"Nghịch tử, dám nói vi phụ là biến thái à? Về nhà lão tử lột da ngươi."
"Thẩm lão sư dậy sớm quá ha?”
“Thẩm lão sư, sáng sớm tốt lành."
"Thằng nhỏ nhà tôi quả nhiên thiên sinh lệ chất, sáng sớm ra chưa chải đầu rửa mặt gì mà vẫn đẹp trai như vậy."
"Hello Thẩm lão sư, anh dậy sớm ghê. Em thấy anh nói không sai chút nào luôn, dậy sớm như vậy để xem livestream thì tuyệt đối là biến thái, nhưng em khác bọn họ, căn bản cả đêm qua em không ngủ."
"Thẩm lão sư, bọn tui muốn nhìn thấy mặt của anh kìa, anh có thể tôn trọng cái máy quay đắt tiền đó một chút được hay không? Nó không phải dùng để quay dê, quay trời, quay chim, quay đất đâu mà."
"Thẩm lão sư, anh từ từ thôi, đừng có lắc ống kính nhanh như thế nữa, em nhìn mà chóng mặt hoa mắt muốn nôn luôn rồi nè."
"Nghịch tử, ngươi không mau mau quay về trong lều bồi thê tử, tranh thủ thời gian sớm nối dõi tông đường cho Thẩm gia đi, mới sáng ngày ra đã đi dạo ngắm cây ngắm cỏ làm cái gì, mau cút về lều cho vi phụ nhanh lên."
“Ui chao, em cũng muốn tới thảo nguyên ngắm bình minh với anh. Thẩm lão sư, i love you.”
“Thẩm lão sư, ngày mới vui vẻ nhé.”
"...."
Trên video livestream của Thẩm Ngôn, mọi người vẫn đang bình luận vô cùng rôm rả. Bây giờ chỉ vừa qua 6 giờ, thế nhưng lượt xem đã chạm mốc 50 vạn, Thẩm Ngôn nhìn mà lắc đầu không thôi, dám cá phải đến hơn 90% trong số này toàn là cú đêm, thức một mạch tới bây giờ còn chưa thèm đi ngủ chứ chẳng được mấy kẻ đàng hoàng dậy sớm. Người chân chính ngủ sớm dậy sớm hẳn còn bận rộn bao nhiêu việc chứ ai rảnh đâu mà mới sáng ngày ra đã mở mạng xem livestream của một chương trình giải trí.
Thẩm Ngôn cứ đi lang thang về phía trước, hắn cũng không hứng thú tự quay chính mình giống như lời cam kết ban nãy với anh chàng camera-man kia. Hắn vác máy quay phim trên vai, sau đó cứ đi loang quanh khắp thảo nguyên mà không có phương hướng rõ rệt gì.
Có người nói, chưa thấy qua đại dương thì vĩnh viễn không biết rõ con người nhỏ bé như nào giữa đất trời bao la.
Thẩm Ngôn lặng lẽ bổ sung, không chỉ mỗi biển cả, mà đứng giữa thảo nguyên cũng có thể cảm nhận y hệt như thế.
Một bên là nước biển xanh thẳm, một bên là đồng cỏ xanh biếc. Cái nào cũng thừa sức khiến con người cảm thấy mình thật là yếu ớt khi so sánh với thiên nhiên.
Thẩm Ngôn lại đi thêm trong chốc lát nữa, lúc này mặt trời từ phía đông đột ngột nhô cao lên.
Trên thảo nguyên, mặt trời mọc cũng rất có phong cách, hệt như một hán tử thô ráp làm gì cũng phóng khoáng và trực tiếp. So với mặt trời mọc ở vùng biển là hai thái cực hoàn toàn khác nhau.
Muốn ngắm bình minh trên biển rất dễ dàng, bởi vì ánh dương nơi đây dâng cao theo một quá trình bài bản. Trước tiên là từ từ phát ra một luồng quang mang, sau đó dần dần ngoi lên từng phần từng phần một, cuối cùng mới chậm rãi lên hết cả quả cầu tròn.
