Ami, Cậu Bé Của Các Vì Sao!

Chương 1: Cuộc gặp gỡ đầu tiên




Câu chuyện bắt đầu vào một buổi trưa mùa hè trong một tỉnh nhỏ yên tịnh tại bờ biển California, nơi mà tôi và bà tôi hầu như đi nghĩ mát mỗi năm.

Mùa hè năm ngoái chúng tôi thuê một cái nhà nhỏ bằng gỗ. Phía sau nhà là các cây thông và nhiều bụi cây, sân trước nhà thì phủ đầy hoa. Chúng tôi ở vùng ngoại ô, gần biển, trên con đường dẫn ra bãi biển.

Bà tôi thích nghĩ mát vào cuối mùa hè, vì sẽ không đông người. Bà bảo như thế sẽ yên tịnh hơn và ít tốn kém hơn.

Trời bắt đầu sụp tối, một mình tôi đi trên các tảng đá cao gần bãi biển cách xa đất liền, chỉ để ngắm biển. Thình lình, tôi trông thấy tia sáng đỏ trên bầu trời phía trên đầu tôi. Tôi thoạt nghĩ rằng nó là một tia sáng hay một trong những tia pháo bông mà người ta bắn lên bầu trời nhân ngày Quốc Khánh Mỹ 4 tháng 7.

Tia chớp bình lặng, thay đổi màu sắc và không còn phát sáng nữa, khi nó xuống thấp hơn, tôi mới nhận ra nó không phải là tia sáng mà là một hỏa tiễn bởi vì nó từ từ lớn hơn và bắt đầu trông giống một chiếc máy bay nhỏ và càng gần càng lớn hơn.

Không gây một tiếng động nào, nó bổ nhào xuống biển cách mặt biển 150 bộ, ngay trước mặt tôi.

Tôi nghĩ chắc là mình đang chứng kiến một vụ rơi máy bay, tôi nhìn lên trời quan sát xem có ai nhảy dù ra khỏi máy bay không. Nhưng chẳng có ai cả. Lúc bấy giờ, không gì khuấy động sự thanh tịnh và an bình của bãi biển.

Tôi lấy làm kinh ngạc vô cùng và định chạy đi kể cho ai đó biết, nhưng tôi lại đợi một lát xem mình có phát hiện gì thêm không. Khi tôi sắp chạy đi thì một vật gì đó màu trắng xuất hiện nổi trên mặt biển, nơi mà chiếc máy bay hay vật gì đó đã rơi xuống. Một người nào đó đang bơi hướng về các tảng đá. Tôi cho rằng chắc đó là chú phi công còn sống sót từ tai nạn. Dự định sẽ giúp chú phi công, tôi đợi chú tiến lại gần hơn. Nhìn chú bơi thật giỏi đến nổi tôi nghĩ chắc chú không có bị thương gì nghiêm trọng.

Khi người đó đến gần tôi mới nhận ra đó là một cậu bé. Cậu ta bơi đến các tảng đá và trước khi leo lên, cậu nhìn tôi với nụ cười thân thiện.

Tôi nghĩ chắc cậu ta sẽ rất vui khi thấy tự mình có thể cứu mình. Trông cậu ấy không có vẻ gì lo lắng về hoàn cảnh đó và điều này khiến tôi bình tâm lại đôi chút. Khi cậu ấy bắt đầu leo lên đến đỉnh của tảng đá, cậu phát nước lên tóc mình và phát tín hiệu nháy mắt thật vui vẻ với tôi như muốn nói: “Chúng tôi có thể chia sẻ bí mật với bạn được không?. Sau đó, tôi hoàn toàn cảm thấy bình tâm hơn nhiều.

Sau đó, cậu tiến đến ngồi cạnh tôi, trên một tảng đá nhô lên, cậu ta thở hơi dài cam chịu và bắt đầu ngắm nhìn các vì sao vừa mới bắt đầu xuất hiện trên bầu trời.

