Amrita

Chương 45: Chương 20 part 2





Sân thượng đông dần. Những người tan sở lần lượt ngồi kín những bàn vây quanh đó. Một vài nhóm chốc chốc lại cười phá lên. Gió mạnh đến mức tưởng như muốn thổi bay đống vỏ đậu trên mặt bàn. Duy chỉ có bầu trời trên cao là cứ đủng đỉnh đổi màu, và cái sắc xanh vẫn trong ngăn ngắt đến vô cùng. Đang ngồi lặng ngắm khung cảnh đó với người đàn ông trước mặt, bỗng nhiên tôi có một cảm giác rất lạ, giống như tôi đang ở nước ngoài và cảm thấy rất cô độc. Ngày trước, có lần tôi trông thấy một con mèo bị bỏ rơi và phải cố làm ra vẻ không nhìn thấy nó vì biết mình không thể mang về được, để rồi suốt đêm đó, tiếng kêu thảm thiết của nó lúc nào cũng văng vẳng bên tai tôi. Rồi có lần, một bạn cùng lớp chuyển trường và ngày hôm sau, một đứa tôi không hề quen biết ngồi ngay vào chỗ đó. Hay như khi chia tay với bạn trai, dù không khóc nhưng chiều đó, trên đường về nhà, mọi thứ như tối sầm cả lại. Vẫn biết nếu gọi điện là lại được gặp nhau và lòng mình vẫn muốn thế, nhưng lại biết làm thế cũng chẳng có ích gì, và con đường trước mặt như bị đêm nuốt chửng... chẳng hiểu sao tôi nhớ lại toàn những chuyện như thế. Thôi, mình phải đến chỗ Ryuchiro thôi, tôi thầm nghĩ, đến căn phòng chẳng có đồ đạc gì nhưng luôn ấm cúng, đến nơi có anh, lúc nào cũng chờ đợi tôi trong căn phòng luôn ngập tràn ánh sáng. 
- Tiện đây tôi muốn hỏi thêm. Tôi nói. Rõ ràng chuyện đi hay ở là quyết định của bản thân mỗi người. Vậy thì tại sao em trai tôi lại sợ anh đến vậy? 
- Tôi nghĩ đó là do thằng bé quá nhạy cảm và hiểu tôi quá rõ! Anh ta đáp với vẻ buồn bã. 
Đó là một vẻ buồn đến não lòng, tưởng như sắp tan chảy ra được. Lúc đó, tôi biết được rằng em trai tôi đã quá đau khổ. Giờ thì tôi đã hiểu tại sao nó lại muốn trốn chạy khỏi con người này đến vậy. Đó là vì tất cả những gì thuộc về con người này đều làm cho nó cảm thấy quá đau đớn, đến nỗi không còn biết phải làm gì. 
- Kaname đã hiểu lầm, cho rằng tôi đang lôi kéo em trai cô. Trong khi tôi hoàn toàn không có ý đó mà chỉ cảm thấy mình có thể hiểu được tâm trạng của thằng bé, muốn giúp đỡ nó, trở thành bạn của nó. Một phần cũng là vì hồi nhỏ tôi đã phải trải qua tình cảnh giống như nó nên chỉ muốn giúp nó vượt qua mọi chuyện. 
- Anh cảm thấy thế nào? Tôi đột ngột hỏi. 
Anh ta ngẩn ra nhìn tôi. 
- Chẳng qua chính tôi cũng chưa hiểu rõ em tôi phải trải qua những gì nên mới hỏi vậy thôi! 
- Cảm giác của người khác là thứ ta không thể nào hiểu nổi, dù có hiểu nhau đến mấy, dù có sống cùng nhau, dù có chung huyết thống đi chăng nữa! 
Anh ta bật cười, một nụ cười lịch thiệp như một bông hoa nhỏ vừa hé nở. 
