Ăn Anh

Chương 27: Tôn Ngoại Hải




Sàn nhà bằng gỗ sáng bóng, tường cách âm sơn màu trắng. Những tủ sách lớn kê cao đặt sát tường. Ngồi trên bàn làm việc là ông già ấy. Cả khuôn mặt nói lên ông ta vô cùng tức giận, những đường gân xanh hiện lên hung dữ, sắc mặt tím tái.

Tiếng gió nghe không rõ nhưng những cành cây ngoài kia thì không ngừng va đập vào cửa kính, vừa đủ hay biết gió bên ngoài thổi mạnh như nào.

Xuyên qua ánh đèn bàn vàng nhạt, ông nhìn người trước mặt mình. Người đàn ông trung niên ít tuổi hơn ông ta. Người này mặc vest chỉnh tề, khuôn mặt trắng bệch có vẻ sợ hãi, cả người cũng vô thức run rẩy.

Lại nghe tiếng quát mắng giận dữ từ ông ta:

- Tôn Ngoại Hải tôi đường đường là người mà đám lão già trong hắc đạo nghe tên còn run sợ. Thế mà cái đám Chính trị gia ấy thì là cái gì??? Ông chắc chắn đã chuyển lời như tôi nói chứ? Mà rốt cuộc ông đã đến nhờ cậy ai?

Nói tới tơ máu trong mắt cũng hiện rõ rồi.

Người kia chậm chạp mở miệng trả lời một cách khó khăn:

- Thư kí của Bộ trưởng Bộ Ngoại giao ạ...

Tôn Ngoại Hải đập bàn đứng dậy bất bình nhìn người kia.

- Có phải ông đãng trí rồi không? Con nhỏ đó muốn một lưới cả mẻ, chả nhẽ lại chịu nghe ông ở đấy khoa trương à?

- Nhưng... tôi nghe được, họ nói cô ta chèn ép chúng ta là vì có người nhờ vả. Hơn nữa người đó là... là..._ Ông ta nói đến đây thì không dám nói tiếp nữa.

“Choang”

Cả hai đồng loạt nhìn về phía tiếng kêu.

Cửa kính bị cành cây lớn phía ngoài đập vỡ rồi. Gió từ ngoài theo chỗ hổng luồn vào. Rèm cửa màu trắng có vẽ vân hải tung bay loạn nhịp. Trong phòng đột nhiên có thêm một luồng khí lạnh đủ để khiến cả hai bất giác lạnh sống lưng.

- Ai?_ Tôn Ngoại Hải được cơn gió kia lột bỏ một phần giận dữ, ngữ điệu cũng nhẹ nhàng hơn chút.

- Là... Mạc Nhã.

Câu trả lời này khiến Tôn Ngoại Hải vô cùng bất ngờ. Ông ngã ngồi xuống ghế. Đối phương đưa tay ra rồi lại rụt tay vào. Đây không phải là người bản thân có thể tùy tiện động chạm. Hơn nữa cũng có ghế đỡ rồi...

Trong lúc hoang mang, còn chưa biết cảm nhận thế nào, tiếng điện thoại lại vang lên. Như vô thức đẩy nhanh nhịp tim của ông ta lên... Bàn tay run rẩy nghe điện thoại.

Còn chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy bên kia một mớ hỗn loạn.

- Chủ tịch, mau rời khỏi nhà đi thật xa... Mau, chúng ta đã bị mua lại tập đoàn W.E, cơ quan chức năng bên điều tra đã... đã tới kiểm tra rồi... Chúng tôi không thể cầm cự được lâu. Ngài mau rời đi...

Bên đó giống như là bị cưỡng ép tắt máy. Điện thoại của Tôn Ngoại Hải cũng rơi trên đất.

Sự nghiệp ở chính quê hương của mình ông ta đã xây dựng được hơn chục năm trời cuối cùng lại bị một đứa con gái hủy diệt sao??? Đứa con gái ấy lại còn là con của người mình yêu với người đàn ông khác? Có đáng chết không?

- Dùng lực lượng cuối cùng, bằng mọi cách đưa Mạc Nhã tới Biệt viện Sơn Thu đi.

...

