Ám Vệ Công Lược

Chương 54




Miệng bị ám vệ Cửu che, Tư Đồ Nhã tiện đà liếm láp lòng bàn tay phủ đầy vết chai do cầm đao. Y sống hơn mười năm, chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trở thành một kẻ háo sắc ham hưởng lạc. Đối với y mà nói, nhàn hạ và gian khổ chẳng có gì khác nhau, cơm ngon canh ngọt và cơm thừa canh cặn cũng không có chênh lệch gì lớn. Giáo chủ tiền nhiệm Ngọc Vô Song từng dạy, vô địch thiên hạ không phải là võ công cái thế, mà là vô dục tắc cương. Thế gian ồn ã, trăm năm đời người, tinh lực hữu hạn, là người đứng đầu một giáo, y phải đóng gói tất cả ham muốn lại, đó chính là thao túng ham muốn. Tựa như thanh đao được tạo ra để giết người, y tồn tại vì Cửu Như Thần Giáo. Nhưng cảm nhận được ám vệ Cửu bị y trêu đùa mà run rẩy, rồi vẫn khoan dung kiên quyết bảo vệ y, đột nhiên y nghĩ, tìm một nơi nào đó che chở cho người này, hàng đêm ca hát, vĩnh viễn sánh cùng thiên địa thực ra cũng không tồi.

Ám vệ Cửu rút tay về như điện giật, im lặng dùng quần lót lau hết xúc cảm dính ướt, hạ giọng nói, “Tiểu chủ nhân, đừng ra.”

Tư Đồ Nhã hoàn hồn, đưa ngọc bội cho ám vệ Cửu, nghiêm túc nói, “Ra mất rồi.”

Ám vệ Cửu nhận ngọc bội, đỏ mặt, “… Tiểu chủ nhân nấp kỹ, thuộc hạ đi rồi sẽ về.”

Tư Đồ Nhã bắt lấy tay hắn, “Ngươi đã nói là sẽ không bỏ ta lại nữa mà.”

Ám vệ Cửu đành phải bẩm, “Tiếng chim ưng kia sẽ dẫn tới rất nhiều Ô Y Vệ. Tam công tử và thiếu chủ Đường Môn gặp nguy hiểm.”

Tư Đồ Nhã mặt dày nói, “Ngươi đi thì ta cũng gặp nguy hiểm.”

Ám vệ Cửu ngẫm nghĩ đối sách, “Thuộc hạ đến cửa Tử, dụ chúng bỏ đi.”

Tư Đồ Nhã thấy hắn không biết lượng sức mình, dứt khoát ôm hắn không buông, tỉnh bơ nói, “Ta sợ bóng tối.”

Ám vệ Cửu không cho rằng một người vừa chịu đựng dây đàn xuyên qua xương vai, vừa gảy đàn đẩy lùi kẻ địch lại sợ bóng tối. Cũng như các ám vệ khác đều cho rằng Tư Đồ Nhã không muốn làm Võ Lâm Minh chủ vì không dám đối đầu với Ma Giáo, hắn lại cảm thấy không phải như vậy. Tiểu chủ nhân của hắn có chủ kiến riêng, chứ không phải là nhát gan sợ phiền phức. Nếu thật sự nhát gan sợ phiền phức thì phải căng thẳng như hắn lúc nãy, nhưng Tư Đồ Nhã vẫn còn tinh thần đùa nghịch, cố tình đẩy ngọc vào trong hắn vài lần. Hắn nghiêm túc nói lý, “Tiểu chủ nhân, bình Cửu Long không thể rơi vào tay Ô Y Vệ được.”

Tư Đồ Nhã hỏi, “Vì sao?”

Ám vệ Cửu ngẫm nghĩ, chậm rãi đáp, “Vong phụ đã nói vậy.”

Tư Đồ Nhã thót bụng, không ngờ ám vệ Cửu đột nhiên nhắc tới thân thế của mình, thậm chí còn liên quan đến bình Cửu Long, y lập tức kéo ám vệ Cửu quay về sau măng đá, kìm chế nói, “Đừng vội, cẩn thận nói cho rõ. Có lẽ ta sẽ nghĩ ra cách giành lại bình Cửu Long cho ngươi.”

Ám vệ Cửu chăm chú nghe động tĩnh bên ngoài cửa Tử, lời ít ý nhiều, “Kim Vũ Châm. Thuộc hạ đã gặp rồi.”

Tư Đồ Nhã không hiểu ra sao, “Kim Vũ Châm là thứ gì?”

Ám vệ Cửu vất vả nói, “Màu vàng, nhỏ như lông tơ, làm từ lông chim ưng. Xâm nhập vào huyệt đạo sẽ tuần hoàn theo máu, đủ để làm tim ngừng đập. Dùng kim châm nghiệm thi không thấy, chỉ như chết bất đắc kỳ tử. Đánh vào món đồ khác còn không phát ra tiếng, là vũ khí dùng để ám sát. Phụ thân của thuộc hạ qua đời vì thứ đó.”

Tư Đồ Nhã xoa đầu ám vệ Cửu. Ám vệ Cửu nói tiếp, “Lúc ấy thuộc hạ không rõ. Về sau đến Thục, mọi người chết hết, ngựa kéo xe cũng chết. Mẫu thân của thuộc hạ bế thuộc hạ tiếp tục chạy, trên trời có mấy con chim ưng đuổi theo. Sau đó bà ngã xuống đất, nặng lắm.”

“…” Tư Đồ Nhã thầm nghĩ, nặng lắm.

Ám vệ Cửu nói, “Thuộc hạ bò ra từ dưới cánh tay bà, trông thấy một chiếc lông chim ưng màu vàng.”

