Ám Yến

Chương 41




Tin tức này làm Thường Minh chấn động còn mạnh hơn việc một đêm đột nhiên nghèo túng, anh xoa hai gò má, khi đứng lên thì kéo cô lại gần.

"Đói bụng không, chúng ta đi ăn cơm đã."

Bây giờ Thái Đường Yến đúng là vừa mệt vừa đói, nhưng điều quan trọng nhất cũng không phải là một trong hai điều đó, cô cần thái độ rõ ràng của Thường Minh, nhưng trong lòng cũng không xác định được là thái độ gì.

Cô vẫn không nhúc nhích, hơn nữa còn muốn giằng ra khỏi tay Thường Minh, nhưng đối phương lại siết thêm chặt, đứng gần hơn, đưa một tay ra ôm lấy nàng.

"Nghe lời nào, chúng ta đi ăn cơm trước đã được không, ăn no rồi nói chuyện sau." Anh dùng sức đẩy cô đi, "Đây không phải là nơi nói chuyện. Anh đi chào giáo sư Đường một tiếng đã." Vạt áo bị người ta kéo lại, vào giây phút này tâm trạng Thái Đường Yến vô cùng kém, không thể cư xử như bình thường được, Thường Minh thở dài, "Em không muốn đi thì đứng đây giờ, anh chào xong sẽ về."

Đúng lúc Đường Hàn Phi bước ra từ phòng khám của bác sĩ, quả nhiên Thường Minh chỉ nói mấy câu, nhưng sắc mặt nghiêm túc, Đường Hàn Phi hỏi một tràng dài, rồi lại đưa mắt nhìn sang bên này; gật đầu một cái, Thường Minh liền quay về.

Anh kéo cô đi ra ngoài, tìm một quán cơm ở gần đó. Nhưng chuyện trong lòng khó tiêu hóa nổi, cả hai đều không nuốt trôi cơm, chỉ cầm đũa mà không nói gì.

Thường Minh đoán càng kéo dài thời gian thì cô càng cách gần nản chí ủ rũ hơn. Một bát cơm cơ hồ nhai nuốt từng hạt một, trông chẳng khác gì cạn kiệt sức lực.

"Cô ấy.. thế nào rồi?" Chính bản thân Thái Đường Yến đã sức cùng kiệt quệ lắm rồi, vốn không còn hơi sức đâu mà quan tâm chuyện của người khác, nhất là với tình địch lý tưởng có dây tơ rễ má khá sâu. Nay cũng chỉ thuận miệng nhắc đến, tỏ ra không lạnh lùng gì.

Thường Minh thấp giọng nói như đang chia sẻ bí mật, lại như xúc phạm vào điều cấm kỵ: "Người không còn gì đáng lo ngại, có điều đứa con... không giữ được..."

Có một chớp mắt, Thái Đường Yến cứ ngỡ là Thường Minh đang nói chuyện của hai người họ, cảm giác nghẹt thở khó gọi tên nảy sinh từ lồng ngực.

"Thế sao..."

Thường Minh cũng dần dà phát giác đề tài nhạy cảm, bèn nói lảng đi: "Em về nhà trước chờ anh được không, anh xử lý xong mấy chuyện bên này sẽ về."

Đây là một quyết định sai lầm, từ ban nãy khi cô kéo vạt áo là có thể nhìn ra, hôm nay Thái Đường Yến vô cùng thiếu cảm giác an toàn, nhưng điều cần nhất cũng không phải là có Thường Minh bầu bạn mà là phương án giải quyết hòa bình, có điều anh không lập tức tìm được cách nào cả. Đầu óc Thường Minh khá rối, anh coi như đã gần tuổi nhi lập, không còn là cậu thanh niên có thể kích động đưa ra quyết định được, quyết định của anh sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh của ba người, hậu quả dính líu cũng rất nhiều, anh không cho phép mình phạm sai lầm.