- Hồi nhỏ, tôi sống ở Mỹ. Cạnh nhà có một bác là chuyên gia thôi miên. Tôi vẫn thường sang đó chơi. Thế rồi chẳng biết tôi học được từ lúc nào, hay vì một lẽ nào khác, trước khi tôi đến tuổi dậy thì đã có bao nhiêu chuyện xảy đến với tôi. Hễ tôi cứ nghĩ thật nhiều về một điều gì đó đối với một ai đó là y như rằng sẽ có tác động nhất định. Vấn đề là ở đó. Thời kỳ đen tối nhất của tôi là khi tôi lên học cấp ba ở New York. Từ nhỏ tôi vốn ít nói, không thích nổi bật trước đám đông, nhưng hình như khả năng lôi kéo tình cảm người khác trong tôi quá mạnh. Đến khi tôi nhận ra điều đó thì quanh tôi đã có tới năm người tự tử, một số người bị rối loạn trí óc, rất nhiều người khác tỏ ra sùng kính tôi như một đức tin tôn giáo và muốn được đi theo tôi. Tất cả những điều đó khiến tôi bối rối không biết phải làm thế nào. Đó quả thực là một giai đoạn khó khăn vì tôi đang ở tuổi mới lớn, chưa biết chế ngự nặng lực của mình cũng như cảm xúc và suy nghĩ nội tâm. 

- Thật thế sao? 
- Vâng, đó là sự thật! Tất cả những chuyện đó đã xảy ra với tôi. Sau những chuyện đó, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, thậm chí kể cả chuyện tự sát nữa. Nhưng rồi cuối cùng, tôi quyết định thử đến trung tâm ở California. Ở đó có khá nhiều người cũng đang khổ sở với những chuyện giống như của tôi, và họ gọi những năng lực kỳ lạ như ma quỷ đó của chúng tôi là tài năng. Cũng ở đó, lần đầu tiên tôi biết được rằng việc tình cờ làm quen với thôi miên từ nhỏ cũng như chuyện mẹ tôi tái hôn nhiều lần và mang tôi đi khắp nơi trong nước Mỹ đã để lại những tổn thương tâm lý nhất định và càng làm cho khả năng đặc biệt của tôi mạnh thêm. Hơn thế nữa, tôi được biết, nếu tập luyện, tôi có thể sử dụng khả năng này vào việc điều trị các loại bệnh cả về thể xác lẫn tinh thần ọi người. Nhờ đó, tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều. 
- Khi đó anh bao nhiêu tuổi? 
- Có lẽ khoảng mười bảy! 
- Cụ thể anh đã làm gì và mọi người bị làm sao? Anh thôi miên họ ư? 
- Không! Hoàn toàn không phải vậy! Tệ nhất là tôi không hề định làm gì cả, nhưng vẫn xảy ra chuyện gì đó. Tôi không thể điều khiển được. Đã nhiều lần, tôi không thể đến được với người con gái tôi yêu, thậm chí còn gây tổn thương cho họ. Hễ cứ nghĩ nhiều đến ai đó, tôi sẽ xuất hiện trong giấc mơ của người đó hết ngày này sang ngày khác và tác động mạnh vào ý thức của họ! Mesmer nói với bộ mặt rất nghiêm trang. 
Tôi cảm thấy bán tín, bán nghi. Chẳng hạn, liệu có ai yêu mà vẫn ở trong trạng thái tinh thần "bình thường" không nhỉ? Việc một người lập dị như người đàn ông này muốn nghĩ rằng mình có thể tác động lên suy nghĩ của người khác cũng là chuyện thường gặp thôi mà. Nhưng nếu đúng vậy thì chuyện của em trai tôi phải hiểu thế nào? Một người dễ bị ám thị và nhạy cảm như nó lại cảm nhận thấy rõ ràng một điều gì đó từ con người này như thế thì phải chăng, những gì anh ta nói là sự thật? Cái đó chẳng phải giống như tình yêu, có đối tác thì hai con người mới có thể bổ sung được cho nhau và tạo ra một trạng thái đặc biệt đó sao? Những người nói ra điều này có lẽ đều có một điểm chung là sự ngộ nhận thái quá ở họ? Lẽ ra họ có thể sống hạnh phúc hơn kia mà! 
