Mặc dù đã báo cảnh sát, nhưng Thường Minh không ôm hy vọng gì nhiều vào việc phá án, dù gì vụ án tai nạn giao thông của anh vẫn còn treo đó chưa giải quyết. Lúc trước phát hiện camera hành trình của xe không cánh mà bay, anh đã nghi ngờ mình bị hãm hại, nhưng đoạn đường đó không có camera theo dõi, còn có bằng chứng chỉ rõ anh chạy quá tốc độ trước, anh nằm trên giường bệnh nửa năm, vụ án không giải quyết được gì, tức đến mức nghẹn chết suýt vào nhà xác.
Cảnh sát đến hỏi chuyện, làm ghi chép, sau đó là quãng thời gian chờ đợi đằng đẵng. Thái Đường Yến là người đầu tiên phát hiện ra, vừa đến bệnh viện đã được mời tới đồn cảnh sát để hỏi han ghi chép.
Sau khi cảnh sát trình giấy tờ ra thì rót cho cô một ly nước, Thái tiểu thư làm nghề gì?
Thái Đường Yến vặn xoắn hai tay ở dưới gầm bàn, Nhân viên phục vụ, ở quán ăn đêm...
Cô có quan hệ như thế nào với người bị hại là Thường tiên sinh?
Là quan hệ này sao? Cảnh sát nháy mắt, ... Trước kia đi làm đã gặp mấy lần rồi.
Có thể kể qua tình hình lúc cô phát hiện ra người bị hại không?
Buổi sáng đến chợ rau thì thấy có người nằm đó nên gọi 120.
Cô đi làm đến mấy giờ?
Hơn hai giờ sáng.
Hơn hai giờ sáng mới tan làm, về nhà rửa mặt đi ngủ cũng phải ba giờ, dựa vào thời gian cô gọi 120, hình như dậy có vẻ sớm nhỉ? Hình như đề tài đã phát triển theo khuynh hướng không thể khống chế được nữa rồi, Thái Đường Yến nuốt nước bọt, ... Đói bụng, ra ngoài mua đồ ăn sáng.
Sau đó cô gọi cho 120, có thể cho hỏi vì sao không nghĩ đến việc báo cảnh sát trước không?
Tim Thái Đường Yến đập thình thịch, Các anh đang nghi ngờ tôi đấy à?
Cảnh sát cười, Yêu cầu, là yêu cầu điều tra, cô cũng rất muốn chứng minh không phải mình sai đúng không? Cô không nhìn thấy ai khác nữa sao?
Không thấy.
Cô có biết tôi chỉ người nào không?
Thái Đường Yến có cảm giác như sập bẫy, nhưng không thể không đáp, ... Những kẻ đánh anh ta.
"Những kẻ"? Cảnh sát nhấn mạnh, Thái tiểu thư, đến bây giờ chúng tôi chưa hề nói phía tình nghi có bao nhiêu người, xin cho hỏi vì sao cô biết là "những kẻ" mà không phải chỉ là "kẻ"?
... Đoán ắt hẳn phải nói thật, Thái Đường Yến có cảm giác mất trọng lực.
Cảnh sát tìm được mấu chốt, đuổi tận không buông: Có phải cô biết điều gì không? Hay là...
Tôi... tôi không làm hại anh ta. Tim Thái Đường Yến đập rộn ràng, đối phương trực tiếp xé toang lớp vỏ ngụy trang, lén nhìn trộm vào nội tâm không trong sáng của cô.
Hình như cô biết gì đó đúng không? Không sao, chúng từ cứ từ từ, sáng nay cô cũng không cần phải đi làm.
Thái Đường Yến ôm chút hy vọng, Nếu... nếu tôi nói thì các anh có thể đừng nói lại cho Thường tiên sinh được không?
Giọng của cảnh sát khá công thức, Xin lỗi, chúng tôi không có quyền cam kết như thế.
Thái Đường Yến im lặng, hệt như muốn hạ quyết tâm nói ra tất cả hay giấu kín đi.
