Ám Vô Dạ Online

Quyển 3 - Chương 1




“Đội thứ nhất lập rào cản! Ma pháp sư chuẩn bị phát động ma pháp!”

“Bảo vệ cửa Nam! Chết tiệt, bẫy rập rốt cuộc có chuẩn bị tốt không đấy hả!” Hàn Ly rống lớn.

“Đừng quá lo lắng, chúng ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng lắm rồi, nhất định sẽ không có vấn đề gì đâu.” Tri Hỏa trấn an Hàn Ly, “Nhất định có thể bảo vệ được thành, không sao cả.”

Nụ cười tự tin của Tri Hỏa trong nháy mắt xóa tan nỗi bất an của mọi người, không còn hoảng loạn như trước nữa, ai nấy đều dựa theo kế hoạch thủ thành đã dự liệu trước đó, đúng nhiệm vụ mình được giao mà làm.

Nhìn đội hình bối rối một lần nữa khôi phục ổn định, Tri Hỏa vừa lòng nở nụ cười. Mọi người mất bình tĩnh như vậy cũng bởi đây là lần đầu tiên công thành, tất cả đều không có kinh nghiệm. Nhưng nếu đã trấn an được quân thì có chút quái vật sẽ chẳng đáng là gì. Đứng ở nơi cao nhất trong thành, cậu nhìn một đợt quái nữa xông lên tấn công lại bị ngăn trở về, ý cười bên môi càng sâu.

Không biết Minh bên kia sao rồi. Quay đầu nhìn cửa Bắc, biểu tình Tri Hỏa không khỏi có chút lo lắng.

Cùng trong lúc đó, Bắc Hoàng Minh ở cửa Bắc bình tĩnh trầm ổn chỉ huy quân, mỗi người đều đang phát huy lực chiến đấu cao nhất của mình, quái bao vây cửa thành chưa đến gần một thước đã bị diệt gọn.

Nhìn Bắc Hoàng Minh mặt không biểu tình, Thiếu Ảnh thật sự rất khâm phục hắn. Có lẽ không có mấy bang bọn họ tới giúp đỡ, Minh Giáo cũng vẫn có thể bảo vệ được thành phố này.

Kết thúc hai giờ công thành như quy định, mọi người lần đầu tham dự sự kiện này trong Ám Vô Dạ nên tỏ vẻ vô cùng phấn khởi, đều vỗ tay chúc mừng thắng lợi.

“Xong rồi, chúng ta nên đi họp lại cùng đám Tri Hỏa thôi.” Hỏa Luyện đến trước mặt Bắc Hoàng Minh cười tủm tỉm nói.

“Đi.” Dẫn đầu đoàn người xuống cầu thang, Bắc Hoàng Minh hướng về phía Tri Hỏa mà đi.



Ở trung tâm thành thị, ngay trước cửa căn cứ Minh Giáo, Bắc Hoàng Minh gặp Tri Hỏa.

“Minh, tôi lấy được thứ này.” Vừa trông thấy Bắc Hoàng Minh, Tri Hỏa liền nở nụ cười toe toét, giơ tay lên quơ quơ.

“Cái gì vậy?” Biểu tình trên mặt Bắc Hoàng Minh tuy rằng không đổi, nhưng mọi người đi bên cạnh có thể cảm nhận được hơi thở quanh hắn trở nên ôn hòa rất nhiều.

“Lần này ngăn chặn được công thành, kết thúc thử thách rồi, hiện tại thành này đã là của chúng ta nên có thể đặt tên cho nó. Lấy tên gì được nhỉ?”

“Cậu là chủ thành, giao cho cậu đặt tên đi.” Bắc Hoàng Minh đề nghị, những người khác cũng không có ý kiến.

“Lấy tên gì nha.” Tri Hỏa nhíu mày, tựa hồ có chút khó nghĩ, suy ngẫm hơn nửa ngày cuối cùng mới nở nụ cười nói: “Vậy đặt là Minh Kính đi.” (1)

Viết ba chữ Minh Kính thành trên giấy, Tri Hỏa giao cho Bắc Hoàng Minh. Bắc Hoàng Minh đưa tay nhận tấm giấy, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, trong nháy mắt đốt cháy nó.

Hệ thống thông báo: Thành thị thuộc sở hữu người chơi đầu tiên của Minh Giáo được mệnh danh là “Minh Kính thành”, tên thành không thể sửa đổi.

Nghe thấy thông báo, Tri Hỏa cùng Bắc Hoàng Minh nhìn nhau cười, bọn họ biết mình đã tạo ra một bước ngoặt mới trong Ám Vô Dạ.

“Nhật quân Nguyệt đế!” Không biết là ai, có lẽ nhìn thấy cử chỉ vô cùng ăn ý của hai người sau đó, đột nhiên kêu lên, rồi tựa như một hiệu ứng domino, trên quảng trường mọi người bắt đầu hô lớn.

“Nhật quân Nguyệt đế!”

“Nhật quân Nguyệt đế!”

“Nhật quân Nguyệt đế.”

Bị không khí hùng hồn kinh người này làm cho bất ngờ, Tri Hỏa cười tuyên bố: “Để cảm tạ mọi người đã hỗ trợ, hôm nay chúng ta hãy ở lại đây, mở tiệc chúc mừng chiến thắng trận công thành lần này!”

“Được.” Ngay sau đó lại là một trận hoan hô.

“Tốt rồi, nên ăn mừng thôi nhỉ, khoản đãi mọi người vì đã trợ giúp.” Nhìn bang chủ các bang khác, Tri Hỏa cười mở lời.

“Chờ anh nói câu này mãi.” Hỏa Luyện cười to đi theo Tri Hỏa vào phòng chủ thành.

“Anh đi đâu?” Thấy những người khác đều đi vào phòng chủ thành, mà Hải lại đi về hướng khác, Bất Nhược kéo tay anh lại hỏi.

“Tôi muốn sắp xếp những người bên kia đã, đợi lát qua sau, cậu đi trước đi.” Hải cười trả lời.

“Tôi đi cùng anh.”

Sửng sốt một chút, Hải gật gật đầu, cười nói: “Vậy tùy cậu, đến lúc đó hết đồ ăn ngon rồi đừng nhõng nhẽo với tôi nhé.”

“Tôi cũng không phải trẻ con.” Bất Nhược bất mãn than thở, nhưng vẫn theo sát phía sau Hải.

Trong mắt Hải tràn đầy ý cười, anh sẽ không nói cho Bất Nhược biết đâu, đối với anh mà nói, hắn chính là một đứa nhỏ đáng yêu như vậy đấy.