“Cách gì? Ý cậu là sao?”
Địch Lệ Nhiệt Ba ra vẻ thần bí đáp: “Bọn mình không thay đổi được suy nghĩ của người khác nhưng bọn mình có thể thay đổi chính bản thân mình mà. Cùng lắm thì rời khỏi anh ấy thôi, cũng không phải việc gì ghê gớm, sau đó chúng ta có thể thi xem ai có bạn trai trước ai.”
Dương Mật đề phòng: “Cậu đây là đang có ý định dụ dỗ tớ bỏ Thẩm Ngôn sao?”
Địch Lệ Nhiệt Ba phá ra cười lớn, đoạn nói: “Không, không, chỉ là đưa thêm cho cậu một đề nghị để cậu đỡ nhức não thôi.”
“Cậu là đầu heo à, lúc này rồi mà còn có tâm tư trêu chọc tớ. Cậu khai thiệt đi, cậu muốn dụ tớ buông tay Thẩm Ngôn để cậu độc chiếm anh ấy chứ gì?”
“Ai nha, chỉ là tùy tiện nói một chút thôi, tớ không có ý gì khác đâu, cậu suy nghĩ nhiều quá rồi.”
“Hừ, mặc kệ cậu. Tớ không thèm nói chuyện với cậu nữa.” Dương Mật tức giận nói một câu, làm bộ muốn cúp máy.
Đúng lúc này, Địch Lệ Nhiệt Ba bỗng nhiên nói: “Mật tỷ, tớ nói thật lòng nhé, kỳ thật đó không phải là chuyện kinh khủng nhất đâu, cậu biết cái gì còn kinh khủng hơn không?”
“Cái gì?”
“Tớ cũng nhìn ra được các cậu ấy đối với Thẩm Ngôn đều có ý tứ mà. Chính vì vậy tớ cũng đoán được tương lai hai người chúng ta còn phải chung sống hòa thuận với thêm nhiều chị em nữa. Nhưng là.... tớ không dám khẳng định mình sẽ vui vẻ, cũng không dám khẳng định mình sẽ không mặt nặng mày nhẹ với họ. Nhưng tớ sẽ cố gắng vượt qua, sẽ không tới nỗi cảm thấy như trời sập xuống, cậu biết lý do vì sao không?”
Dương Mật không trả lời, im lặng đợi Nhiệt Ba nói tiếp.
Địch Lệ Nhiệt Ba hít sâu một hơi, chần chừ một lúc rồi mới nói: “Từ lúc hai đứa mình tự ngầm thừa nhận với nhau, từ lúc chúng ta thầm tiếp nhận đối phương thì ranh giới cuối cùng trong tâm lý của tớ đã bị phá vỡ rồi, mà ranh giới này một khi bị đánh vỡ thì sẽ vĩnh viễn không bao giờ xây đắp lại được nữa. Cậu đừng bận tâm quá nhiều tới chuyện tiếp nhận ba người kia, dù sao bọn họ cũng là chị em thân thiết của chúng ta. Nhưng còn phía Thẩm Ngôn thì sao? Năm người được thì tại sao lại không thể sáu người, bảy người, hay thậm chí là tám chín hoặc mười? Hay kinh khủng hơn là không có cả giới hạn cuối cùng...”
“Không có giới hạn em gái cậu.”
Dương Mật gằn giọng, không vui cúp điện thoại cái rụp.
Địch Lệ Nhiệt Ba bĩu môi, đưa điện thoại lại cho Mạnh Bình Bình, ra hiệu cho thợ trang điểm tiếp tục make up giúp mình.
Mạnh Bình Bình một bên cất điện thoại vào túi xách, một bên nhỏ giọng nói: “Chị Nhiệt Ba, Đỗ Hồng đang khóc đó.”
“Ai?”
“Đỗ Hồng!”
“Đỗ Hồng là ai?”
“Chính là người mà tổ tiết mục an bài tạm làm trợ lý trong ngày hôm nay cho chúng ta đó.”
“Vì sao cậu ta lại khóc? Mà cậu ta khóc thì có liên quan gì tới chị?”
“Ầy… em nghĩ có thể là vì cậu ta thích chị đi, sau đó thấy chị đã kết hôn nên thương tâm chăng?”
Thợ làm tóc dùng máy sấy thổi phồng lên để tạo kiểu tóc cho Nhiệt Ba, đầu nàng bị giữ chặt, không có cách nào động, chỉ có thể nhỏ giọng đáp lời Mạnh Bình Bình: “Em rất nhàn sao?”
Mạnh Bình Bình ngượng ngùng cười cười.
Địch Lệ Nhiệt Ba thản nhiên đáp: “Nếu em rất nhàn thì mau lên video livestream của Thẩm Ngôn spam bình luận cho chị đi.”
“Lấy tên phim hay bài hát mới của chị để tranh thủ pr nha?”