"Yến Tử, là trách nhiệm của anh thì anh sẽ không trốn tránh, em cho anh thời gian tiêu hóa đã, ngày mai, sáng sớm ngày mai anh cho em câu trả lời được không?" Thường Minh nhìn vào mắt cô nói.

Giọng điệu nhún nhường khác một trời một vực với vẻ kiêu căng trong những ngày qua, ánh mắt thành khẩn muốn hóa cô thành dịu dàng, nhưng cũng đầy mệt mỏi. Thái Đường Yến mà ép thêm bước nữa là có thể xé rách những hồi ức tốt đẹp đã từng giữa hai người.

Vất vả lắm mới có can đảm, vậy mà lại rơi vào bụi rậm.

Thái Đường Yến cứ nhìn mãi tay mình, cuối cùng cũng gật đầu.

Đưa Thái Đường Yến lên taxi, Thường Minh quay về bệnh viện. Bà Đường cũng chạy đến, nét đau buồn hiện rõ trên mặt, bà ngồi cạnh mép giường Đường Chiêu Dĩnh đang ngủ say mà khẽ than thở.

Đường Hàn Phi ra hiệu cho Thường Minh lại gần nói chuyện, hai người đi ra ngoài hành lang.

"Bác đã thông báo cho Phong Trạch rồi, cậu ta bảo sẽ đến, nhưng một tiếng trôi qua mà vẫn không thấy người đâu, gọi lại thì tắt máy, không biết đã xảy ra chuyện gì nữa."

Thường Minh lấy điện thoại của mình ra, "Để cháu thử ạ." Nhập vào dãy số bấm nút gọi, để ở bên tai một lúc, rồi lắc đầu nói: "Không được, cũng tắt máy rồi."

"Không phải là xảy ra chuyện gì rồi chứ?"

Dĩ nhiên Thường Minh không nói ra nguyên do, có điều Đường Hàn Phi cũng không cần câu trả lời của anh, ông đã tự trách mình rồi.

"Bác đã sớm bảo Phong Trạch này không phải người tốt đẹp gì, đã bảo Chiêu Dĩnh đừng tiếp xúc với cậu ta, nhưng con bé cứ khăng khăng không chịu nghe, giờ tình hình nguy cấp không trông cậy nổi, không phải vẫn là nhờ vào hai ông bà già bọn chú sao!"

Tạm gác qua khói súng vô hình giữa tình địch, Thường Minh cũng không có hảo cảm gì với con người Phong Trạch này, xét công bằng mà nói thì anh ta có thể coi như là kiểu chăm chỉ điển hình, nhưng trong cách ăn nói luôn có vẻ thần bí.

Thường Minh không giãi bày thay Phong Trạch được, chỉ an ủi ông: "Đợi Chiêu Dĩnh tỉnh lại rồi hỏi tình hình xem sao."

Trước mắt chỉ phỏng đoán cô gặp chuyện trên đường trở về từ biệt thự của Phong Trạch, còn về chuyện có gặp Phong Trạch ở nơi đó hay không, hai người trò chuyện qua lại thế nào, tất cả chỉ đành đợi cô tỉnh lại mới rõ được. Nhưng có thể chắc chắn giữa hai người đã xảy ra chuyện, nếu không Đường Chiêu Dĩnh cũng đã không gọi Thường Minh đi theo đến chỗ của Phong Trạch. Nghĩ đến đây, Thường Minh lại tự trách bản thân, nếu anh đồng ý đi cùng thì liệu có khi nào sẽ không xuất hiện cục diện như bây giờ không. Nhưng cũng có khả năng sẽ trở nên cam go hơn, nói không chừng sự tin tưởng đang mắc vào nguy cơ giữa anh và Thái Đường Yến sẽ biến mất ngay.

Cảnh sát tiếp án lại đến tìm Đường Hàn Phi tìm hiểu tình hình, lần này có thêm hai khuôn mặt mới so với ban nãy, bọn họ đứng khá xa, Thường Minh không nghe rõ nội dung lắm, chỉ thấy sắc mặt Đường Hàn Phi thoắt trắng, tái nhợt như bị bệnh, đổ mồ hôi lạnh khắp người.

