Ngồi dưới đất, Lưu Ly cúi xuống tựa cằm lên đầu gối, nhìn Đóa Miêu Miêu ở bên cạnh Tri Hỏa ăn thịt nướng đến quên trời đất, đột nhiên mở miệng hỏi: “Rốt cuộc làm sao mới có thể bắt một con thú cưng về nuôi nhỉ?”
“Ba mẹ tôi không cho tôi nuôi thú cưng, nên tôi muốn trong trò chơi nuôi một bé cho cho đỡ nghiền. Nhắc mới nhớ, Tri Hỏa, ông rốt cuộc như nào mà thu phục được Đóa Miêu Miêu thế?”
“Dùng thịt nướng.” Tri Hỏa không đầu không đuôi ném ra một câu.
“A?”
“Con mèo háu đói này để được ăn thịt nướng tôi làm, liền tự nguyện trở thành thú cưng của tôi.” Nhún vai, Tri Hỏa tiện tay xé một miếng thịt đút cho Đóa Miêu Miêu, mà Đóa Miêu Miêu bên này trầm mê ăn uống, cũng chẳng thèm để ý chuyện Tri Hỏa nói nó là đồ tham ăn.
“Thật sự hạnh phúc a.” Lưu Ly biểu tình hâm mộ.
“Hạnh phúc?” Cười cười, Tri Hỏa cũng không phản bác.
Đồ mèo này có đôi khi so với cậu còn ra tướng chủ nhân hơn, dù vậy… Ánh mắt nhìn theo Đóa Miêu Miêu ăn đến quên lối, Tri Hỏa lại nở nụ cười, có những cảm nhận chỉ tự mình biết rõ nha.
Nhìn đến tia mỉm cười ôn nhu khó thấy được của Tri Hỏa, Bắc Hoàng Minh đột nhiên thực ghen tị với Đóa Miêu Miêu, lại phát hiện ra mình đang nghĩ đến cái gì, Bắc Hoàng Minh xấu hổ dời tầm mắt.
“Hôm nay là trăng tròn a.” Ngẩng đầu, Đóa Miêu Miêu nhìn vầng trăng treo trên cao, giọng nói có chút cảm thán.
“Xảy ra chuyện gì?” Nghi hoặc nhìn Đóa Miêu Miêu đột nhiên trở nên rất kỳ quái, Tri Hỏa luôn cảm thấy Đóa Miêu Miêu không chỉ là một mèo yêu bình thường, nó thực thần bí.
“Các người hôm nay tới nơi này coi như là có duyên đi, cho các người xem một chuyện thú vị.” Đóa Miêu Miêu đứng lên, ý bảo mọi người đuổi theo nó.
Tuy rằng không rõ rốt cuộc là chuyện gì, những mọi người vẫn nghe lời đi theo.
Rừng rậm ban đêm tĩnh lặng có chút quỷ dị, nhưng tất cả đều không nói gì, chỉ lẳng lặng theo sát phía sau Đóa Miêu Miêu, từng bước một đi về phía trước, cũng không hỏi đích đến là đâu.
“Tới rồi.” Dừng bước, Đóa Miêu Miêu nhìn ra hồ nước thật lớn trải dài trước mặt.
“Cái gì cũng không có?” Tri Hỏa là người đầu tiên cất tiếng hỏi.
“Chờ một chút, lập tức có .”
Đóa Miêu Miêu vừa mới nói xong, tất cả mọi người kinh ngạc mở to mắt, nhìn quang cảnh biến hóa truớc mắt.
Hồ nước vĩ đại đột nhiên bốc lên một làn sương trắng, bao phủ toàn bộ hồ, tạo ra cảm giác mờ ảo không thực. Nhiều tia sáng bạc ló ra trên mặt nước, chung quanh dập dềnh gợn sóng, tạo ra những vệt sáng lấp lóa trông rất giống đom đóm, nhưng có lúc nhìn lại như không phải.
Không tới một lúc sau, sương trắng dần tản ra, tuy rằng không hoàn toàn biến mất, cũng không còn cản trở tầm mắt nữa. Lúc này, nguyên bản hồ nước không có một vật lại xuất hiện một bầy kỳ lân một sừng vô cùng mỹ lệ, màu trắng có, màu đen cũng có. Trong đó hấp dẫn ánh nhìn người khác nhất là con đầu đàn toàn thân tuyết trắng, quanh mình tỏa ra ánh sáng cầu vồng xinh đẹp, thần thánh tới mức làm người ta chỉ muốn quỳ rạp xuống mà thờ phụng nó.
“Thật đẹp quá.” Như người mất hồn mà lẩm bẩm, Hàn Ly không một lần chớp mắt, ra sức chiêm ngưỡng cảnh tượng này.
Mọi người cũng đều giống nhau, trầm mê trong khung cảnh thần kỳ.