Cậu ấy có lẻ bằng tuổi tôi, trông trẻ hơn và thấp hơn. Cậu ấy mặc một bộ đồ trắng vừa sát thân thể, chắc bộ đồ đó làm bằng chất liệu không thấm nước vì trông cậu ấy chẳng ướt gì cả. Cậu ta mang một đôi giày trắng với cái đế dày và trên ngực cậu ấy có một biểu tượng trái tim màu vàng có hai cái cánh. Một số dụng cụ khác trông giống như radio xách tay treo lên mỗi bên của dây nịch, và cùng màu vàng. Giữa dây nịch cái khóa trông rất đẹp, to và sáng lấp lánh.

Tôi ngồi gần cậu ấy. Chúng tôi trải qua vài giây trong sự tĩnh lặng.

Vì cậu ấy chẳng nói gì, tôi hỏi cậu ấy chuyện gì đã xảy ra?

Buộc miệng phải cười, cậu ta trả lời bằng nụ cười.

Cậu ta trông dễ thương, phát âm hơi lạ, mắt trông thật to và hiền lành.

Tôi nghĩ rằng cậu ấy đến từ nước khác, đi bằng máy bay.

Vì cậu ấy chỉ là một cậu bé, tôi cứ nghĩ phi công là phải là người lớn lắm.

Tôi hỏi, chuyện gì đã xảy ra với người phi công.

Không có chuyện gì cả!. Người đó đang ngồi đây, bên cạnh bạn.

Ồ! điều đó làm tôi thật ngạc nhiên. Một cậu bé thật vô địch! Độ tuổi bằng như tôi mà cậu ấy có thể lái máy bay! Tôi tưởng tượng chắc là ba mẹ cậu ấy rất giàu có.

Màn đêm buông xuống, tôi cảm thấy hơi lạnh. Cậu ấy để ý tôi và hỏi: “Bạn lạnh phải không?”

“Đúng rồi”

“Nhiệt độ cũng vừa phải,” cậu ấy nói với tôi bằng một nụ cười.

Sau đó tôi cảm thấy trời không lạnh gì cả. “Đúng thật vậy!,” tôi đáp lại.

Sau một hồi, tôi hỏi cậu ấy là cậu đang làm gì.

“Hoàn thành một nhiệm vụ,” cậu ấy trả lời nhưng đôi mắt mãi ngắm bầu trời.

Tôi thoạt nghĩ cậu ấy ắc hẳn là một cậu bé quan trọng, không phải là các cậu bé bình thường trong trường học đi nghĩ hè giống như tôi. Cậu ấy có một nhiệm vụ, có lẻ là một bí mật…Nhưng, mặt khác, cậu ấy chỉ là một đứa trẻ…Tôi không dám hỏi cậu ấy về nhiệm vụ của cậu. Mọi thứ về cậu ấy làm tôi rối lên.

“Ba mẹ bạn có hoảng lên khi họ phát hiện ra rằng bạn bị hỏng máy bay?”

“Nhưng nó không có bị hỏng!” cậu ấy vừa trả lời vừa cười, khiến tôi càng hoang man hơn.

“Vậy máy bay mất rồi sao? hay nó bị hư hại hoàn toàn?.

“Không có”

“Vậy làm sao có thể lấy nó lên khỏi mặt nước và mang đi sửa chữa? Không thể sao?”

“Ô, được chứ, có thể lấy nó lên khỏi mặt nước.” Cậu ấy quan sát tôi một cách trìu mến và tiếp tục hỏi, “Tên của cậu là gì?”

“James, nhưng mọi người gọi tôi là Jim hay Jimmy,” Tôi trả lời vậy, nhưng có điều gì đó bắt đầu làm tôi bực mình. Cậu ta không trả lời đầy đủ các câu hỏi của tôi, liên tục thay đổi chủ đề, mọi hành động của cậu thật là bí ẩn.