Khát nước à? Có phải nước lạnh không? Tôi pha nóng thêm cho cô nhé? Cảnh sát ngoắc tay gọi một người khác đến.
Tôi... tôi có thấy.
Động tác của anh cảnh sát khựng lại, Thấy cái gì?
Mấy người kia...
Mấy người? Đang làm gì?
Không nhớ lắm, khoảng bốn năm người...
Chúng đang làm gì?
Đánh người...
Khi nào?
Lúc tan làm đi về...
Cảnh sát cười nhạt, Sao khi ấy cô không nghĩ đến việc báo cảnh sát hả?
Đầu Thái Đường Yến càng lúc càng thấp, lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi.
Sợ...
Báo cảnh sát thì sợ cái gì, ngay đến cảnh sát cũng không tin ư? Sau lại sáng sớm lương tâm thức tỉnh nên mới đi nhìn xem sa? Cũng vì những người tận mắt chứng kiến nhưng nhát gan không dám đứng ra như các cô nên mới có rất nhiều vụ án không giải quyết được đấy ——
Người cảnh sát càng nói càng kích động, đồng nghiệp đang lập biên bản ngăn lại thì mới quay về đề tài chính được.
Những câu hỏi còn lại, Thái Đường Yến đáp tất, không dám nói dối, lúc đi ra khỏi đồn cảnh sát, cả người cô đổ đầy mồ hôi lạnh, rùng mình một cái.
Cảnh sát phải đến bệnh viện xác nhận chi tiết với Thường Minh, nhân tiện chở Thái Đường Yến về, dọc đường đi cô chẳng hề nói năng gì, đến nơi thì cũng chỉ đứng ở hành lang, không có chuyện gì để làm, cũng không biết phải làm sao, may mà trong bệnh viện ai nấy đều lo thân mình chưa xong nên chẳng mấy ai để ý đến cô.
Cảnh sát mở sổ tay ra, nói: Theo như phản ánh của quần chúng nhìn thấy tận mắt, có lẽ có bốn năm người đánh anh, nói tiếng Tân Nam, trước mắt vẫn còn phải tiếp tục đi thăm hỏi đã. Rồi lại nhắc đến vụ án nhà Thường Minh mất trộm, camera bị người ta cột bong bóng chặn phạm vi, cửa không có dấu vết cạy mở, có khả năng hai vụ án đều cùng một nhóm người gây nên.
Thường Minh đã sớm nghi ngờ như vậy, nhưng trọng tâm lại rơi vào chỗ khác: Có người nhìn thấy tận mắt nhưng không ai báo cảnh sát?
Cảnh sát cười khà một tiếng, Anh không nên trông cậy vào việc ai cũng có thể chuyện bất bình rút đao tương trợ được.
Thường Minh tự nhận xui xẻo.
Người Tân Nam?
Cảnh sát nói có lẽ thế, hỏi anh có ý kiến gì, Thường Minh bèn nói: Vừa khéo, tôi cũng có kẻ thù ở Tân Nam. Vậy là nói cho cảnh sát biết chuyện Thạch Khải Hoàn ngã lầu bị tàn tật ở công trình núi Vi Phong tại Tân Nam.
Cảnh sát hỏi: Anh cảm thấy là người thân của người ngã lầu muốn báo thù mình?
Ngay đến chân giả của tôi mà chúng cũng không tha, đúng là chuyện chỉ những kẻ man rợ quê mùa làm ra. Nhắc đến chân giả, Thường Minh tức đến mức đỏ cả mắt, Nhưng có thể tránh được camera xông vào nhà tôi thì không giống đám lưu manh ngu dốt kia lắm, hơn nữa mục tiêu của chúng chẳng qua là tiền, không cần phải phun sơn lên hết cả nhà tôi, làm như nghi thức cúng tế của bộ lạc nguyên thủy nào đó vậy.
Thường Minh phân tích rõ ràng mạch lạc, nhưng rõ ràng cảnh sát chẳng thấy vui vẻ gì, chủ nghĩa quan liêu quấy phá, đối phương quá thông minh, bản thân trông như bất lực, không làm được gì. Cảnh sát chỉ cúi đầu ghi chép thông tin, cuối cùng nói cho biết mấy tin tức mang tính an ủi, rồi cài bút gấp sổ rời đi.
