Trằn trọc suốt một đêm, An Chấn Vũ hầu như không thể chợp mắt, mãi đến hừng đông mới mơ mơ màng màng thiếp đi, nhưng rất nhanh đã bị một tràng tiếng động đánh thức.
Quả nhiên thấy một bóng người lưng đeo ba lô chuẩn bị nhảy ra khỏi cửa sổ chạy trốn!
“Hàn Phi Tường, cậu cứ thử nhúc nhích nữa đi!” An Chấn Vũ giận đến cực điểm, căn bản không chú ý hiện tại tư thế của Hàn Phi Tường nguy hiểm đến cỡ nào, một tiếng rống to liền làm Hàn Phi Tường vốn đã khẩn trương liền cả kinh, trượt tay ngã xuống.
“Bắt lấy!” An Chấn Vũ nhạy bén hơn người dùng chút lực xé tấm rèm ném xuống cho Hàn Phi Tường, ý chí muốn sống mãnh liệt làm Hàn Phi Tường phát huy khả năng phi thường đưa tay túm được tấm rèm đang lơ lửng rơi.
“Cậu chủ! Cậu Hàn!” Người làm vườn sáng sớm ra ngoài chăm sóc vườn hoa chẳng may trông thấy một màn mạo hiểm này, bị dọa đến bay cả hồn vía mà kêu lớn lên, làm những người khác vừa tỉnh dậy cũng vội kéo ra.
“Cậu chủ! Cậu Hàn! Hai người rốt cuộc là có chuyện gì!” Vừa nhìn thấy tình thế nguy hiểm lúc này, ngay cả bác An tính tình vốn ôn hòa cũng nhịn không được nổi giận tra hỏi.
Hàn Phi Tường gục đầu xuống, An Chấn Vũ mím môi, hai người không ai chịu mở miệng nói.
Bác An đau đầu nhìn hai kẻ từ ngày hôm qua đã gây sự làm loạn lên không khác gì trẻ con, cảm thấy trái tim khốn khổ già nua của mình lần này thực đã gặp phải thử thách lớn.
“Hai vị thiếu gia à, hai vị thông cảm cho tôi đã già rồi, chịu không nổi các vị hù dọa như vậy có được không?”
“Bác An, nhờ bác đặt giúp cháu vé máy bay về Trung Quốc.” Hàn Phi Tường cuối cùng cũng mở miệng.
“Tôi không cho!” An Chấn Vũ lập tức kêu lên.
“Cậu dựa vào cái gì!” Giận dữ trừng mắt nhìn An Chấn Vũ, Hàn Phi Tường đã chịu quá đủ việc hắn đối xử với cậu như kẻ ngu ngốc.
“Tôi đã nói để tôi giải thích, Hàn Phi Tường cậu là đồ cứng đầu, vì cái gì không chịu nghe người khác nói chuyện tử tế hả!” An Chấn Vũ quả thực tức chết rồi, một đêm không ngủ làm đầu hắn đau nhức vô cùng, tính tình đương nhiên cũng xấu đi không ít.
“Hừ, tôi có thể nghe bất cứ ai giải thích, chính là không muốn nghe An Chấn Vũ cậu giải thích!” Hàn Phi Tường hừ lạnh một tiếng, quay đầu sang chỗ khác không nhìn hắn.
Bị màn khẩu chiến kịch liệt của hai người làm cho sửng sốt, bác An thật sự không hiểu vì lẽ gì vừa mấy ngày trước mối quan hệ của bọn họ mới dịu đi đôi chút, hôm nay đã lại như thể kẻ địch của nhau. Dù sao không hiểu là không hiểu, ông vẫn phải đứng ra đỡ cho cậu chủ nhà mình, trước hết giữ người lại mới có thể giải quyết vấn đề.
“Cậu Hàn, không biết các cậu xích mích vì lý do gì, nhưng tôi nghĩ các cậu cần ăn sáng trước đã, sau đó ngủ một giấc thật say, sau cùng tỉnh táo lại mới có thể nói chuyện tử tế có phải không.”
“Cháu không có gì để nói với cậu ta cả, cháu phải rời khỏi đây, bây giờ, ngay lập tức!” Hàn Phi Tường một khi đã nổi tính bướng bỉnh, có ba đầu sáu tay cũng ngăn không nổi cậu.
“Phải đi cũng nên ăn cho no đã, nghỉ ngơi tốt mới có thể đi được, bằng không Hàn tiên sinh lại trách chúng tôi mất.” Bác An bèn dùng biện pháp lấy nhu chế cương.
Chần chừ một chút, Hàn Phi Tường thực sự cũng không muốn trở về với bộ dạng thảm hại hiện tại, lại nhìn đến ánh mắt khẩn cầu của bác quản gia, cậu rốt cuộc đành gật đầu đồng ý.
“Thật tốt quá, nhanh lên nào, chuẩn bị bữa sáng cho hai vị thiếu gia! “
“Vâng ạ.” Bác An ra lệnh một tiếng, nhóm đầu bếp lập tức bận rộn chuẩn bị.
“Hai cậu về phòng rửa mặt chải đầu trước đi đã.” Bác An đưa tay ra mời.
Hàn Phi Tường lập tức đi lên, từ đầu tới cuối không buồn liếc mắt nhìn An Chấn Vũ một cái. Vì không để cho cơn giận tiếp tục dâng trào, trực tiếp lờ đi hắn là phương pháp hữu hiệu nhất.
“Cám ơn bác, bác An.” Đi qua bên người quản gia, An Chấn Vũ mỉm cười chân thành cảm ơn.
“Cậu chủ, cậu lo nhận lỗi với cậu Hàn đi nhé, tôi không hy vọng người bạn đầu tiên của cậu cứ như vậy mà rời đi đâu.” Bác An yêu thương nhìn An Chấn Vũ.
“Nhất định rồi.” An Chấn Vũ cười cười.
Cho dù bác An không nói, hắn tuyệt đối cũng sẽ không để người hắn muốn gắn bó cả đời rời khỏi mình, hắn nhất định phải ngăn cản Hàn Phi Tường!