Cậu ấy biết được cậu ấy đang làm phiền tôi và suy nghĩ đó thật buồn cười. “Đừng nổi giận, Jim. Đừng giận…Bạn bao nhiêu tuổi?.

“Mười tuổi…à, gần 10 tuổi. Còn bạn? »

Cậu ấy cười thật nhẹ nhàng. Nụ cười cậu ấy như nhắc tôi như một em bé baby đang thích thú.

Tôi nghĩ rằng cậu ấy sẽ háu hức lắm vì cậu ấy biết lái máy bay còn tôi thì không thể. Nhưng dù sao cậu ấy thật dễ thương, chấp nhận được. Tôi thật sự không thể nổi giận với cậu ấy.

« Tôi lớn tuổi hơn bạn nghĩ, » cậu ấy trả lời gây chú ý với một nụ cười.

Cậu ấy lấy ra một trong những công cụ từ dây nịch, dụng cụ đó trông giống radio. Nó là một máy tính. Cậu ấy bật lên và một số biểu tượng sặc sỡ hiện lên mà tôi chưa bao giờ được thấy trước giờ. Cậu ấy bấm một số phép tính và xem kết quả, cậu ta bắt đầu cười và thậm chí cười lớn hơn và trả lời, « không, không…Nếu tôi cho bạn biết, bạn sẽ không bao giờ tin tôi… ».

Trời trở về khuya, trên bầu trời xuất hiện mặt trăng tròn thật tuyệt đẹp, tỏa sáng xuống đại dương và toàn bãi biển.

Tôi không thích mấy cậu bé lạ kỳ và đầy bí ẩn. Cậu ấy là một đứa bé hay là muốn là gì cũng được.

Tôi quan sát mặt cậu ấy một cách cẩn thận. Cậu ấy không hơn 8 tuổi. Nhưng cậu ấy gợi ý là cậu lớn tuổi hơn tôi nhiều và cậu ấy là một phi công…Có thể cậu ấy là người lùn không?.

« Có một số người tin là có người ngoài Trái Đất, » Cậu ấy gây sự chú ý một cách điên cuồng.

Mặc dù sự quan sát dường như xa lạ với tôi, điều gì đó báo cho tôi rằng đây là giải pháp cho một điều bí ẩn gì đó.

Tôi suy nghĩ khá lâu trước khi mở lời. Cậu ấy nhìn tôi với đôi mắt đầy ánh sáng. Các vì sao về đêm dường như phản chiếu ánh sáng vào con ngươi trong mắt cậu ấy. Cậu ấy trông thật tuyệt đẹp hơn người thường.

Tôi nhớ là máy bay của cậu ta bị cháy và rơi xuống biển và theo cậu ta, máy bay không bị hỏng. Có điều gì đó thật kỳ lạ. Thật là một điều bí ẩn về cách mà cậu ta xuất hiện trước mặt tôi. Máy tính của cậu ấy với các biểu tượng thật buồn cười lại càng bí ẩn. Quần áo và giọng nói của cậu ấy cũng đầy bí ẩn. Ngoài ra cậu ấy là trẻ con, và trẻ con thì không biết lái máy bay…

« Cậu là người ngoài Trái Đất phải không? » Tôi hỏi cậu ấy với vẻ hơi sợ sệt.

« Và nếu đúng vậy thì có làm bạn sợ không? »

Đó là khoảnh khắc mà tôi biết chắc rằng cậu ấy đến từ thế giới khác. Tôi cảm thấy hơi sợ nhưng cậu ấy nhìn tôi một cách trìu mến.

« Cậu có phải là người xấu không? » Tôi hỏi một cách rụt rè.