Đến quá trưa, Thái Đường Yến bưng nước đi vào, tay trái của Thường Minh rảnh rỗi nên có thể tự mình lau mặt.
Rời khỏi khăn lông mới phát hiện Thái Đường Yến đang nhìn mình, cô chỉ vào trong khóe mắt, Ở đây còm có...
Thường Minh: ... Nhưng lau mấy lượt đều không trúng.
Thái Đường Yến nói: Để tôi giúp anh.
Khăn lông phủ lên mặt, Thái Đường Yến nhẹ xoa lên hốc mắt anh, nhân tiện lau luôn mũi.
Thường Minh âm ờ dưới khăn, Cô nhẹ thôi, đừng có làm như xỉ mũi thế.
Nhẹ thì biết khi nào sạch được...
Tôi bẩn lắm à?
Thái Đường Yến: ...
Thường Minh cảm thấy có chỗ không đúng, suy nghĩ hồi lâu mới phát hiện ra lần này cô không gọi là Thường tiên sinh nữa, vậy cũng tốt, giống như thiếu đi một viên gạch lát sàn.
Thường Minh hỏi: Thái Tiểu Đường, cô là người nơi nào?
Cô cúi người vắt khăn, Tân Nam.
Vậy chắc cô rất quen thuộc núi Vi Phong nhỉ?
Cũng bình thường.
Khu thắng cảnh ở đó được mở rộng, hơn một năm trước có xây một ngôi miếu.
Có nghe nói qua rồi.
Có một công nhân trượt chân ngã từ bệ xuống, tàn phế.
Hai người cùng nhìn đối phương, định đọc thâm ý trong mắt người kia.
... Còn anh?
Thường Minh cầm lấy khăn lông lau cổ, như cười như không: Tôi giống thợ hồ lắm à.
Ồ.
Thường Minh nói: Có biết Thạch Khải Hoàn không?
Một người trong thôn. Nhìn anh như đang đợi cô nói, Thái Đường Yến liền tiếp tục, Từ khi tốt nghiệp cấp hai đã không còn liên lạc gì với nhau nữa rồi, cậu ta đi làm, còn tôi đi học cấp ba.
Động tác của Thường Minh trở nên chậm chạp, nhìn cô chăm chú chẳng hề chớp mi, nhưng Thái Đường Yến lại cụp mắt, Nếu như không có chuyện gì thì tôi về trước đây.
Thái Đường Yến đổ nước bẩn đi. Anh cảnh sát vừa nãy nói đúng, chính là do lương tâm day dứt mới quay lại, cũng là lương tâm bộc phát nên mới ở lại đây. Đối mặt với nội tâm bản thân là một chuyện khó khăn, nhất là khi nó không hề thanh khiết chút nào, trên mỗi chấm đen đều là ánh sáng tà ác. Cô sợ Thường Minh phát hiện, làm cô khó chịu.
Màn đối thoại không có lấy chút dục vọng nào, Thường Minh đã nhận ra, rất ít khi cô đối đáp với anh, làm im lặng được khuếch đại lên gấp hai lần, bầu không khí trở nên tiêu điều đến cùng cực.
Thường Minh cúi người nói: Hông tôi có hơi đau.
Đâu?
Tay trái anh đặt đại ở sau hông, Đây.
Bị thương à?
Không biết.
Tôi nhìn hộ anh nhé?
Thường Minh quay lưng về phía cô, vén áo lên.
Thái Đường Yến kiểm tra nơi anh chỉ, cũng không có máu đọng, lấy tay ấn nhẹ một cái, Ở đây sao?
Tay cô vừa mới nhúng trong nước nóng, có chút ấm áp, thật là thoải mái, Thường Minh có thể cảm nhận rõ ràng từng lòng ngón tay của cô, thậm chí cảm thấy có thể đoán được cô dùng mấy ngón tay. Chỉ trong chớp mắt bao mệt nhoài trong mấy ngày qua của Thường Minh đều dạt qua một bên, chỉ còn lại màn trêu cợt trước sự cẩn trọng của cô.