Ông liên tục khua tay, tỏ ra vô cùng bị động, gợi lên lòng hiếu kỳ của Thường Minh.

Vất vả lắm mới đợi được cảnh sát rời đi, Thường Minh đang định nghe ngóng tin tức thì Đường Hàn Phi đã hạ lệnh đuổi khách trước.

"Cậu có việc thì đi trước đi, đợi con bé tỉnh lại bác sẽ báo cho cậu."

"Bác trai, vừa nãy đó —— "

Đường Hàn Phi xua tay đuổi đi, cau mày lắc đầu, giọng ra lệnh, "Cậu về trước đi, có chuyện sẽ tìm cậu, được không."

Đã nói đến nước này rồi thì Thường Minh cũng không còn lựa chọn nào khác, lại nhìn người đang ngủ say trong phòng bệnh rồi gật đầu, "Bác vất vả vậy, có chuyện gì thì cứ gọi cho cháu."

Đưa mắt nhìn Thường Minh biến mất trong ánh sáng ở ngoài cửa lớn của khoa cấp cứu, trán Đường Hàn Phi rịn một lớp mồ hôi mỏng, bàn tay già cỗi run lên, khi đi vào phòng bệnh liền bị người bạn già sống chung mấy chục năm nhận ra.

"Có chuyện gì thế, nhìn ông trông hoang mang lắm."

"... Còn có thể là chuyện gì nữa?" Đường Hàn Phi mệt mỏi nói, "Bà chăm con đi, dậy thì gọi tôi, tôi ra ngoài hút thuốc đã."

"Hút hút hút, để xem hôm nào ông bị lao phổi chết đâu."

"Nói bậy gì đấy! Lo cho con đi, đừng có làm trò ngu ngốc gì nữa!"

Đường Hàn Phi đưa đầu lọc đến bên miệng mấy lần mới có thể chính xác ngậm lấy được, vừa rồi cảnh sát đến tìm ông, nói Phong Trạch có thể liên quan đến một vụ án mưu sát, trước mắt đã mất liên lạc, định đến tìm vợ chưa cưới của anh ta để làm rõ tình hình.

Đường đường là con rể tương lai của giáo sư luật học mà lại dính líu đến mưu sát, cái trò cười lớn nhất thiên hạ này sao có thể nói ra được với người ngoài? Hơn nữa sắp đến mùa nhập học rồi, trường dân lập mà ông và Phong Trạch cùng sáng lập sẽ khó mà nhận học sinh được, số lượng học sinh bao nhiêu ảnh hưởng trực tiếp đến tình hình hoạt động trong một năm của trường. Lần hợp tác này của Đường Hàn Phi và Phong Trạch là nhờ vào danh tiếng giáo sư pháp luật cộng thêm khoản đầu tư của anh ta, nay Phong Trạch mất liên lạc có nghĩa dây xích tiền vốn đã đứt, chỉ dựa vào một mình Đường Hàn Phi thì khó mà chịu đựng qua nổi thời kỳ khó khăn.

Thêm cả việc Đường Chiêu Dĩnh có ông chồng nửa đen không trắng, bây giờ còn sinh non, không biết nếu trường biết chuyện thì sẽ nói bóng nói gió thế nào nữa, Đường Hàn Phi còn phải mất công dọn dẹp nữa.

Cuộc sống yên tĩnh sắp về hưu của ông gặp chấn động mạnh, mất tiền tài, hỏng danh tiếng, long trời lở đất.

Lại một lần nữa Đường Hàn Phi sinh lòng cảm khái, nuôi con gái thật khiến người ta không bớt lo được, đã không giúp được gì mà còn phải tốn sức che chở.