- Tôi không biết nói thế nào, song giá như tất cả những chuyện xảy ra quả thực chỉ là giấc mơ thôi thì tốt biết mấy! Anh ta lẩm bẩm như thể đang nói với chính mình. 
Tôi bỗng cảm thấy muốn khóc. Từ giọng nói của anh ta, tôi biết rằng anh ta đang thực sự nghĩ như vậy. Và tôi hiểu, kể lại cho tôi nghe tường tận thế này tức là tự đáy lòng, anh ta đang cảm thấy rất khổ tâm và muốn quên đi tất cả những chuyện đã xảy ra. 
- Xin lỗi anh... Thế với Mì... với Kaname thì sao? Anh có thể yêu cô ấy một cách bình thường không? Tôi hỏi. 

Trong tất cả những điều tôi đang muốn hỏi, có lẽ đó là câu hỏi ít khiếm nhã hơn cả. 
- Có! Cô ấy tuy trẻ như vậy nhưng mạnh mẽ vô cùng. Tôi chưa từng gặp ai như thế trước đây. Anh ta nói với vẻ nhớ nhung. 
- Chỉ có cô ấy là không sợ tôi và không chịu tác động của tôi. Dù cho tôi có mong nhớ, có nghĩ về cô ấy đến mức nào đi nữa, cô ấy cũng không hề gì. Cũng chính vì thế mà lần đầu tiên tôi biết yêu và hạnh phúc thực sự. Tôi hiểu được hết các xúc cảm của mình. Được yêu một ai đó mà không hề sợ hãi quả là một điều tuyệt diệu và mang lại dũng khí cho ta biết bao! 
- Vậy ư? 
Mì Sợi chưa bao giờ tỏ ra hối tiếc chuyện chia tay với bạn trai. Đó là một con người kỳ lạ và luôn ở trong một trạng thái không đổi, với đôi mắt như không có quá khứ, cũng không trông đợi gì ở tương lai, cứ như thể cô ấy đã sống quá lâu, đủ để ngộ ra một lẽ gì đó. 
- Hiện giờ cô ấy đang sống như một nữ sinh đại học bình thường đấy! 
- Đó chính là mong muốn của cô ấy. Nếu còn ở bên tôi, thế nào cô ấy cũng phải dính dáng đến cái thế giới và những con người mà cô ấy mong muốn từ bỏ nhất. Chia tay là điều không thể tránh khỏi. Hai chúng tôi đều hiểu rõ điều đó. Chỉ còn hiểu lầm về chuyện của Yoshio là chưa được giải quyết. 
- Ra là thế! 
- Nói với cô ấy tôi gửi lời hỏi thăm nhé, và rằng tình cảm của tôi luôn dành cho cô ấy! Tôi không muốn phải chia tay trong hiểu lầm thế này. Giọng anh ta nghe thật rầu rĩ. 

- Tôi nghĩ tốt nhất là mội người nên gặp nhau và nói chuyện một lần... Để tôi hỏi thử xem. Ít ra là với em trai tôi. Mà tôi nghĩ, chắc Mì Sợi cũng hiểu chuyện này. Cô ấy vốn không phải người nhỏ nhen mà! 
Thú thực, tôi vẫn muốn ở lại với con người này. Từng tầng, từng lớp nỗi buồn anh ta mang trong lòng có chiều dày lịch sử của nhân loại, và làn gió đi qua nỗi buồn ấy lạnh lẽo như vừa lướt qua những ngôi mộ hoang. Mặc dù vậy, nó có một bản chất giống như nỗi buồn nguyên thủy của nhân loại nên thật khó mà rời xa con người này, và cơn đau của ngàn đêm thâu với nỗi buồn khôn cùng mà ta vẫn tự dối lòng mình như không có bỗng tuôn trào như thác đổ. Cuối cùng, để không bị dòng lũ ấy cuốn đi, chỉ còn một cách duy nhất là ở bên con người này. Phải chăng tôi đã bị anh ta thôi miên? Bỗng nhiên, nhìn vào đâu tôi cũng cảm thấy thật trống trải, từ khung cửa sổ bên cạnh, tiếng cười của mọi người xung quanh đến ánh đèn lồng trước mặt. 