Xuống chút nữa.
Ba ngón tay tạo thành luồng ấm áp đi xuống, hệt như sờ vào xương sống của anh.
Ở đây à? Lại ấn một cái, Không có máu đọng. Có phải do ngồi lâu quá không?
Lưng quần Thường Minh hơi lỏng, do nằm lâu nên quần tuột xuống, để lộ quần sịp boxer màu đen cô mua cho anh, lại còn đang ngồi nên khe mông sâu thẳm như ẩn như hiện. Khoảng cách giữa hai người rất gần, tư thế thân mật, bất trí bất giác đi vào một bầu không khí khác, mập mờ lúng túng.
Thái Đường Yến dời mắt đi chỗ khác, nói: Hay là, tôi đẩy anh xuống dưới đi dạo nhé.
Không đi.
Hôm nay trời đẹp lắm.
Thường Minh nói: Cô hát cho tôi một bái thì tôi sẽ xuống.
Anh khẽ nhếch môi, cười như không cười, cứ thế bình tĩnh khóa mắt nhìn cô. Không đợi cô đáp lại, anh còn khẽ a một tiếng, như rên rỉ lại như nói mơ, âm thanh lanh lảnh lượn quanh, đoạt chiếm lòng người.
Cuối cùng Thái Đường Yến chắc chắn một sự thật, Thường Minh đang bỡn cợt cô. Cô thà anh hét lên bảo cô cút đi, hoặc coi thường cô cũng được, cô đều có thể tự nhiên ứng phó. Nhưng vào giây phút anh nhếch nhác khốn nhổ như thế nhưng vẫn có thời gian tán tỉnh, làm Thái Đường Yến nghĩ trăm lần cũng không hiểu nổi. Có lẽ trời sinh tính anh đã như vậy, hoặc có lẽ... Thái Đường Yến cảm thấy vế đầu tiên có khả năng cao hơn, liền dừng lại không nghĩ thêm nữa.
Mà Thường Minh cũng đang tự hỏi tại sao, chỉ có thể giải thích theo phản xạ: Do chán quá mức, tấm rèm này vây quanh tạo thành không gian như lồng thú cắt đứt sức sống của anh.
Mở đầu của ái tình thường khá mơ hồ không rõ, rất nhiều người sẽ mượn cớ nhàm chán để che giấu sức hút của đối phương. Chán thì chán, nhưng vì sao không nghĩ tìm người khác để giải sầu? Trong cơn mơ màng đã cất chứa sự khẳng định và tiếp nhận với người ấy.
Thái Đường Yến có phần nguôi ngoai, Hộ lý không bao gồm cả ca hát. Cô đổi thành xoa lên cổ tay anh, Đã thoải mái hơn chút nào chưa?
Ừm —— Âm cuối kéo dài như chiếc đuôi nhỏ vểnh lên.
Đương khi hai người còn đang đắm chìm trong thế giới rineg của mình thì ở ngoài cửa thấp thoáng hai bóng đen, một đôi vợ chồng đến, người đàn ông già hơn người phụ nữ rất nhiều, tóc ông đã bạc trắng, còn người phụ nữ vẫn đang ở độ tuổi trung niên sung mãn, đẹp không khác gì khuôn mặt nạ được chế tạo ra.
Bố... Thân thể Thường Minh đang băng bó, theo bản năng phủ chăn lên chân, Mẹ... Sao hai người lại đến đây?
Thái Đường Yến rụt tay ra khỏi áo Thường Minh, nhất thời không biết nên chào hỏi thế nào.
Mẹ Thường Minh là Phạm Tiểu Uyển cười, Cô gái này là... Trong lòng nhanh chóng chấm điểm dáng người và quần áo của cô bé, không được, ăn mặc quá bình thường, uổng phí cả gương mặt xinh đẹp. Nhưng có vẻ giống như đã gặp ở đâu rồi ấy nhỉ...
