Ám Vô Dạ Online

Quyển 2 - Chương 28




Nhảy xuống nước, Bắc Hoàng Minh lập tức cảm thấy một cơn rét buốt thấu xương ập về phía mình, nhưng lúc này hắn cũng chẳng buồn để ý đến, chỉ lo tìm bóng dáng Tri Hỏa.

May mà hồ nước này không quá lớn, Bắc Hoàng Minh rất nhanh liền tìm được Tri Hỏa, bơi tới bên người Tri Hỏa, cậu đã sắp hôn mê bất tỉnh đến nơi rồi.

Lần sau nhất định không thể để cho cậu ấy tùy tiện xuống nước nữa, Bắc Hoàng Minh bất đắc dĩ thở dài, hôn lên môi Tri Hỏa, độ khí cho cậu.

Thật vất vả Bắc Hoàng Minh mới mang được Tri Hỏa ướt nhẹp lên gần bờ, cả người hắn đều kiệt sức. Cúi đầu muốn xem tình trạng của Tri Hỏa, không ngờ lại gặp một đôi mắt trong veo bình thản đang nhìn lên, nhất thời ngẩn cả người.

Tri Hỏa trèo lên bờ trước, rồi vươn tay về phía Bắc Hoàng Minh. Bắc Hoàng Minh nắm lấy tay cậu mà lên, toàn bộ quá trình này hai người đều không nói gì, cũng không nhìn nhau lấy một lần, một bầu không khí kỳ dị lúc này  bao phủ lấy hai người.

“Cậu có bị chóng mặt không?” Một lúc lâu sau, Bắc Hoàng Minh mới mở miệng trước.

“Không, lúc nãy có bị, nhưng sau lúc cậu độ khí thì tôi liền tỉnh táo lại.”

Nói đến chuyện lúc nãy được độ khí, Tri Hỏa mặt ửng đỏ. Cậu không thể trốn tránh chuyện này được nữa, trước kia không biết con trai với nhau cũng có thể ở cùng một chỗ, liền đơn giản bỏ qua nụ hôn trước. Nhưng hiện giờ cậu cho qua không được sự thật rành rành ra trước mắt này.

“Vậy tốt rồi.” Bắc Hoàng Minh ủ rũ đáp lại một câu, không nói gì nữa.

“Minh, tôi nghĩ chúng ta nên nói chuyện thẳng thắn với nhau một lần.” Tri Hỏa cảm thấy bản thân mình cứ tiếp tục phiền não thế này nhất định sẽ phát điên mất, cho nên cậu quyết định nói chuyện rõ ràng với Bắc Hoàng Minh.

“Cậu muốn nói cái gì?” Bắc Hoàng Minh cũng không biết được hiện giờ bản thân hắn nghĩ như thế nào, nhưng không thể phủ nhận, mặc kệ kết quả ra làm sao, hắn biết nhất định mình sẽ thấy thoải mái hơn.

“Người cậu thích rốt cuộc là ai?”

“Tôi nghĩ cậu biết rất rõ.”

“Chẳng lẽ… là tôi ư?” Mặc dù có chút mơ hồ linh cảm được, nhưng Tri Hỏa vẫn không thể tin được.

“Đúng vậy.” Thẳng thắn thừa nhận, Bắc Hoàng Minh không còn muốn chờ đợi trong vô vọng nữa.

Đối mặt với thái độ thản nhiên của Bắc Hoàng Minh như vậy, Tri Hỏa sửng sốt.

Minh thích mình ư? Biết được điều này, Tri Hỏa cảm giác thật cao hứng, trong lòng ngập tràn ngọt ngào.

“Nếu cậu nghĩ chuyện này ghê tởm, vậy có thể nói thẳng với tôi. Tôi sẽ không xuất hiện trước mặt cậu nữa.” Thấy Tri Hỏa một hồi lâu không có phản ứng, Bắc Hoàng Minh cho là mình bị cự tuyệt, cười khổ nói.

“Tôi không có thấy cậu ghê tởm.” Tri Hỏa vội vàng giải thích, “Chỉ là tôi hơi bất ngờ.”

Khóe miệng hơi động, Bắc Hoàng Minh rũ mắt không nói gì.

“Tôi không biết mình đối với cậu là tình cảm gì, chỉ là tôi biết rõ bản thân rất thích cảm giác ở bên cạnh cậu, không muốn để cậu rời xa. Sau lúc biết cậu có người cậu thích, tôi rất khổ sở. Khi cậu hôn tôi… tim liền đập rất nhanh rất nhanh… Nếu những điều đó là bởi vì tôi thích cậu, thì tôi nghĩ đúng vậy, là tôi thích cậu.” Tri Hỏa một hơi nói ra suy nghĩ của mình, đột nhiên cảm thấy thực nhẹ nhõm.

Nghe xong lời Tri Hỏa nói, Bắc Hoàng Minh kinh ngạc ngẩng đầu, không thể tin những gì tai mình vừa nghe thấy.

Vốn hắn cứ tưởng hắn chẳng có chút hy vọng vào, vậy mà Tri Hỏa đột nhiên nói rằng, cậu ấy cũng thích hắn? Thứ cảm giác này thật sự tuyệt vời như thể hắn đang nằm mơ.

“Nè, Minh, dù gì cũng là lần đầu tiên tôi tỏ tình, cậu phản ứng một chút có được không?” Tri Hỏa quơ quơ tay trước mắt Bắc Hoàng Minh, có chút ủ rũ nói.