Trong mắt Nguyệt Lượng để lộ ra một tia cuồng nhiệt, bản năng một nhà thiết kế trong cô bị đánh thức, lúc này cô chỉ muốn đem những gì mình nhìn thấy vẽ thành một bức tranh hoàn hảo.
“Sao lại dẫn người chơi đến đây?” Đột nhiên, một thanh âm mềm mại kéo mọi người quay lại thực tại.
Lấy lại tinh thần, mọi người mới nhận ra mới đây là giọng của kỳ lân đầu đàn kia, mà rõ ràng nó đang hướng Đóa Miêu Miêu mà hỏi.
“Cảnh đẹp hiếm gặp, đương nhiên cần có người khác tới chiêm ngưỡng.” Đóa Miêu Miêu nhìn ra kỳ lân cũng không có vẻ giận dữ, cười trả lời.
“Ngươi luôn tùy hứng làm bậy kiểu này.” Bất đắc dĩ thở dài, ánh mắt kỳ lân dừng ở trên người đám Tri Hỏa.
Bị đôi đồng tử bạc thâm sâu kia liếc đến, mọi người có cảm giác như bị xuyên thấu, không tự giác mà cùng dời tầm mắt.
Duy chỉ có Tri Hỏa và Bắc Hoàng Minh không lảng tránh.
Vừa lòng cười cười, ngựa một sừng nói: “Không có việc chắc ngươi cũng không dễ dàng đến gặp chúng ta, nói đi, lần này có chuyện gì? “
“Ha ha, người cũng hiểu ta đấy, chỉ là muốn giúp đám này tìm thú cưng, chịu đem một đứa nhỏ giao qua đây không?”
Thú cưng? Nó thật đúng là chuyện gì cũng nói ra được a. Bất đắc dĩ lắc đầu, kỳ lân trông về phía sau ngắm bầy con nhỏ một lượt, ánh mắt dừng ở đứa út.
“Các ngươi lại đây xem nào, ai làm Lục nhi yêu thích, nó liền là của người đó.”
Vừa nghe có thể thu kỳ lân làm thú cưng, ánh mắt mọi người đột nhiên sáng ngời, từng người một tiến lại gần nó.
Tri Hỏa bởi vì đã có Đóa Miêu Miêu, cho nên cũng không tham gia đám náo nhiệt này, mà Bắc Hoàng Minh không nghĩ sẽ nuôi thú cưng gì đó, cho nên hai người bọn họ đứng nguyên tại chỗ.
“NPC của trò chơi này chỉ số thông minh cũng quá cao đi, ngay cả quái cũng thông minh như thế.” Chậc lưỡi lấy làm kỳ lạ, Tri Hỏa phi thường bội phục người tạo ra trò chơi này.
“Chúng nó đều không phải quái bình thường.”
“Hửm, thế thì là gì?”
“Không biết.”
Bất mãn lườm Bắc Hoàng Minh, Tri Hỏa không thèm hỏi thêm nữa.
Lục nhi không để ý đến bất kỳ người nào tiến lại gần, nó là kỳ lân một sừng, không muốn làm sủng vật của người khác. Nhưng khi ánh mắt nó dừng lại trên người Bắc Hoàng Minh, đồng tử bạc lấp lánh, liền chủ động đi tới.
“Ha hả, xem ra Lục nhi rất thích ngươi nha.” Nhìn Lục nhi dựa sát vào Bắc Hoàng Minh mà làm nũng, kỳ lân đầu đàn mỉm cười.
Nhún vai, Bắc Hoàng Minh cũng không để ý nhiều, ấn xuống nút thu phục thú cưng trên thanh trạng thái, thu nhận Lục nhi.
Hệ thống thông báo: người chơi Bắc Hoàng Minh thu phục thánh thú làm sủng vật.
Thánh thú? Hải nghe đến từ này, hơi hơi sửng sốt, ánh mắt dừng lại trên người Đóa Miêu Miêu, lộ vẻ trầm tư suy nghĩ.
“Tốt rồi, đặt tên cho nó đi.” Tri Hỏa bên cạnh sôi nổi chen vào.
“Gọi là Hỏa Diễm.” Nhắm mắt nghĩ ngợi, Bắc Hoàng Minh nói.
“Tại sao lại là Hỏa Diễm chứ? Nó cả người trắng bạc, một chút cũng không liên quan đến lửa nha.” Tri Hỏa nghiêm túc hoài nghi khả năng đặt tên của Bắc Hoàng Minh.
“Tôi thích là đuợc.”
“Hứ.”
Ngọn lửa sao?
Hải nhìn Tri Hỏa nổi giận đùng đùng, nở nụ cười, thực phù hợp với từ ‘ngọn lửa’ này nha.
“Hải, anh làm sao mà cười kỳ quái thế?” Nguyệt Lượng hơi sợ, dè dặt hỏi.
“Ha ha, không sao cả.”