“Bày vẻ mặt ngu ngốc đấy ra làm chi?” Đóa Miêu Miêu liếc mắt lườm Tri Hỏa đang ngẩn người ngó mình, thật sự cảm thấy tức giận vô cớ, bèn đập một phát lên đầu cậu.
Hành động thô lỗ nhất thời làm tất cả mọi người thoát khỏi trạng thái bần thần.
“Khụ, tuy rằng ngoại hình thay đổi, nhưng tính cách chẳng khác chút nào.” Hải ho khan một tiếng, nín cười nói.
“Chuẩn xác.” Mọi người đồng loạt gật gù tỏ vẻ đồng ý.
Phía bên kia, Đóa Miêu Miêu vẫn tiếp tục màn giáo dục dạy yêu Tri Hỏa (?)
“Thằng nhóc ngu ngốc này, không biết cái gì gọi là thức thời sao? Làm lại ta phải chạy đến thay ngươi dọn dẹp hậu quả!” Thoáng nhìn vẻ mặt tươi cười khoái trá của hoàng đế Hắc ám trên ngai vàng, Đóa Miêu Miêu càng cảm thấy nộ khí xung thiên.
“Ta là vì bạn bè mà!” Tri Hỏa cố gắng cự lại.
“Khác gì hả, miêu tả nhà ngươi nếu chỉ có một từ, thì chính là —— ngu ngốc!” Vừa nghĩ tới nếu vừa rồi mình không xuất hiện kịp thời, Tri Hỏa có lẽ sẽ trực tiếp trở về điểm tái sinh, giọng Đóa Miêu Miêu càng thêm cao vút.
“Ta đâu có kém vậy chứ.” Tri Hỏa thành thật phản đối Đóa Miêu Miêu khí thế mười phần.
“Vậy hiện tại đã tìm ra nữ thần Ánh sáng, phải chăng ngươi nên thông báo cách giải quyết khác?” Bắc Hoàng Minh nhìn đến đồng hồ cát không ngừng lưu động, lập tức truy vấn hoàng đế Hắc ám.
“Đương nhiên, lần này các ngươi chỉ cần có thể đánh bại nó là được.”
Hoàng đế Hắc ám mỉm cười. Ngay sau đó mọi người cũng không biết rốt cuộc hắn làm gì, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, tới lúc tỉnh táo lại đã thấy bản thân đứng giữa hoang mạc, ngay trước mắt là một con Hắc Long vô cùng vĩ đại đang giương nanh múa vuốt đợi bọn họ. Hoàng đế Hắc ám và nữ thần Ánh sáng đều không thấy đâu nữa.
“Đối phó nó chắc hẳn so với tên hoàng đế Hắc ám biến thái kia sẽ dễ dàng hơn rồi.” Vung kiếm trong tay, Tri Hỏa vẻ mặt nóng lòng muốn thử.
“Hiển nhiên.” Bắc Hoàng Minh nở nụ cười tự tin, đôi vòng ở cổ tay xoay tròn liên tục.
“Vậy tốc chiến tốc thắng đi.” Trên cung Hàn Ly hiện lên một mũi tên trong suốt.
“Nói đúng lắm.” Cổ Lam rút chủy thủ ra, ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm con rồng đen khổng lồ.
“Xông lên!” Cùng với mệnh lệnh của Tri Hỏa, toàn bộ thành viên phát động tấn công.
.
Vẫn đứng một chỗ, Đóa Miêu Miêu nhìn màn hình lớn hiện lên tư thế chiến đấu oai hùng của mọi người, mỉm cười.
“Em rất tin tưởng vào bọn họ?” Hoàng đế Hắc ám đứng lên, chậm rãi đi xuống cầu thang.
“Chỉ có ở bên bọn họ thời gian qua mới hiểu được thực lực mạnh mẽ của bọn họ, ngươi nhất định là muốn bị đánh bại.” Vẻ mặt cao ngạo, Đóa Miêu Miêu nói đầy tự tin.
“Đối với việc trấn giữ nơi này, ta không hề có chút hứng thú nào cả. Cũng giống em chẳng hề lưu luyến vứt bỏ nó.” Dừng lại bên người Đóa Miêu Miêu, hoàng đế Hắc ám cười nói.
“Chúng ta chẳng qua chỉ là quân cờ trong trò chơi này, dù vậy có thể gặp được người chơi thú vị đến thế, ta cảm thấy rất mãn nguyện.” Vẻ mặt Đóa Miêu Miêu lúc này không hề giống một NPC, hoàn toàn là cử chỉ của một con người bằng xương bằng thịt.
“Em cũng nói như vậy, ta cảm thấy rất tò mò về bọn họ.” Quay đầu nhìn về phía màn hình, hoàng đế Hắc ám thấp giọng nói.
Đánh bại rồng hắc ám chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, hoàng đế Hắc ám cũng tin rằng với thực lực của Minh Giáo hoàn toàn có thể giải quyết được nó.
“Vậy ta cũng nên đi theo hưởng thụ một chút chứ nhỉ!” Nhẹ vỗ tay, hoàng đế Hắc ám cười đến điềm đạm nhu hòa.
“Ta không muốn nhìn thấy ngươi!” Đóa Miêu Miêu kịch liệt kháng nghị.
“Nhưng ta rất muốn ở bên em, phải làm sao đây? Rời đi lâu đến vậy, ta ở nơi này rất cô độc.” Ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Đóa Miêu Miêu, hoàng đế Hắc ám mỉm cười nói.
“Biến.” Liếc mắt nhìn hắn, Đóa Miêu Miêu rống giận.
“Tính cách em vẫn như vậy, đáng yêu vô cùng.” Mỉm cười ôm lấy vai Đóa Miêu Miêu, hoàng đế Hắc ám tựa vào vai nàng, trong giọng tràn đầy nhung nhớ.
Khẽ hừ nhẹ, Đóa Miêu Miêu không đẩy hắn ra, tiếp tục chú ý về phía màn hình.
Đám người Tri Hỏa đã xóa sạch một nửa lượng máu của rồng hắc ám.
Nhìn Đóa Miêu Miêu, trong mắt hoàng đế Hắc ám tràn đầy ôn nhu.
Theo quy luật của trò chơi, nữ thần Ánh sáng là vị thần sáng tạo ra thế giới này, còn hoàng đế Hắc ám là vị thần sẽ hủy diệt nó. Mối quan hệ đối nghịch nhau, nhưng lại trở thành tri kỷ vĩnh viễn duy nhất trong thế giới ấy. Yêu nhau mà không thể ở bên nhau, thật đúng là tạo hóa trêu ngươi.
Bọn họ mặc dù chỉ là sản phẩm của trò chơi, nhưng vì là hai NPC quyền lực nhất trong đây nên vô tình có được duyên phận. Đối với tình cảm của hắn, Đóa Miêu Miêu vẫn đều cho rằng đó chỉ là số liệu lập trình, nàng chưa bao giờ tin tưởng hắn thật lòng yêu nàng. Nhưng không hề gì, mặc cho nàng có tin vào tình cảm của hắn hay không, mối quan hệ ràng buộc của bọn họ là duy nhất. Hắn dám chắc có thể làm Đóa Miêu Miêu nhận ra hắn là thật sự yêu nàng.