Vươn tay nắm lấy bàn tay Tri Hỏa trước mặt mình, Bắc Hoàng Minh nở nụ cười.

“Chỉ là tôi không ngờ được thôi, tôi không nghĩ đến cậu cũng sẽ thích tôi mà.”

“Hóa ra Minh cậu đối với bản thân mình không hề có tự tin nha.” Tri Hỏa cười nhạo.

“Ở trước mặt cậu, cho tới bây giờ tôi đều chưa từng tự tin.” Kéo Tri Hỏa lại gần hôn nhẹ lên môi người ta, Bắc Hoàng Minh thâm tình nhìn cậu nói.

Làm cho Tri Hỏa ngay lập tức mặt đỏ ửng, tim đập rộn ràng.

“Chúng, chúng ta vẫn nên nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ rồi quay về đi.” Tri Hỏa bối rối chuyển chủ đề.

“Ha ha, được.” Nhìn bộ dáng thẹn thùng của người yêu, Bắc Hoàng Minh cũng cưng chiều thuận theo ý cậu.

“Nhưng phải làm sao đây? Không phải cứ thế đem quả dành dành ném vào trong hồ chứ?” Nếu vậy nhất định bọn họ sẽ không tìm lại được trái cây kia nữa.

“Tôi cũng không biết nữa.” Tri Hỏa đồng tình lộ vẻ mặt đau khổ, đột nhiên cậu như là nhớ ra cái gì, mắt sáng lên, lôi Đóa Miêu Miêu từ trong balo ra.

“Lại cái gì thế?” Đóa Miêu Miêu đang ngủ ngon bị đánh thức dậy, giọng điệu cực kỳ khó chịu.

“Nhiệm vụ này phải làm sao với hoàn thành được?” Tri Hỏa dùng ánh mắt tràn ngập mong chờ nhìn Đóa Miêu Miêu.

“Ta không phải hướng dẫn viên du lịch game online a a a!!!” Đóa Miêu Miêu phát điên.

“Cóc quan tâm, nói mau.”

“Không nói.” Đóa Miêu Miêu hừ lạnh một tiếng, nó tuyệt đối sẽ không khuất phục nhóc con Tri Hỏa lạm quyền kia, nó là một con mèo kiêu hãnh kiên cường!

“Vậy từ hôm nay trở đi mi đừng hòng ngủ, ta làm thịt nướng cũng không được ăn.” Tri Hỏa âm hiểm cười, uy hiếp.

Ta nhịn! Đại trượng phu phải tùy thời thế mà ứng biến! Đóa Miêu Miêu cắn răng.

“Đặt quả dành dành trên mấy cái đài sen là được.”

Nghe được đáp án vừa ý, Tri Hỏa ném Đóa Miêu Miêu trở về balo.

Bắc Hoàng Minh vừa nắm rõ phương pháp cũng thả quả dành dành lên một đóa sen, mới vừa buông tay, đóa sen kia liền chìm xuống làn nước, qua một hồi lâu, mới lại một lần nữa trồi lên.

Lúc này hệ thống thông báo: quả dành dành siêu cấp hoàn thành.

“Dành dành siêu cấp? Cái tên nghe đủ đẳng cấp rồi, Minh, có công dụng gia tăng cái gì không?” Tri Hỏa phi thường hứng thú hỏi.

“Ăn hết quả này có thể gia tăng giá trị cơ bản!” Bắc Hoàng Minh kinh ngạc nói.

Phải biết rằng trong trò chơi này gia tăng giá trị cơ bản chính là gia tăng chỉ số IQ của người chơi trong hiện thực, khiến người đó thực sự biến thành thiên tài.

Hai người kinh ngạc liếc nhìn nhau, Bắc Hoàng Minh cầm nó đưa tới trước mặt Tri Hỏa.

“Cậu ăn luôn đi này.”

“Không cần, cậu ăn đi, vốn là của cậu mà.” Tri Hỏa lắc đầu từ chối.

“Tôi không muốn cậu bị thương hay bị làm sao nữa, nên mong cậu mạnh hơn thôi.” Bắc Hoàng Minh yêu thương nhìn Tri Hỏa nói.

“Tôi, tôi đâu có yếu chứ.” Tri Hỏa bị Bắc Hoàng Minh nhìn đến đỏ cả mặt. Cậu không có thói quen được Bắc Hoàng Minh thâm tình nhìn mình như thế, nhưng mà vẫn cảm thấy rất hạnh phúc.

Thở dài, Bắc Hoàng Minh bỏ qua dành dành vào trong miệng, rồi đột nhiên cúi đầu hôn Tri Hỏa.

Thừa dịp Tri Hỏa còn đang ngây người, liền đem quả dành dành trong miệng đẩy vào miệng cậu, đến khi chắc chắn cậu đã nuốt hết, mới rời môi.

Ôm cái miệng, Tri Hỏa đỏ bừng mặt nhìn Bắc Hoàng Minh kêu to: “Cậu xấu lắm!”

“Cảm ơn đã chiêu đãi.” Khẽ liếm môi, Bắc Hoàng Minh cười thỏa mãn.

“Bắc Hoàng Minh!”

Trên đỉnh Thiên Sơn đột nhiên truyền tới một tràng tiếng gào tức giận.