- Xin lỗi... tôi hỏi thêm một câu nữa được không? Tôi nói. Tại sao anh lại nghĩ lời bài hát đó chính là câu chuyện của tôi? 
Mesmer nhìn thẳng vào tôi, khẽ gật đầu và nói: 
- Không biết đây có phải câu trả lời cho câu hỏi đó không, nhưng... xin lỗi, tôi có thể nói ra đây những gì tôi thấy kể từ khi gặp cô hôm nay được không? 
- Mời anh! 
- Không hiểu sao, nghe em trai cô kể về cô, tôi nhớ ngay đến câu "Lọ lem lúc nửa đêm" của bài hát đó. Có thể hình dung về cô vì thế mà bị giới hạn, song hôm nay gặp cô, tôi đã hiểu được điều đó. Cô đang cô độc đến cùng cực. Từ trước khi bị ngã, cô đã mất rất nhiều người thân rồi phải không? Lẽ ra, tiếp theo sẽ đến lượt cô. Dòng máu trong cô là như vậy! 
Tôi bỗng nhớ Saseko cũng đã có lần nói với tôi rằng tôi đã chết một nửa. 
- Nhưng trong cô còn có một hệ số an-pha nào đó và chính nó đã giữ cô lại ở ngay trước ranh giới mong manh của sự sống, để cô có thể sống tiếp. Tôi không phải người xem tướng số, cũng không mấy hứng thú với chiêm tinh học, nhưng thực sự tôi có cảm giác như vậy. Cuộc đời sau cú ngã đó của cô hệt như một tờ giấy trắng, và hơn nữa, hoàn toàn không thể đoán trước, không có sẵn một kịch bản nào cả. Ở một góc độ nào đó, chính cô cũng hiểu điều đó và đang cố gắng hết sức để không rơi vào một nỗi buồn hay một cơn khủng hoảng. Cô rất cô độc. Bạn trai của cô là một người khá thông minh, tuy có phần cả tin nhưng đã đến khá gần với nỗi cô độc của cô. Song đối với những rối loạn bên trong con người cô thì anh ta cũng chẳng hơn gì một sự an ủi. Chẳng khó khăn gì để cô đi đến sự tuyệt vọng thực sự. Chỉ bằng tất cả những gì cô đang có bây giờ, cô mới tránh được điều đó. Cô đã từng chết một lần. Tất cả hoa thơm và trái ngọt của phần đời trước đều đã thay đổi. Có lẽ, mẹ cô chính là người mang một dòng máu kỳ lạ. Chắc em trai cũng chịu ảnh hưởng từ đó. Hẳn đôi lúc, cô vẫn tỉnh dậy giữa đêm, bàng hoàng không biết mình là ai. Tất cả cái đó chính là cô. Một trạng thái rất mong manh. Chia ly hay gặp gỡ, tất cả chỉ trôi qua trước mắt, và cô chỉ có thể chứng kiến nó mà thôi. Đơn giản là cô đang trôi, chừng nào cô còn sống. Và có lẽ cả sau khi chết cũng vậy. Để không nhận ra điều đó, bên trong con người cô là những hỗn loạn và đấu tranh gay gắt, đến mức tôi phải thầm thán phục! 
- Tất cả những cái đó... là tôi sao? Tôi nói. Tất cả đều giống nhau ở sự cô độc. Chỉ những ai tự nghĩ rằng mình đặc biệt mới cần đến một phòng trưng bày cho riêng mình, thế nên... 
Vừa nói, trong đầu tôi vừa thoáng hiện lên hình ảnh Mayu. 
- ... tôi không muốn sống theo cách đó! 

Nâng đỡ linh hồn cô bây giờ không phải là một sức mạnh ý chí, mà là một điều gì đó nằm sau suy nghĩ ấy, một điều gì đó thật đẹp, giống như em bé với nụ cười đầu tiên trong đời, như con người trong giây phút nâng lên được một khối hàng nặng, như hương thơm của chiếc bánh mì khi đang đói. Ông cô cũng có cái đó. Cô thừa kế điều đó một cách tự nhiên. Em gái cô thì không. Em trai cô lại có. Biết gọi nó là gì được nhỉ? 
