Ám Vô Dạ Online

Quyển 2 - Chương 30




Nhận được thư khiêu chiến, Hải chỉ cảm thấy đau đầu không thôi.

Bang của bọn họ sao cứ phải dây dưa mãi với Bất Nhược Cẩm Sắc vậy? Rõ ràng chỉ là mấy chuyện nhỏ nhặt, mà từ bao giờ lại biến thành thâm cừu đại hận thế này?

“Anh làm sao vậy, Hải?” Nguyệt Lượng để ý thấy vẻ mặt không tự nhiên của Hải, nhẹ nhàng hỏi thăm.

“Có người thách đấu chúng ta.”

“Chỉ là thách đấu thôi, anh khẩn trương như thế làm gì?” Hàn Ly cười to, “Chúng ta cũng đâu phải chưa bị khiêu chiến lần nào.”

“Chẳng qua lần này đối tượng gửi thư có chút đặc biệt, xem như cũng tính là bạn cũ của chúng ta.” Giọng Hải tràn đầy bất đắc dĩ.

“Hả? Là ai cơ? Hỏa Luyện sao?” Hàn Ly nhướn mày, hứng thú hỏi.

“Không phải, là Bất Nhược Cẩm Sắc.”

“Là thằng nhóc đó hả! Nó cũng đi lập bang sao?” Lưu Ly rất kinh ngạc.

Tuy rằng chán ghét thái độ làm người của Bất Nhược, nhưng dù sao cùng là đạo tặc, Lưu Ly vẫn không thể không bội phục hắn.

“Ừ, đúng vậy, ai nghĩ cậu ta lại làm thật.” Hải cũng cảm khái không thôi.

Chỉ là nói đùa vậy thôi, ai dè người kia còn coi là chuyện nghiêm túc. Sớm biết sẽ có hậu quả thế này, lúc trước tuyệt đối không nên khiêu khích làm gì, thật sự là thất sách. Hải hiện tại phi thường hối hận.

“Hẳn là không có việc gì đâu, chỉ là bang mới lập thôi mà, chúng ta nhất định có thể xử lý gọn ghẽ.” Hàn Ly thấy ý chí chiến đấu của mọi người có chút xìu xuống, mở miệng kích động bọn họ.

“Tuy rằng mới lập, nhưng anh cứ có linh cảm không lành, dường như khó đối phó đấy chứ không phải đùa đâu. Giá như Minh với Tri Hỏa lúc này ở đây thì tốt rồi.” Giọng Hải đầy vẻ lo lắng.

“Mà cũng chẳng hiểu hai đứa kia rốt cuộc chạy đi đâu rồi. Lúc khẩn cấp như thế này mà còn lề mề không chịu về sớm, thật là.” Nhắc tới hai người kia, Hàn Ly có chút trách cứ.

“Em tin bọn Tri Hỏa nhất định sẽ nhanh về kịp.” Nguyệt Lượng cười khuyên nhủ, giọng nói tràn ngập tin tưởng vào hai người kia.

“Mong là thế.” Những người khác thì không lạc quan được như Nguyệt Lượng.



Vốn mọi người cũng chỉ lo lắng mà thôi, nhưng đến hiện tại thì nổi giận bừng bừng rồi. Bọn họ chẳng ngờ Bất Nhược Cẩm Sắc lại đi loan báo khắp nơi chuyện bang hội hai bên tỷ thí, giờ thì toàn bộ trò chơi đều biết đến vụ này, có thể đoán được đến ngày thi đấu sẽ có bao nhiêu người đến xem.

“Chết tiệt, bọn chúng tin có thể đánh bại chúng ta sao?” Hàn Ly nghe được tin, nổi giận thiếu chút nữa định lao đi tìm Bất Nhược Cẩm Sắc tính sổ.

“Có lẽ bọn họ nắm được tin Minh với Tri Hỏa đang không ở đây nên mới dám mạnh bạo khiêu khích thế.” Hải nói, cũng phải cố nén giận.

“Thật là quá mức kiêu ngạo!” Lưu Ly cũng phát hỏa, “Em nhất định phải làm chúng nó thua bẽ mặt trước tất cả mọi người, để cái đám chúng nó đã huênh hoang gọi tới tận mắt chứng kiến cái bộ dạng thảm bại đó!”