Cậu ấy lại cười thích thú. « Có lẻ bạn không tốt bằng tôi… »

« Tại sao? »

« Bởi vì bạn là người Trái Đất. »

Tôi hiểu rằng cậu ấy đang cố gắng để nói. Cố gắng để nói rằng người trái đất chúng tôi không tốt. Điều này làm tôi hơi bực mình, nhưng tôi tảng (thích) lờ đi lời nhận xét của cậu ấy một hồi lâu. Tôi quyết định đưa ra lời cảnh báo. Cậu ta là một người kỳ lạ.

« Bạn có thật sự là người ngoài trái đất không? »

« Đừng sợ. » Cậu ấy mỉm cười trấn an tôi và chỉ lên các vì sao lúc nói chuyện với tôi, « Vũ trụ này đầy các cuộc sống…hàng triệu triệu các hành tinh có người cư ngụ…có rất nhiều người tốt trên kia… »

Những lời của cậu ấy ảnh hưởng thật kỳ diệu đến tôi. Khi cậu ấy thốt ra các điều đó, tôi hầu như hiểu được có hàng triệu triệu thế giới có người tốt cư ngụ.

Tôi không còn sợ gì nữa. Tôi quyết định sẽ không kinh ngạc về sự kiện cậu ấy từ hành tinh khác và chỉ cần chấp nhận nó, đặc biệt cậu ấy trông có vẻ rất thân thiện và vô hại.

« Tại sao bạn nghĩ người Trái Đất chúng tôi xấu? Tôi hỏi.

Cậu ấy tiếp tục ngước mặt lên trời. Bầu trời về đêm thật đẹp khi nhìn từ trái đất…Bầu khí quyển đã tạo cho trái đất một màu sắc rực rỡ.. »

Tôi lại bắt đầu cảm thấy bực mình lần nữa. Một lần nữa, cậu ấy không trả lời câu hỏi của tôi và ngoài ra tôi không thích cậu ta nghĩ rằng tôi là người xấu vì tôi không phải thế. Chỉ là ngược lại. Một ngày nào đó tôi muốn trở thành một nhà thám hiểm khi tôi trưởng thành và tôi sẽ săn lùng các kẻ phạm tội trong thời gian rãnh…

« Bạn có thấy chòm các vì sao trên kia không? các vì sao trong chòm sao Kim Ngưu (Taurus Constellation)

« Ồ, thấy, dĩ nhiên là thấy. Tôi luôn luôn ngắm nhìn chúng vì chúng rất đẹp. »

« À, chúng được gọi là « Pleiades » - chòm sao Kim Ngưu và chúng là nơi cư ngụ của các nền văn minh kỳ diệu/phi thường.

« Tất cả chúng tôi không phải đều là người xấu nơi đây… »

« Hãy nhìn vì sao kia…nó hình như cách đây một triệu năm…giờ nó không còn tồn tại nữa… »

« Như tôi nói với bạn nãy giờ, tất cả chúng tôi đều không xấu nơi đây. Tại sao bạn nói rằng tất cả chúng tôi đều xấu? hả? »

« Tôi đã không nói như vậy », cậu ấy đáp lại và vẫn tiếp tục nhìn bầu trời, mắt cậu ấy lấp lánh. « Thật kỳ diệu! », cậu ấy nhận xét về bầu trời.

« Vâng, chính bạn đã nói điều đó!(bạn đã nói bạn xấu) »

Tôi lớn tiếng, để có thể lay tỉnh cậu ấy ra khỏi giấc mộng ban ngày. Cậu ấy giống như chị họ tôi khi chị ấy mãi nghĩ về thần tượng nhạc rock của chị. Chị rất say mê về anh chàng ca sĩ đó.

Cậu ấy nhìn tôi một cách chăm chú. Nhưng dường như cậu ấy không giận tôi gì cả.

« Ý tôi muốn nói rằng một số người Trái Đất thường không tốt bằng các cư dân trên những thế giới khác ở ngoại tầng không gian. »

« Bạn biết không? Bạn đã nói rằng chúng tôi là những người tệ nhất trong vũ trụ »

Cậu ấy bắt đầu cười tiếp và vỗ nhẹ vào đầu tôi.

