Hai nhóm lục tung cả sơn cốc xong, cuối cùng tìm ra một rừng cây xanh rì tươi tốt, tập hợp lại.
“Chẳng lẽ anh có đáp án tốt hơn?” Mặt không chút thay đổi trả lời, Bắc Hoàng Minh đối với đầu óc của mình vô cùng tự tin.
“Có lẽ nha.” Mỉm cười, Hàn Ly chính là không phục.
Hai người này thật đúng là không hợp nhau.
Nhìn bọn họ đứng đối diện lửa điện xẹt qua xẹt lại, trừ Nguyệt Lượng tâm hồn lơ lửng giữa tầng mây, Tri Hỏa và Lưu Ly cùng cảm khái.
“Đi thôi, đi thôi, dù sao không có giải pháp tối ưu, trước hết đứng lên mà đi đã.” Tri Hỏa ra mặt phân giải, nếu không chờ bọn hắn so đo cao thấp xong, thời gian cũng hết.
Nghe vậy, hai người cũng tạm thời buông ân oán, dù sao hiện tại bọn họ tựa châu chấu bị cột lơ lửng cùng dây, trước tiên giải quyết xong nhiệm vụ mới là ưu tiên.
Thế là mọi người ở trong khu rừng nói lớn không lớn, nhỏ không nhỏ, tản ra triển khai tìm kiếm.
“Rốt cuộc nên làm sao đây?” Lau mồ hôi trên trán, Tri Hỏa nhìn thời gian từng giây từng phút qua đi, cả đám không có chút tiến triển, lo lắng dâng lên trong lòng.
Cậu bị giết quay về cấp đầu không quan hệ, nhưng liên lụy đến mọi người liền cảm thấy day dứt, dù sao bọn họ ở đây cũng vì nhiệm vụ của cậu.
“Sương mù tím, thấy được lại nhìn không ra? Rốt cuộc liên quan gì đến nhau chứ?” Thì thào tự nói, Tri Hỏa chỉ cảm thấy đau đầu muốn chết, lại còn phải tỉnh táo suy xét.
“Meo meo, thật sự là phiền toái a, nhóc con.”
Đột nhiên Đóa Miêu Miêu ló ra khỏi ba lô, lên tiếng nói.
“Đừng loạn.” Tri Hỏa thuận miệng buông một tiếng, sau đó lại lâm vào trầm tư.
“Thật là, vốn đang nghĩ muốn giúp các ngươi đấy.” Đóa Miêu Miêu liếm liếm lòng bàn chân mình, không chút để ý nói.
Chỉ tiếc Tri Hỏa tập trung lực chú ý quá cao độ, cũng không có nghe thấy.
Nhóc con thối tha! Thầm mắng một tiếng, Đóa Miêu Miêu nhảy xuống khỏi ba lô, một chưởng đạp về thân cây bên cạnh.
Tiếng động cuối cùng hấp dẫn sự chú ý của Tri Hỏa, quay đầu lại, Tri Hỏa liền kinh ngạc kêu to, “Hiểu ra rồi!”
Cái cây trước mặt Tri Hỏa kia, cũng chính là vừa bị Đóa Miêu Miêu vỗ một chưởng, lúc này toát ra làn khí màu tím nhàn nhạt.
Đợi đến khi Tri Hỏa thông báo cho mọi người rồi bắt đầu quá trình phá hư cây cối, đột nhiên trong rừng cây truyền đến tiếng hô lanh lảnh.
“A, tìm được rồi!” Xa xa, Lưu Ly lớn tiếng kêu lên.
Mọi người lấy tốc độ nhanh nhất lao đến chỗ Lưu Ly, đến nơi, ở đó liền thấy một cô bé con đang đứng ngáp, dụi dụi mắt, không khỏi sửng sốt một chút.
“Này này, Lưu Ly, bà xác định không nhìn lầm người chứ?” Tri Hỏa vỗ bả vai Lưu Ly, nghi hoặc hỏi.
“Tôi, tôi cũng không rõ ràng lắm nha. Chính là đứa bé này chạy từ cái cây ra.” Nhìn đứa nhóc không có chút hình tượng nữ thần này, Lưu Ly chẳng dám xác định.
Đang lúc mọi người hoài nghi, cô nhóc kia cuối cùng mở miệng, “Không tồi nha, mau như vậy liền tìm được ta.”
Nàng vừa cất tiếng, mọi người biết là không tìm lầm người rồi, bởi vì thanh âm lúc này nghe giống hệt giọng nữ thần khi nãy.
Chính là… Giọng nữ dịu dàng từ trong cái miệng búp bê con trẻ kia truyền ra, thật sự thế nào nghe cũng cảm thấy không được tự nhiên a.
“Ngài, ngài chính là Nữ thần Nguyệt Quế?” Tri Hỏa không xác định hỏi.
“Đúng vậy.”
Vừa dứt lời, Tri Hỏa phải nhận được thông báo của hệ thống, nhiệm vụ tìm kiếm Nữ thần Nguyệt Quế hoàn thành.
“Ôi, thật muốn điên mất, chúng ta thế mà bị bé búp bê này đùa giỡn chạy lòng vòng sao???”
Buông lỏng thần kinh căng cứng nãy giờ, tất cả không khỏi oán giận.
“Hừ, người ta chính là nữ thần thành thục ôn nhu, hoàn mỹ nhất đó. Các ngươi sao có thể bất kính như thế hả!” Nữ thần Nguyệt Quế tức giận kêu to, phi thường bất mãn thái độ bọn họ.
“Thật có lỗi thật có lỗi.” Dứt tiếng cười, Hàn Ly tiếu ý dịu dàng, trấn an nữ thần mau muốn phát hỏa.
“Oa, ca ca, chào ca ca đẹp trai nha!” Vừa nãy khoa trương tôn vinh khí chất nữ thần của mình, giờ đây nàng liền rất không hình tượng nhào vào trong lòng Hàn Ly.
Rỏ mồ hôi lạnh, Hàn Ly không hy vọng đào hoa kiểu này a, vội vàng thúc giục nói, “Nhiệm vụ hoàn thành, chúng ta đi nhanh đi.”
“Há há, không nghĩ tới Hàn Ly là sát thủ tình trường của các bé gái nha, quả nhiên không thể nhìn bề ngoài mà đoán.” Lưu Ly biểu tình cổ quái, thâm thúy nói.
“Ừ ừ, đúng vậy đúng vậy.”Tri Hỏa cũng cười đến ý vị thâm trầm.
“A, không cần nha, Hàn Ly là của tôi.” Nhào vào trong lòng Hàn Ly, Nguyệt Lượng cũng bắt đầu làm nũng.
“Chúng ta đi!” Trên trán nổi gân xanh, Hàn Ly nhịn xuống lửa giận nghiến răng nghiến lợi nói.
Thế là, hiện ra trước mắt chính là hình ảnh Nguyệt Lượng cố sống cố chết ôm lấy Hàn Ly, mọi người ở một bên cười trộm, phía sau là tiếng kêu của Nữ thần Nguyệt quế.
“A, ca ca, ngươi mang ta cùng đi với nhaa.”