suốt từ chiều tới giờ.

Và cũng là lý do khiến Đông Lỵ Á và Cổ Lệ Na Trát nhất quyết nằm ì mãi ở chỗ này không chịu đi. Mắt thấy sắp mười một giờ tới nơi nhưng không ai có một chút xíu ý tứ nào muốn rời khỏi.

Lưu Sư Sư cảm thấy nàng muốn bốc hỏa rồi. Đây không phải là đang chơi xấu nhau sao? Về sau làm thế nào nàng còn tin tưởng bọn họ được nữa?

Giờ khắc này, Lưu Sư Sư đột nhiên cảm giác được cái gọi là tình nghĩa chị em hóa ra lại mỏng manh, yếu ớt tới vậy. Nếu như ánh mắt có thể giết người, dám nàng đã khiến bọn họ chết đi chết lại không biết bao nhiêu lần nãy giờ rồi ấy chứ.

"Hai người các cậu nên trở về phòng mình đi, bọn tớ đều buồn ngủ lắm rồi. Ngày mai chúng ta còn phải dậy sớm ghi hình nữa, không lẽ các cậu tính thức chơi ở đây nguyên đêm luôn sao?"

Lưu Sư Sư cuối cùng vẫn tự tay chặt đứt sợi dây tình nghĩa chị em mỏng manh đó, không chút che giấu cảm xúc trong lòng, bắt đầu đuổi người.

Đông Lỵ Á và Cổ Lệ Na Trát đương nhiên không muốn rời đi, nhưng đến cùng vẫn là bọn họ đuối lý, chỉ có thể rầu rĩ đứng lên đi về phòng của mình. Thời điểm này còn có thể nói cái gì nữa, muốn trách, chỉ có thể trách vận khí của hai người quá kém mà thôi.

Đuổi được hai cái bóng đèn chướng mắt đi, Lưu Sư Sư lập tức cảm thấy thần thanh khí sảng. Nàng nở nụ cười tươi rói, gương mặt trắng nõn cũng ánh lên vẻ vui sướng. Nàng nhảy lên trên giường, quỳ sụp xuống cạnh bên người Thẩm Ngôn, nghiêng cái đầu nho nhỏ ngắm nhìn hắn.

Thẩm Ngôn đang tựa vào đầu giường xem tivi, bị bóng người của Lưu Sư Sư ngăn trở ánh mắt bèn nghiêng đầu sang bên cạnh, thấy thế cô nàng lập tức nghiêng đầu theo, lần nữa ngăn cản tầm mắt của Thẩm Ngôn.

Thẩm Ngôn bất đắc dĩ buông điều khiển ti vi xuống, nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp đang loay hoay trước mắt, đoạn hỏi: "Thế nào? Cô muốn làm gì đây?"

Lưu Sư Sư cong cong khóe miệng, nhãn thần u oán nhìn hắn, "Anh không để ý gì tới tôi cả.”

Thẩm Ngôn cảm thấy thật là oan ức: "Chứ tôi phải làm gì hả? Có phải muốn tôi đánh cô một trận thì mới gọi là để ý đến cô không?"

Lưu Sư Sư dụi đầu vào lồng ngực hắn, không có lý lẽ gây sự: "Cho anh đánh đó, anh giỏi thì đánh tôi đi, anh dám đánh tôi sao?"

Hai người ầm ĩ lôi kéo một lúc, cuối cùng vẫn là Thẩm Ngôn mất kiên nhẫn, hắn dứt khoát đẩy Lưu Sư Sư ra, đoạn nói: "Mau mau đi tắm rửa đi."

Lưu Sư Sư nghe vậy bèn tủm tỉm cười trêu hắn, "Sau đó thì sao?"

"Sau đó thì đi ngủ chứ còn sao trăng gì nữa. Không thì cô muốn đi đâu? Dẫn cô vượt biên sang Nga nhé, cô dám đi không?"

Lưu Sư Sư ngồi thẳng người dậy, khóe miệng vẫn cong cong nụ cười đẹp mắt, “Linh tinh!”

Lưu Sư Sư dùng sức dụi thêm vài cái nữa trong lồng ngực Thẩm Ngôn, sau đó mới vui vẻ bước xuống giường, tung tăng đi vào nhà vệ sinh.