Thường Minh không về thẳng nhà mà đến siêu thị mua đồ trước, một đống đồ lỉnh kỉnh, nào rau củ thịt thà sữa bò trái cây, bình thường anh không rảnh, phần lớn đều do khi thím Hồ đến dọn dẹp thì thuận tiện mua tích trữ. Thời gian ở chung với Thái Đường Yến quá ngắn, nên chuyện nhỏ thường ngày này vẫn chưa cùng nhau thực hiện bao giờ.

Lúc đi qua kệ hàng tã lót thì không khỏi dừng bước, miên man bất định, do đứng lâu nên bị nhân viên bán hàng nắm chắc cơ hội, xách một bịch lên đưa đến cạnh anh: "Tiên sinh, anh có muốn xem mẫu tã lót này không? Tính hút nước với làm mát đều rất tốt, mua bây giờ còn có thể làm khăn ướt cho trẻ sơ sinh, có muốn một bịch không?"

"... Không cần, cám ơn." Thường Minh xua tay với cô ấy, đẩy xe đồ rời đi.

Xách mấy túi đồ lớn về đến nhà, Thường Minh loay hoay xếp đồ vào tủ lạnh, động tác rất chậm chạp, rõ ràng là còn chỗ hở, nhưng khi cầm sữa bò thì lần lữa mãi không đặt vào được.

Tài bếp núc của Thường Minh cũng thế, vì lâu không xuống bếp nên rơi vào tình cảnh không mặn không nhạt không khét, cũng may còn kiên nhẫn, nhỏ lửa nấu canh rồi xào thêm bốn món thanh đạm.

Khi Thái Đường Yến tỉnh dậy đi xuống thì đúng lúc anh vừa cởi tạp dề ra, dáng vẻ ở nhà có thể gọi là rất nữ hóa, cô nhìn thức ăn trên bàn, bỗng hiện lên dự cảm bất an khó hiểu: bữa cơm tối cuối cùng.

"Xào đại mấy món, ăn không quen thì hôm khác gọi thím Hồ đến." Thường Minh giải thích.

"À..." Dự cảm ban nãy dường như đã bị anh đập vỡ.

Bầu không khí của bữa cơm tối vẫn cứ đằng đẵng như ăn trưa, có điều khác ở nơi chốn, đầu bếp và mùi vị.

Thường Minh ăn xong trước, dựa lưng ra sau ghế ngồi chờ cô, "Ăn chậm thôi, không phải vội."

Thái Đường Yến vội vã xới cơm, đứng lên toan dọn bát đũa.

Thường Minh nói: "Cứ để đó, lát nữa anh dọn."

Cô lắc đầu, "Giờ này vẫn có thể làm..." 

Anh chiều theo ý cô, cũng đứng lên bảo: "Cỏ bên ngoài mọc nhanh quá, anh đi cắt đã."

Lúc này đã bảy rưỡi tối, dưới sắc trời tối mờ cùng ánh đèn đầu tường, Thường Minh đẩy máy cắt cỏ kêu ầm ầm xê dịch với tốc độ rùa bò trên sân. Nếu không phải hàng xóm xung quanh không thường ở nhà, cây cối xum xuê thì anh đã sớm bị khiếu nại rồi.

Thái Đường Yến cũng im lặng rửa bát. Rõ là chỉ mới bắt đầu yêu, nhưng vào lúc này cả hai cứ như đôi vợ chồng đã được bảy năm, sau khi tan làm về nhà nhìn nhau không nói gì, chuyện ai nấy làm.

Không biết là đã cắt xong hay do mệt, tiếng ồn bên ngoài đã biến mất, Thái Đường Yến ló đầu ra nhìn, chỉ thấy Thường Minh và máy cắt cỏ xếp một hàng ngồi ngoài bậc tam cấp, trong tay Thường Minh có ánh đó, như ông già đang hút thuốc với chú chó nằm bên vậy.

Cắt cỏ chỉ là cớ, Thường Minh cần bận rộn để che giấu vẻ luống cuống của mình. Anh cũng từng yêu đương với người khác, nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải bất ngờ như thế, hoàn toàn không có vẻ mừng rỡ của người làm cha đối với đứa bé ngoài kế hoạch này. Anh cũng không ghét trẻ con, nhưng nếu là con với Thái Đường Yến thì mức độ tiếp nhận lớn hơn bài xích khá hiều. Nhưng vẫn thấy quá nhanh...