“Nói thì nói vậy, nhưng nếu bọn họ dám làm như thế, nhất định đã có chuẩn bị kỹ lưỡng, mà ngược lại chúng ta thì, haiz…” Hải tức thì tức, nhưng suy nghĩ vẫn rất thấu đáo.

“Lũ người đê tiện a a a!!” Lưu Ly rống to.

“Mặc kệ như thế nào, chúng ta nhất định phải kiên trì. Anh tuyệt đối sẽ không để huy chương bang mình rơi vào tay những kẻ như thế!” Ánh mắt Hải vô cùng cương quyết.

Đây cũng không phải chuyện quan hệ đến sự vụ bang, mà còn ảnh hưởng tới lòng tự trọng của bọn họ! Cuộc chiến lần này chỉ có thể được phép thắng mà thôi.

Nhất định phải thắng! Đây là lời hứa giữa bốn người!



Vài ngày kế, bốn người liền miệt mài thảo luận chiến thuật. Lưu Ly vẫn thường ra ngoài thăm dò thực lực đối phương hoặc thói quen chiến đấu vân vân, nhưng dường như bên đó đã sớm có phòng bị, Lưu Ly chỉ có thể nghe được mấy tin vụn vặt còn sót lại. Điều này càng làm trì trệ kế hoạch tác chiến của mấy người.

“Không được, không được, cách này cũng không được.” Hàn Ly ném bút, buồn bực vò rối tóc.

“Không được thì vẫn phải nghĩ tiếp.” Trong mắt Hải tràn đầy mệt mỏi.

“Hỏa Luyện, Vô Ngữ cùng Thiếu Ảnh đều gửi lời nhắn hỏi về chuyện thách đấu lần này. Xem ra tới ngày đó bọn họ cũng sẽ tới coi, càng không nói tới các bang hội ít người hơn, nếu như thua thì thanh danh của chúng ta thật sự sẽ bị hủy hoàn toàn.” Lưu Ly cười khổ, “Chiêu này của Bất Nhược Cẩm Sắc quả nhiên đủ thâm hiểm, xem ra thằng nhóc đó đã mầy mò cách đối phó từ lâu rồi, chỉ chờ tới hôm đó nhìn chúng ta bị bẽ mặt thôi.”

“Nhìn ai xấu mặt cơ?”

Một giọng nói quen thuộc vang lên ngoài cửa, làm mấy người đang mệt rũ như bị tiêm thuốc kích thích, liền quay ngoắt đầu lại. Khi bọn họ nhìn thấy hai người đứng nơi ngưỡng cửa, mấy đôi mắt liền bốc lửa.

“Minh! Tri Hỏa! Hai đứa cuối cùng cũng về rồi!”

Vừa trông thấy bốn người kích động nhào về phía mình, Tri Hỏa hoảng sợ trốn ra sau lưng Bắc Hoàng Minh.

“Mấy người không cần phải nhiệt tình như thế chứ?”

“Không nhiệt tình làm sao được, mau tới mau tới, có chuyện khẩn cấp phải bàn!” Hải không chần chừ một giây liền túm lấy Tri Hỏa núp sau Bắc Hoàng Minh, kéo đến trước bàn.

“Em biết rồi, anh cứ bình tĩnh đã Hải, không cần gấp gáp thế đâu. Có chuyện gì cứ giao cho bọn em xử lý! Đợi lát nữa nói rõ sự tình xong, mấy người đều đi nghỉ ngơi cho khỏe đi đã.” Nhìn bộ dạng tơi tả của bốn người, Tri Hỏa cực kỳ quyết đoán ra lệnh.

Bốn người quay sang nhìn nhau, đột nhiên nở nụ cười, gật đầu cái rụp: “Đã rõ, bang chủ ~ “

“Không được kêu tôi như thế, kỳ quái lắm.” Tri Hỏa che hai cái má, ngượng ngùng nói.

“Thôi không nói lung tung nữa, lại đây nhanh lên, để nói lại chi tiết sự tình cho hai người rõ.”

“Ừ.”

Nguyệt Lượng nhìn bầu không khí trong bang đã khác hoàn toàn lúc trước, mỉm cười.

Quả nhiên, có hai người bọn họ là có thể yên tâm rồi, bọn họ cho tới bây giờ vẫn chưa từng để chúng ta thất vọng. Thật tốt, hai người đã ở đây rồi.