Thẩm Ngôn thở dài lắc đầu một phen, sau đó quay lại với ti vi còn đang chiếu dở dang bộ phim hắn xem ban nãy.

Ở đây xa xôi nhưng vẫn có thể bắt được các kênh truyền hình của quốc gia, hiện tại phim mà hắn đang xem chính là một bộ phim cũ từ năm ngoái, thể loại kinh dị!

Không sai, chính là phim kinh dị.

Khác với thế giới trong kiếp trước của hắn, đài truyền hình quốc gia cấm đoán rất nhiều thể loại. Hoa Hạ trong thế giới này tương đối thoải mái hơn, cho phép những loại hình như phim ma phim quỷ tồn tại. Ngay cả đài quốc gia mà cũng có thể thoải mái chiếu loại phim này ngay trên sóng truyền hình chứ không cần phải thông qua các kênh của địa phương.

Cũng vì được công chiếu thoải mái mà nhà sản xuất mạnh dạn đầu tư vào thể loại kinh dị, dẫn tới chất lượng của dòng phim này cũng theo đó mà tốt hơn hẳn, trở thành một trong những loại hình phim ảnh Hoa ngữ được nhiều người đón nhận.

Thế nhưng bộ phim Thẩm Ngôn đang xem lại khá là nát, kịch bản thiếu logic thì thôi không buồn nhắc tới, đã vậy diễn xuất của các diễn viên đặc biệt xốc nổi. Thứ ghi điểm duy nhất của phim này hẳn là phần âm thanh, người sản xuất nhạc cho phim rất có gu, tiết tấu khá tốt, thỉnh thoảng đột ngột đây âm thanh lên cao trào cũng đủ khiến dọa người xem giật mình thon thót.

Nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ để cứu cả bộ phim này.

Thẩm Ngôn xem có chút thất vọng, hắn cầm điều khiển từ xa lên, đang chuẩn bị đổi kênh thì bỗng nhiên từ trong nhà vệ sinh có một tiếng rú thất thanh truyền đến.

Phim ma trong ti vi không làm Thẩm Ngôn sợ hãi, nhưng tiếng thét chói tai ấy ngược lại đủ sức khiến hắn giật nảy mình.

Hắn gấp gáp phóng vọt xuống giường, vội vàng chạy tới cửa nhà vệ sinh, lo lắng hỏi: "Chuyện gì, có chuyện gì vậy?"

Trong toilet không có tiếng đáp lại, ngay lúc Thẩm Ngôn đang sốt ruột định phá cửa mà vào thì bỗng vang lên thanh âm nức nở của Lưu Sư Sư: "Dì cả của tôi đến rồi."

Thẩm Ngôn thở hắt ra một hơi, bình tĩnh lại liền thấy có chút tức giận: "Cô bị hâm à? Cũng đâu phải đây là lần đầu tiên tới tháng, cô làm gì phải hô hoán ầm ĩ như vậy?”

Lưu Sư Sư tựa hồ cũng rất khó chịu, lớn tiếng mạnh miệng gắt gỏng lại: "Anh mới hâm đấy. Tình huống hiện tại và trước đây có thể giống nhau sao?"

Thẩm Ngôn ngán ngẩm lắc đầu, không thèm tranh cãi với nàng ta, cũng không có ý định giúp đỡ gì. Hắn lẳng lặng quay trở lại trên giường, tiếp tục xem ti vi.

Qua hai mươi phút sau, Lưu Sư Sư mới từ phòng vệ sinh đi ra.

Nàng quấn một cái khăn tắm lớn màu đen quanh người, bước từng bước thanh tú động lòng đi đến bên giường, bĩu môi, từ trên cao nhìn xuống Thẩm Ngôn đang nằm dưới.

Thẩm Ngôn cũng lười để ý tới nàng, ánh mắt vẫn dán vào màn hình ti vi trước mặt.

Thấy hắn lơ mình, thần sắc trên gương mặt Lưu Sư Sư càng thêm u oán, nàng dứt khoát bước ngang người hắn lên giường, đặt chân qua hai bên, ngồi thẳng xuống bụng Thẩm Ngôn.

Cũng còn may mà Lưu Sư Sư không quá nặng, thế nhưng vẫn khiến người nằm dưới cảm thấy rất áp lực.

"Cô lại làm sao nữa?"

Chương sau: Cũng Đâu Phải Là Không Có Cách