- Bí truyền chăng? Tôi bật cười. 
- Cô có nụ cười rất đẹp. Tôi thấy một mùi hương của hy vọng! Anh ta nói. 
Buồn, tôi thấy thật buồn cho cả tôi mà con người này đang trông thấy, cả đêm nay, cả bầu trời đầy sao, cả những cơn gió đang đi ngang qua đây. Nếu nhìn bằng đôi mắt của con người này thì có lẽ tòa nhà này, chiếc bàn này, cảm giác về chiếc ghế sắt nặng nề này, những người phục vụ uể oải với những vại bia trên tay này, tất cả đều sẽ khác. Biết, âu cũng là một điều thật đáng thương. Đôi mắt trong veo ấy nhìn thấy tất cả mọi điều mà tôi (cho dùng không giống như những gì anh ta nói đi chăng nữa) cố không mang nặng trong lòng. Một kẻ vốn không muốn thương hại người khác như tôi đã hoàn toàn bị hạ gục, bởi đêm, bởi một kiếp người chất chứa nỗi buồn đang ngồi trước mặt. Cũng giống cảm nhận của em trai tôi, của Mì Sợi. Quá nặng nề và không thể cứu vớt. Thấu hiểu nên không thể bỏ qua. Tôi chia tay với một nụ cười nhưng đến chỗ Ryuchiro với một tâm trạng rối bời. 
- Chào em! Trong lúc đợi em về, anh lấy máy ra chụp chơi. Xem này! 
Ryuchiro mở cửa cho tôi, cười rạng rỡ và lấy ra một bức ảnh Polaroid (loại máy ảnh có thể rửa và tráng phim, cho ra ảnh ngay sau khi chụp - ND). Trong ảnh, anh đang mặc bộ áo liền váy của tôi với bộ mặt cau có. 
- Sao lại thế này? Có chuyện gì vậy? 
- À, thấy em treo nó đằng kia nên anh mặc thử, định chọc cười em lúc mới về nhưng đợi mãi chẳng thấy, mà cứ mặc thế này mãi cũng vô duyên nên chụp một bức để lưu lại. 
- Bao nhiêu chuyện đã xảy ra anh nhỉ! Tôi chép miệng. 
- Mình ra ngoài ăn chứ? Anh rủ tôi. 
Những ngày như thế này, ta bỗng thấy thật vui vẻ bên người yêu. Như thế là đủ. Đôi khi chẳng cần nói ra miệng những thứ như "cuộc đời" hoặc "trách nhiệm". Không nên quy kết điều gì với những thông tin hạn hẹp. Cứ để mọi chuyện như nó vốn có và thận trọng quan sát. Thế thôi. Hẳn con người đó cũng biết điều đó nhưng vẫn muốn nói ra, vẫn muốn diễn đạt. Bởi anh ta buồn. Bởi anh ta sống giữa một cuộc đời buồn. Trong lúc Ryuchiro vào nhà tắm, tôi ngắm lại bức ảnh và chợt nhận ra anh đang mỉm cười rất duyên dáng, giống hệt khuôn mặt mẹ anh tôi từng nhìn trong ảnh trước đây. Hình dung ra cảnh anh ngồi ngẩn ra đợi tôi trong bộ dạng thế này, tôi bỗng bật cười khanh khách. Phút chốc, cả con người tôi, suy nghĩ của tôi, khuôn mặt của tôi, tất cả đều tan theo tiếng cười. Không bầu bạn, cũng không cô độc, chỉ có tiếng cười gọi theo tiếng cười và tôi chính là tôi. Tất cả chỉ trong giây lát. Tôi cảm thấy mình từng biết cảm giác này, dù xảy ra chuyện gì thì kết cục cũng không bao giờ u ám. Đó như một bảo vật của riêng tôi.