Thường Minh chỉ mới mở miệng làm khẩu hình thì Thái Đường Yến đã nhanh nhảu đáp, Là hộ lý, chào dì, tôi là hộ lý của Thường tiên sinh.
À —— Nụ cười của Phạm Tiểu Uyển cũng kéo dài như âm cuối.
Tôi ra ngoài làm việc khác đã. Thái Đường Yến thấy chuồn là thượng sách, nhanh nhẹn lách người qua bọn họ đi ra khỏi phòng bệnh.
Bố Thường Minh - Thường Cẩm Lâm đút hai tay vào trong túi quần, cười nhạt: Anh khá lắm, nếu không phải người khác nói thì bố cũng không biết anh lại nằm ở đây.
Thường Minh nói: Chẳng phải vì sợ bố bận rộn sao.
Thường Cẩm Lâm như dùng lỗ mũi nhìn anh, Lần trước là tai nạn giao thông, lần này là bị người ta đánh, anh ở ngoài chơi bời gì bố mặc kệ, nhưng đừng có rước phiền phước về nhà.
Hình như bây giờ là bố đến tìm phiền phức đấy.
Thường Cẩm Lâm trợn mắt, Anh ——
Phạm Tiểu Uyển kịp thời ngăn lại, Được rồi được rồi, Minh Tử à, bố con đã phải bớt thì giờ đến thăm con đấy, không lo nói chuyện cho đàng hoàng đi. Rồi bà nháy mắt với Thường Minh, ra hiệu anh đừng sinh sự nữa.
Thường Cẩm Lâm như đã truyền đạt xong, hừ một tiếng rất lớn rồi xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Phạm Tiểu Uyển ngồi cạnh mép giường anh, sờ lên tóc anh, Con bớt va chạm với bố con đôi ba câu được không thế —— Ôi trời, tóc con sao bết thế...
Thường Minh thở dài, Mẹ à, mấy ngày nay rảnh lắm hả? Không đánh mạt chược à?
Phạm Tiểu Uyển cười quở trách: Ha, tới thăm con trai mẹ còn không được hả, con không vui à?
Thường Minh liếc nhìn chiếc túi mẹ mình cầm, để lộ ngón tay trắng nõn thon dài, Mới đổi à?
Này hả, dùng hai tháng rồi. Phạm Tiểu Uyển bất mãn vỗ, Gần đây mẹ có nhắm một bộ bong tai, thế nào, đẹp không? Rất hợp với bộ váy này của mẹ. Phạm Tiểu Uyển còn quay một vòng.
Thường Minh nói: Mẹ là đẹp nhất.
Đúng thế, may mà con giống mẹ. Phạm Tiểu Uyển thấp giọng, Giống như bố con thì sao có thể đẹp trai được chứ.
Thường Minh bất đắc dĩ nói: Mẹ à, bố mẹ về đi, con không sao cả, qua mấy hôm nữa là có thể xuất viện rồi.
Phạm Tiểu Uyển đáp một nẻo: Người vừa nãy là ai?
Ai? À, hộ lý.
Hộ lý mà cũng tìm người trẻ trung xinh xắn thế à. Phạm Tiểu Uyển hậm hực nói, Con chỉ có mỗi cái xác là đẹp giống mẹ thôi, chứ bên trong y hệt bố con, tâm địa gian xảo.
Với một người luôn lạnh lùng với bố mẹ, vĩnh viễn sống trong thế giới của riêng mình không nắm rõ trọng điểm, Thường Minh cảm thấy còn mệt mỏi hơn cả đối phó với mười Thái Tiểu Đường, à không, gần như Thái Đường Yến đều theo anh cả, dù anh có tung ra cảm xúc tiêu cực thì vẫn có thể bắt lấy tốt, quả thật rất thoải mái.
Sau khi Thường Cẩm Lâm và Phạm Tiểu Uyển rời đi, Thái Đường Yến lại dè dặt ló đầu vào. Người trên giường nó lại khôi phục vẻ mặt âm u, trông khốn khổ.
Giọng Thái Đường Yến nhẹ nhàng như dỗ con: Thường tiên sinh, tôi hát cho anh nhé?