Địch Lệ Nhiệt Ba không muốn nói thêm: “Không phải đầu óc em bình thường nhanh nhạy lắm sao, cái này còn cần chị nói rõ ra nữa à?”
“À rồi rồi, em hiểu rồi.”
...
Trên khung chat ở video livestream của Thẩm Ngôn.
Cái nickname “Địch Lệ Nhiệt Ba là chính cung” bắt đầu oanh tạc khung bình luận, tần suất tương đối dày, không ngừng hiển thị trên màn hình.
Ban đầu cộng đồng mạng còn không buồn chú ý lắm, thể loại đặt tên tự sướng cũng như spam ảnh couple giống vậy là chuyện hết sức bình thường, nhưng khi nó xuất hiện quá nhiều lần thì khó mà khiến người khác không nảy sinh ý muốn phản bác.
“Địch Lệ Nhiệt Ba là chính cung ấy hả? Lão tử đây không tán thành, Nha Nha mới là con dâu ta thừa nhận, vị trí chính cung cũng chỉ có mình Nha Nha mới đảm đương nổi.”
“Em cũng không tán thành, nhưng em muốn bầu một phiếu cho Dương Mật cơ, phong độ và khí chất trời sinh của Dương Mật chẳng phải thích hợp làm Hoàng hậu lắm sao?”
“Nghịch tử nhà ta rất thiếu đánh, nói năng dễ mất lòng người đối diện. Ta thấy vẫn là nên để Lưu Sư Sư quản lý lục cung đi, tâm tính ổn trọng mới là chuyện quan trọng. Có nàng ấy ở bên mới khiến Thẩm Ngôn quy củ hơn.”
“Lưu Sư Sư là tiểu ngốc manh, ổn trọng con khỉ ấy.”
“Nếu các ngươi muốn bỏ phiếu, vậy ta sẽ ủng hộ Cổ Lệ Na Trát, Na Trát cố lên, Thánh mẫu Hoàng Thái hậu ta đây hết lòng ủng hộ cô.”
“E hèm, em tự bỏ phiếu cho mình được không? Em thấy em cũng thích hợp làm chính cung lắm ha ha ha ha ha...”
“Lầu trên mau tỉnh táo lại đi, mới giữa trưa thôi, không cần ngủ mơ sớm vậy đâu.”
“Lầu trên à, nếu so nhan sắc, tôi còn thích hợp làm chính cung hơn cô đấy.”
“Đan Đan tỷ đâu, các người quên mất Đan tỷ bên bờ hồ Đại Minh năm nào rồi sao?” (1)
“Má ơi, Đan Đan tỷ có gia đình rồi, thỉnh lầu trên đừng có lôi vào đây, ảnh hưởng hạnh phúc gia đình nhà người ta.”
“...”
.....
Lúc này, cả đoàn « Hoa Dạng Thiếu Niên » đang dừng lại ở Đâm Lan Đồn thị tìm chỗ nghỉ trưa. Nơi đây cách Hồ Luân Bối Nhĩ khá xa, vẫn còn khoảng bốn năm trăm cây số đi đường nữa, nếu như ban nãy không xui xẻo gặp phải một trận mưa to thì chừng tám giờ tối là bọn họ có thể thuận lợi đến nơi rồi.
Lôi Gia Âm mở mạng ra tìm một cửa hàng cơm được đánh giá khá cao, thế nhưng sau khi các thành viên vào ăn xong liền nhất trí cho rằng đồ Thẩm Ngôn nấu ban sáng ngon hơn nhiều.
Chênh lệch ở đây không chỉ là một chút.
Nói theo lời Tống Đan Đan thì thà không có người để so, chứ nếu mà so ra thì mới phát hiện khả năng nấu nướng của hai bên có bao nhiêu là khác biệt. Thẩm Ngôn xuống bếp không chỉ đơn thuần gọi là nấu nướng nữa mà nên gọi đó là một nghệ thuật, nghệ thuật trong phòng bếp!
- ---
(1) Từng có một thời, câu hỏi "Còn nhớ người bên bờ hồ Đại Minh năm xưa hay không?" trở thành câu cửa miệng của dân mạng Trung Quốc mỗi khi trong làng giải trí có người yêu hoặc lập gia đình. Lý do có câu hỏi này vì địa danh ‘bờ hồ Đại Minh’ chính là nơi đoàn làm phim nổi tiếng - Hoàn Châu cách cách từng thực hiện nhiều cảnh quay vào 19 năm về trước, cũng là địa danh lãng mạn đi vào huyền thoại gắn liền với mối tình của hoàng đế Càn Long và thôn nữ Hạ Vũ Hà - mẹ ruột của Tử Vy trong phim.
Sau này, lúc gặp được Càn Long, Hạ Tử Vi đã từng hỏi ngài rằng: “Hoàng thượng, ngài có còn nhớ tới Hạ Vũ Hà bên bờ hồ Đại Minh năm xưa không?”