Thường Minh bắt đầu tính toán bản thân có điều kiện muốn đứa trẻ này không, bàn về kinh tế đừng nói là một đứa, cho dù có nhiều hơn hai thì anh cũng không thành vấn đề, anh có rất nhiều bạn học vào tuổi nay đã ôm hai đứa con, chỉ còn lại anh và Vương Trác Tạ Vũ Bách là vẫn độc thân. Điều anh lo là phía bố mẹ anh, sợ hai người họ làm khó Thái Đường Yến, cũng sợ Thái Đường Yến không thích ứng nổi với gia đình như thế, nhưng mẹ nó —— một năm anh cũng chẳng về nhà được mấy bận, dù sao Thái Đường Yến cũng ở cùng anh chứ không phải là ở với bố mẹ anh.

Thường Minh lại châm một điếu thuốc.

Bên Thái Đường Yến có vẻ như không có thân thích gì, mà cô cũng không muốn về quê, quá tốt rồi, không có người đàn ông nào tình nguyện lo liệu mấy quan hệ phức tạp về cô lớn dì nhỏ cả, vui tười chào đón chỉ vì nể mặt vợ thôi. Nếu Thái Đường Yến thật sự không muốn về đi học, vậy chắc không có vấn đề to tát gì rồi.

Bên này bên kia cứ mải suy nghĩ vẩn vơ, lại một lần không nhắc đến việc có muốn đứa bé này hay không. Anh tự nhận mình là người lương thiện, nhưng quả thực không đành lòng...

Dần dà tâm tình trở nên thư thái hơn, trực giác mách rằng anh đã lựa chọn đúng.

Điện thoại di động rung lên, trong group Wechat cấp ba có người gửi quảng cáo khách sạn, cậu này là giám đốc khách sạn, bắt đàu giật dây bọn họ ai muốn kết hôn vào ngày 1/10 thì nhanh chóng đặt tiệc đi, chỉ còn lại rất ít suất, nếu không phải xếp hàng đợi nguyên đán. Thường Minh bấm vào xem, là khách sạn khá cao cấp ở trong thành, anh có bạn học đã từng tổ chức hôn lễ ở đó, Tạ Vũ Bách còn chạy đi làm phù rể, đồ ăn và thái độ phục vụ không đến nỗi nào.

"Bạn học cũ có ưu đãi không?" Năm xưa Thường Minh là thành viên tích cực trong group lớp, về sau dần bớt hoạt động đi, nhất là hai năm qua. Lúc này rảnh rỗi hỏi một câu, khiến cả group nổ tung.

Lớp trưởng: "Khiếp, ông chủ Thường sắp hết hôn rồi?!?!"

Lớp phó văn nghệ chân dài: "Thật hay giả vậy?! Có phải mình tôi bỏ lỡ gì rồi không! Ảnh cưới đâu ảnh cưới đâu rồi? Oa oa oa muốn nhìn cô dâu xinh đẹp quá!"

"Trên lầu +1, không để lại hình không được rời đi!"

Vương Trác: "..."

Tạ Vũ Bách: "Mẹ nó Minh Tử cậu làm thật đấy à?"

Thường Minh: "Đặt tiệc đón cô dâu?" 

Lớp phó văn nghệ chân dài: "Oa lừa gạt thế là không đúng đâu ông chủ Thường à."

Tạ Vũ Bách: "Đồ mê trai."

Lớp phó văn nghệ chân dài: "Ai ôi, cậu ghen hả?"

Thường Minh thôi chat nhóm, Tạ Vũ Bách lại copy câu kia qua nhắn tin riêng với anh. Thường Minh chỉ reply bằng icon tên lính hút thuốc lá, rồi đẩy máy cắt cỏ vào lại khó.