Nàng mặc trên người một chiếc váy len cổ lọ màu trắng, khoác bên ngoài chiếc áo lông màu đen. Đôi boots dài tới đầu gối màu đen. Trang điểm xinh đẹp, hoàn toàn không nhìn ra vẻ suy nhược mà sang trọng ngạo kiều như một vị thần.

Cầm lấy chiếc ví kim sa lấp lánh nàng bước về phòng khách. Diệp Tân ngồi ở đó xem ti vi. Thấy nàng vội đứng lên.

- Cô chủ đi đâu vậy ạ? Có cần tôi đi theo không?_ Diệp Tân dụi mắt hỏi, nghe chừng cũng buồn ngủ rồi.

- Đi trải nghiệm cảm giác ấy đây. Cậu ấy hả? Cứ ở nhà đợi tin báo đi. Đừng quá đau buồn. _ Nàng đem theo một nụ cười quyến rũ ra khỏi nhà.

Diệp Tân giở khóc giở cười đứng đờ người một lúc. Sau đó khi nhìn thấy bóng dáng chiếc xe thể thao rời đi xa khuất dạng rồi mới đi về phòng mình. Thay một bộ đồ tử tế nhất, đắt tiền nhất... Rồi lại tới ghế sofa ngồi xuống xem tivi.

...

Trên con đường cao tốc vắng bóng, ánh đèn đường vàng vàng khiến cho nàng ngồi trong xe bỗng sinh ra cảm giác nhớ hắn.

Muốn ôm anh, muốn sa vào lòng anh, yêu anh.... Đợi em!

...

Hết đường cao tốc, nàng vừa vòng tay lái rẽ vào một con đường khác thì đã bị một chiếc xe màu đen lao tới chặn đường.

Tiếng phanh gấp vang lên, nàng mất đà hơi nhướng người về phía trước rồi lại đập mạnh lưng vào ghế. Khóe miệng nhêch lên rồi hạ xuống nhanh chóng. Nàng đạp số lùi. Nhưng chiếc xe vừa lụi lại được 3m cũng dừng lại. Phía sau cũng có xe chặn. Không, là nàng đã bị bao vây.

Rất nhanh người ở những chiếc xe kia đều vây lại quanh xe nàng. Đều là ăn mặc theo kiểu quân nhân. Sợ người khác nhận ra mặt còn bôi đen. Một người đại diện áp súng vào cửa kính xe nàng. Yêu cầu nàng xuống xe.

Nàng lại rất biết không nghe lời, hạ màn kính xuống. Trên mặt chả có nét gì hoảng hốt, mang theo ánh nhìn sắc lạnh quét qua bọn họ. Hai tay đặt lên vô lăng, ngồi hơi nghiêng người ra phía cửa.

- Mong cô Mạc hợp tác._ Giọng của tên lính này vô cùng nghiêm túc.

- Hợp tác đi chết à? _ Dùng cái giọng đùa cợt vô cùng châm chọc của mình kích thích đám lính.

- Cô Mạc, nếu cô không hợp tác chúng tôi sẽ cưỡng chế đưa cô đi.

Nàng liếc xéo cậu ta.

Cậu lính khóe miệng giật giật: “...” Đây là oán trách hay là chê cậu ta phiền?

Nàng mở cửa xe, đôi chân dài miên man chạm đất trong giây lát. Mùi hương nước hoa quanh quẩn trên người nàng dịu mát khiến đám lính cũng không cảm thấy khó chịu. Ngẫm nghĩ lại thì đây cũng gần như phú nhị đại gia, trên người làm gì có thứ gì tầm thường cơ chứ...

- Mời!

Cậu ta dẫn đường để nàng ngồi lên một chiếc xe. Nàng ngồi giữa, hai bên hai lính, trước sau cũng có người. Đều một ánh mắt không nhìn nàng. Đội hình bên ngoài giải tán nhanh chóng, ai lên xe nấy, bao bọc chiếc xe nàng ngồi rời đi.

Vì cả chân tay đều không bị trói cho nên nàng hầu như chẳng chịu ngồi im, quay phải quay trái, nghịch ngược xuôi đủ kiểu. Mà đám người này cũng rất biết chịu đựng, đều cùng đồng tâm không quan tâm nàng.