Còn mặt trời mọc trên thảo nguyên lại khác biệt hoàn toàn. Tựa như đang chơi trò trốn tìm, trước đó còn không có nửa điểm dấu hiệu, thế nhưng chỉ chớp mắt sau nó lại đột nhiên lộ ra. Cũng đừng trông chờ vào tia nắng dìu dịu, ôn hòa, dàn trải từ xa tới gần của mặt trời nơi đây làm gì. Nó vừa lên là lập tức chiếu đến chói chang. Có dũng khí không dùng kính râm mà muốn ngẩng đầu xem? Cẩn thận tia nắng chốn này chọc mù mắt chó của ngươi!
Thẩm Ngôn đã đi bộ được gần năm sáu cây, thấy nắng đã lên bèn quay người dự định trở lại khu cắm trại dã ngoại lúc trước. Đúng lúc này, hắn chợt trông thấy một vật nhoáng qua bên trong bụi cỏ cách đó không xa, nhìn kỹ lại thì ra là một con thỏ béo núc ních màu xám tro đang ngang nhiên đứng lại nhìn chằm chằm vào hắn.
“Mới sáng sớm đã thấy được lộc. Từ đâu ra một con thỏ béo thế này? Chà, lại còn không thèm chạy? Đủ phách lối đấy!”
Thẩm Ngôn khẽ lẩm bẩm vài câu, sau đó thả máy quay phim trong tay xuống đất, rón rén di chuyển tới chỗ con thỏ béo ú nọ.
Ở trên mạng lúc này.
Bởi vì máy quay phim đã bị Thẩm Ngôn tiện tay đặt xuống đất, cho nên trong màn ảnh không thể nhìn thấy Thẩm Ngôn hay con thỏ kia nữa, chuyện này khiến người xem cực kỳ sốt ruột.
"Thẩm Ngôn, bọn tôi đang muốn xem trực tiếp mà, tay không bắt thỏ là cảnh quay đặc sắc như nào, cậu bỏ máy quay phim xuống đất làm gì hả?"
"Nghịch tử, ngươi muốn vi phụ tức chết mới vừa lòng đúng không?"
"Thẩm lão sư, anh đừng vô tâm như thế, em cũng muốn xem anh bắt con thỏ mà."
"Không có động tĩnh gì hết cả nhà nhỉ, lẽ nào Thẩm lão sư thất bại, con thỏ chạy mất rồi à?"
"Thỏ hoang cũng là động vật cần bảo hộ, loại này cũng có thể tùy tiện bắt được sao? Hiện tại minh tinh vì muốn gây sự chú ý mà đúng là dám dùng bất cứ thủ đoạn gì. Thiệt đáng xấu hổ!"
“Thẩm Ngôn, anh camera-man, hu hu, mọi người đi đâu cả rồi? Tui muốn được thấy mặt con thỏ!”
"Ê ê, chờ đã, hình như có một kẻ kỳ quái vừa trà trộn vào trong số chúng ta."
"Lầu trên bớt xàm ngôn đi. Nói thỏ hoang là động vật cần được bảo vệ mà không thấy ngượng miệng à? Tin không ba ba đánh nát mông cho ngươi bớt ngu đi, má nó, phát ngôn nghe còn thấy tức mình hơn cả thằng nghịch tử nhà ông đây."
"Hỏi thiệt lầu trên ngu lâu năm hay mới ngu gần đây thế? Giống thỏ xám đó là một trong số loài động vật gây tai vạ không nhỏ trên thảo nguyên đấy, là kẻ thù khiến đất đai bị hoang mạc hóa, xói mòn đất, chúng còn ăn sạch rau cỏ và phá phách vựa mùa của người nông dân nơi đây. Nước ngoài họ còn bỏ số tiền hàng triệu đô ra để xử lý bọn thỏ xám này nè, từ bao giờ mà bọn nó trở thành động vật cần được bảo hộ mà tôi không biết vậy?"
"Thì cứ coi như con thỏ không phải động vật cần được bảo hộ đi, nhưng nó nhỏ bé đáng yêu như vậy mà anh chàng họ Thẩm kia cũng nỡ bắt sao? Đúng là độc ác!"
“Sao cái mùi bạch liên hoa nó nồng nặc thế này nhỉ? Ai kéo tôi ra khỏi vũng bùn này với?
"Thứ miễn lỗi cho tại hạ không thể gia nhập thảo luận chủ đề thiếu não này được, miễn cho tên nghịch tử nhà tại hạ cho rằng tại hạ cũng bị kéo xuống ngu xuẩn hệt như lầu trên rồi."
"..."
Chương sau: Thẩm Ngôn Ca, Anh Thấy Thế Nào?