“Đảo Lạc Nhật thật đúng là lớn nha.”
“Đương nhiên rất đẹp, đáng tiếc tôi còn chưa đi hết đại lục.”
“Thế hoàn thành nhiệm vụ xong, tôi muốn đến đó tham quan”
“Không thành vấn đề, tôi nhất định sẽ làm hướng dẫn viên du lịch cho cậu.”
Rũ mắt, Bắc Hoàng Minh không chú tâm lắng nghe cuộc đối thoại của Tri Hỏa cùng Lưu Ly, ngược lại suy ngẫm kỹ càng thông tin Lưu Ly đã cung cấp.
Bởi vì quả dành dành mọc lên cùng nơi cư ngụ của Chó Ba Đầu canh địa ngục, cho nên tìm được Chó Ba Đầu là tìm được quả dành dành, một lần hoàn thành hai nhiệm vụ. Chính là Chó Ba Đầu có vẻ không hề dễ dàng mà giải quyết được.
Thật là nhức óc, ngẩng đầu nhìn Tri Hỏa thần tình hưng phấn mà khoa tay múa chân, quên đi, chỉ cần là cậu muốn, tôi sẽ nghĩ biện pháp giúp cậu đạt được.
Lại giật mình, Bắc Hoàng Minh có chút sợ hãi trừng lớn mắt, sao lại thế này, tại sao mình có loại suy nghĩ như thế chứ?
“Minh, Lưu Ly nói chút nữa là đến rồi.” Cười tươi quay đầu nhìn Bắc Hoàng Minh vẫn như cũ không nhanh không chậm đi theo mình, Tri Hỏa cắt ngang suy nghĩ của hắn.
Gật gật đầu, Bắc Hoàng Minh tỏ vẻ đã biết.
Không lâu sau, ba người liền đi tới một cửa động âm u sâu hun hút.
“Chậc chậc, con quái này cũng thật không bình thường, sao không biết rằng tìm nơi này cư ngụ rồi sẽ hù dọa một đống người chứ?” Sờ sờ cằm, Tri Hỏa bình luận.
Đảo cặp mắt trắng dã, hai bạn đồng hành không biết nên nói cậu thần kinh thật tốt, hay là mắng cậu đủ ngu ngốc, người bình thường sẽ chú ý điểm ấy sao?
Đi vào sơn động, bọn họ quả nhiên trước tiên đụng mặt một đám tiểu quái. Nói đi cũng phải nói lại, Chó Ba Đầu đường đường là tiểu BOSS, bên người không có binh lính râu ria mới lạ đi, cho nên ba người đều đã chuẩn bị tâm lý, chẳng qua…
“Tại sao đám râu ria này đều mạnh thế a!” Vung kiếm giải quyết một con chó địa ngục một đầu, Tri Hỏa rống to.
“Còn lực mà rống hả, không mau chém đi!” Thân là đạo tặc, Lưu Ly chỉ có thể vừa lẩn trốn vừa đánh lén, có chút chật vật, dù sao chức nghiệp của nhỏ có hạn chế là không thể một đối một trực tiếp với quái.
“Tôi cũng muốn lắm chứ.” Khóc không ra nước mắt tiếp tục vung kiếm, Tri Hỏa cảm thấy tay mình đều nhanh tê cứng, xem ra đường đến với Chó Ba Đầu còn phi thường xa xôi a.
“Tránh.” Bắc Hoàng Minh thật vô vùng giản lược, một chữ quăng ra, rồi bắt đầu niệm một đống tử chú.
Tri Hỏa một bên tiếp tục xua quái, một bên chú ý quá trình niệm chú của Bắc Hoàng Minh, đến lúc hắn sắp hoàn thành, liền túm lấy áo Lưu Ly, hướng về phía Bắc Hoàng Minh mà chạy.
“Cự phong trận.” Cùng với một chữ cuối cùng Bắc Hoàng Minh hạ xuống, trong sơn động xuất hiện hơn mười cơn lốc xoáy lớn có nhỏ có, thổi qua đám quái như quét kiến.
“Minh, cậu từ bao giờ trở nên lợi hại như thế hả?” Cố ổn định lại hô hấp, Tri Hỏa vẫn luôn nghĩ tấn công của Bắc Hoàng Minh chủ yếu là hệ ma pháp, không ngờ rằng pháp thuật hệ phong của hắn lại mạnh như thế.
“Chuyện cậu không biết còn nhiều lắm, nghỉ ngơi đủ rồi thì mau đi thôi.” Mặc dù có hụt hơi một chút, nhưng Bắc Hoàng Minh cũng không bị loại thuật pháp này làm cho kiệt sức, thúc giục Tri Hỏa.
“Được rồi được rồi, tôi sao mà cứ thấy, cậu so với tôi còn gấp hơn nha.” Nhỏ giọng oán giận, Tri Hỏa liền đuổi theo Bắc Hoàng Minh.
Cậu ta, mới rồi dường như không hề dùng vũ khí! Trừng mắt nhìn, Lưu Ly sửng sốt, ngắm thanh Tàn Tuyết trong tay mình, hết sức kinh ngạc, nhỏ đến giờ còn chưa thấy qua ma thuật sư không cần vũ khí mà có thể thi triển phép thuật.
“Lưu Ly, cậu còn đứng ngốc ở đấy a.” Dừng bước lại, Tri Hỏa hô.
“A, đến đây.” Lưu Ly thôi không muốn nghĩ nhiều nữa, việc phải làm bây giờ chính là trợ giúp đồng đội, những thứ khác, ngày kế nhất định sẽ biết được đáp án.
Càng chạy vào bên trong sơn động, ba người càng ngửi thấy rõ ràng mùi tanh tưởi nồng đậm, đều nhíu mày bưng kín mũi.
“GRRÀOO!”
Đột nhiên một tiếng rống kinh thiên động địa vang lên từ phía đáy sơn động, bọn họ biết mục tiêu của nhiệm vụ này cuối cùng đã tìm được rồi.