Cuối cùng nàng lại còn to gan sờ vào khẩu súng của cậu lính lúc trước nói chuyện với mình, miệng cười ngọt ngào đối diện với hai mắt to tròn của cậu lính ấy:

- Có thể cho tôi mượn súng của anh không?

Người kia thực không biết nói gì nữa, vành tai còn có chút đỏ lên.

- Hầy, chả thú vị gì cả. Ai nấy đều mặt mày nghiêm túc như vậy chán chết đi được. Đằng nào tôi cũng chết nói với tôi mấy câu thì các anh mất gì chứ.

Nghe cái giọng trách móc của nàng có một anh lính ho khan một tiếng. Cũng đúng lúc này, một ánh lính móc đâu ra cái túi màu đen. Nàng nhìn anh ta với ánh mắt suy đoán. Quả nhiên không sai... Cậu ta trùm đầu nàng. Hay lắm, giờ thì chẳng còn nhìn thấy gì nữa rồi.

- Này, các anh dù sao cũng là quân nhân. Mà quân nhân làm việc là phục vụ cho đất nước, thế mà các anh thì sao chứ? Đi nghe theo cái tên Tôn Ngoại Hải khốn khiếp kia.

- Cái cmn “Tôn” mới chả “ngoại”. Có phải cha mẹ lão già ấy biết lão sẽ chẳng có ngoại tôn cho nên đặt tên như thế không? Đúng là đáng đời cái loại lương tâm chó má...

....

Nàng phỉ nhổ người ta gần nửa tiếng đồng hồ mới dừng lại. Mấy anh lính bên cạnh ngoài trừ thở dài và thở dài thực không muốn lên tiếng. Trong lòng đều có chung một thắc mắc không biết đây có phải là mục tiêu của bọn họ không... Sao trong bản điều tra ghi là lạnh lùng kiêu ngạo, ít nói, phẩm hạnh cao,... Nói chung là thành phần tri thức. Thế mà từ lúc chỉ có chửi thề mới chả chửi đổng, chửi rất hăng say, giống như là một “chuyên gia” vậy nha. Đúng là khiến đám quân nhân bọn họ mở mang tầm mắt. Xinh đẹp bao nhiêu thì thô lỗ bấy nhiêu!

Lại đi thêm 30 phút nữa. Lúc nàng được đưa ra khỏi xe thì mới được bỏ cái trùm đầu màu đen kia xuống. Quan sát tình hình xung quanh.

Gió mạnh thổi đến, cuốn những chiếc lá khô màu vàng bay lên tán loạn. Xung quanh nàng là một không gian rộng lớn, cách một đoạn lại có cây lớn. Trước mặt là một biệt thự, nó chìm trong bóng tối, khó mà nhìn thấy được rõ nét. Nhưng chắc chắn nơi này đã cũ rồi, hơn nữa còn hiếm có người tới.

Hai người lính giữ tay nàng kèm nàng đi vào ngôi biệt thự. Trước khi vào cửa còn nghe tiếng sấm vang lên mãnh liệt. Sắp mưa rồi...

Sàn nhà bằng gỗ... Bước đi dù có nhẹ nhàng đến đâu cũng khiến nó phát ra tiếng kêu, cũ rồi... Ánh đèn phòng khách nhấp nháy một cách quỷ dị... Nàng bị đưa vào một căn phòng phía dưới gầm cầu thang.

Vừa mở cửa đã cảm thấy dư vị ẩm ướt xộc thẳng tới. Một người bật đèn phòng, một người đẩy nàng vào. Cánh cửa đóng sầm lại.

Nàng nhìn căn phòng rộng lớn. Đồ đạc xung quanh gần như không có gì. Chỉ cỏ một chiếc ghế tựa được phủ vải trắng. Lại nhìn phía sâu trong phòng, ở đó quá tối, chỉ có thấy lờ mờ vài ánh sáng viền quanh hình chữ nhật. Nàng nhanh trí lại ổ điện, mở hết mọi công tắc lên. Xoay người nhìn phía tối băn nãy... Cả người cứng đờ... Đôi mắt mở to... vài tơ máu hiện dần lên...

Bước chân đã không còn bình tĩnh, nàng lao lại phía ấy...