« Đó cũng không phải là ý của tôi, Jim ạ! »

Tôi thậm chí không thích như vậy. Tôi muốn cách xa người bạn này. Tôi thật bực mình khi người khác đối xử với tôi như một kẻ ngốc. Dù sao tôi cũng là một trong những học sinh giỏi nhất lớp và tôi đã gần 10 tuổi rồi… « Nếu hành tinh này tệ như vậy, thì cậu đến đây làm gì chứ?. »

« Bạn có biết mặt trăng đang phản chiếu ánh sáng xuống đại dương thế nào không? Cậu ấy tiếp tục lờ tôi và lại thay đổi chủ đề.

« Có phải bạn đến đây chỉ để bảo tôi xem sự phản chiếu ánh sáng của mặt trăng? »

« Có lẻ thế…Bạn có lưu ý thấy mình đang lơ lửng trong vũ trụ không? »

Lúc cậu ấy nói như vậy, tôi nghĩ mình rốt cuộc biết được: Cậu bé này bị loạn trí. Dĩ nhiên, cậu ấy nghĩ mình là người ngoài Trái Đất. Đó là nguyên nhân tại sao cậu ấy tạo ra các màn kịch ngớ ngẩn.

Tôi muốn về nhà. Tôi cảm thấy thật tệ bởi vì tin những câu chuyện kỳ quái của cậu ấy.

Có lẻ cậu ấy kéo chân tôi…..Ồ, một người ngoài trái đất. Và tôi đã tin cậu ấy. Tôi cảm thấy xấu hổ, phát cáu với cậu ấy và giận chính mình. Tôi cảm thấy như muốn đấm vào mũi cậu ấy.

« Tại sao? Mũi của tôi thật xấu lắm sao? »

Tôi hết lạnh lùng. Tôi cảm thấy hơi sợ. Không lẻ cậu ấy đọc được tư tưởng của tôi?

Tôi nhìn cậu ấy và cậu ấy lại mỉm cười có vẻ đắc thắng. Nhưng tôi vẫn không đầu hàng. Tôi cố nghĩ đó là do tình cờ, chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, những gì cậu ấy nói tình cờ trùng hợp với suy nghĩ của tôi. Tôi chẳng lấy làm ngạc nhiên về điều đó. Mặc dù đó là sự thật, tôi phải làm rõ sự việc. Có lẻ cậu ấy thật sự là một người từ thế giới khác đến, một người ngoại tinh có thể đọc được ý nghĩ của tôi…Hay có lẻ tôi ngồi đó với một người điên.

Tôi quyết định kiểm tra cậu ấy.

« Bây giờ tôi đang nghĩ gì? » Tôi hỏi cậu ấy và bắt đầu tưởng tượng một chiếc bánh sinh nhật.

« Cậu vẫn chưa có đủ bằng chứng sao? » Cậu ấy hỏi.

Tôi vẫn không lùi bước. « Bằng chứng gì? »

Cậu ấy duỗi chân ra và chống khuỷu tay lên tảng đá. « Jim, hãy nhìn kìa, có nhiều loại thế giới thật khác rất tinh vi với cửa ra vào khó thấy dành cho những loại người có trí thông minh ở mức độ tinh tế khác nhau.

« Subtle (tinh vi) có nghĩa là gì? »

« Bạn có bao nhiêu nến? », cậu ấy vừa hỏi vừa mỉm cười.

Tôi cảm thấy như có ai đó đấm vào bụng mình. Tôi muốn khóc ; Tôi cảm thấy mình thật ngu và chậm chạp. Tôi xin cậu ấy tha thứ cho tôi đã nghi ngờ cậu ấy. Cậu ấy chẳng lưu tâm về tôi và bắt đầu cười.

Tôi quyết định không bao giờ nghi ngờ cậu ấy nữa.