Tư Đồ Nhã hỏi, “Sau đó thì sao?”

Ám vệ Cửu đáp, “Bọn họ chặt đầu bà, dùng máu nhuộm lông chim ưng.”

Tư Đồ Nhã hỏi, “Ngươi thì sao?”

Ám vệ Cửu nhớ lại, “Bên cạnh có giếng nước, nhân lúc họ không chú ý, thuộc hạ nhảy xuống. Trong giếng có sợi dây, da tay thuộc hạ tróc đến tận xương, sau đó thuộc hạ đạp phải cái thùng, lắc lư trong nước. Thuộc hạ không dám ngẩng đầu, im lặng trốn trong giếng. Không biết bao lâu sau, thuộc hạ được người múc nước kéo lên, thuộc hạ không thấy mẫu thân, mặt đất rất sạch sẽ. Người múc nước nói với thuộc hạ, chắc là thuộc hạ đi lạc, vô ý rơi xuống giếng, cứ đợi ở đó thì sẽ có người đến tìm. Thuộc hạ ngồi tại chỗ đợi.”

Tư Đồ Nhã im lặng, trong lòng phác họa một đứa trẻ ngốc nghếch ướt đẫm, trông ngóng nhìn tới nhìn lui hàng trăm khuôn mặt lướt qua.

Ám vệ Cửu nghiêm túc nói, “Thuộc hạ kể sự thật.”

Tư Đồ Nhã hỏi, “Vậy thì có liên quan gì tới bình Cửu Long?”

Ám vệ Cửu vốn còn định kể lại tiểu chủ nhân phát hiện ra hắn như thế nào, nghe vậy mới nhận ra mình nói một đống chuyện không liên quan, xốc lại tinh thần đáp, “Vong phụ từng nói, nếu lúc chạy mà thuộc hạ bị bắt sống, có người hỏi chiếc bình gì đó, nhất định phải khăng khăng nói là chiếc bình không ở chỗ thuộc hạ.”

Tư Đồ Nhã thình lình hỏi, “Phụ thân ngươi là ai?”

Ám vệ Cửu giật mình, “Thuộc hạ gọi là phụ thân.”

Tư Đồ Nhã gặng hỏi, “Khi đó ngươi mấy tuổi?”

Ám vệ Cửu nói, “Sáu tuổi. Thuộc hạ nhớ rõ vong phụ đã nói, có một câu đố rằng, thái bình có thể hủy nhưng không thể giải, loạn lạc có thể giải nhưng không thể hủy.”

Tư Đồ Nhã hỏi, “Là nói về bình Cửu Long?”

Ám vệ Cửu do dự gật đầu, phát hiện Tư Đồ Nhã không nhìn thấy, khẽ đáp phải.

Tư Đồ Nhã nghe vậy thì dở khóc dở cười, nếu biết trước là có thể tìm manh mối về bình Cửu Long tại chỗ ám vệ Cửu, y cần gì phải dàn trận phức tạp thế này, thì ra ám vệ Cửu hoàn toàn không tin tưởng y, giấu giếm y đến tận lúc này. Y vặn hỏi, “Sao trước kia ngươi không nói?”

“Phụ thân đã nói, thuộc hạ cất nửa câu đố, còn một nửa nằm trong tay người khác. Một ngày nào đó người nọ sẽ gặp thuộc hạ ở Thục Trung. Khi đó người nọ sẽ hỏi thuộc hạ, đầu gối trái có nốt ruồi hay không. Nên thuộc hạ không được báo thù cho cha mẹ, bởi vì chỉ cần có người hỏi như vậy, tất cả đều không uổng phí, người đặt câu hỏi sẽ hoàn thành mọi việc.”

Tư Đồ Nhã xoa bóp ấn đường, “Ý ngươi là, ngươi không biết gia đình ngươi bảo vệ bình Cửu Long, chỉ khi gặp người nào đó thì ngươi mới hiểu?”

Ám vệ Cửu đáp, “Thuộc hạ vốn chỉ suy đoán, vật Thục vương bị mất là bình Cửu Long…”

Tư Đồ Nhã hỏi, “Hàn Mị hỏi ngươi rồi?”

Ám vệ Cửu gật đầu, lại phát giác Tư Đồ Nhã không nhìn thấy, đang định đáp phải, nào ngờ Tư Đồ Nhã yếu ớt nói, “Ta hiểu rồi, thứ ngươi bảo vệ không chỉ là bình Cửu Long, mà còn là Thục vương Hàn Mị. Ngươi bảo vệ gã, sau đó mới bảo vệ Tư Đồ gia chúng ta. Chẳng trách ngươi không nói. Chẳng trách Hàn Mị quan tâm đến ngươi như vậy. Cả nhà ngươi mất mạng vì gã, ngươi vì gã mà phải trở thành ám vệ. Gã tốt với ngươi là lẽ đương nhiên, thậm chí còn khuya mới đủ.”

Ám vệ Cửu nghe kiểu gì cũng thấy không đúng, “Tiểu chủ nhân…?”

Tư Đồ Nhã thở dài, “Ám vệ Cửu này, ngươi không thấy rất không đáng sao? Hai người nên đối xử tử tế với ngươi nhất, lại đều chẳng tốt đẹp gì với ngươi.”

Ám vệ Cửu không hiểu. Tư Đồ Nhã lại nói, “Thục vương đang lợi dụng ngươi, ép ngươi phá giải câu đố bình Cửu Long cho gã. Gã lại không ngờ chuyến này nguy hiểm như vậy, đụng độ Ô Y Vệ, có thể ngươi sẽ mất mạng.”

“Hắn mất mạng, ngươi cũng không sống được lâu.” Bên ngoài có người lên tiếng.

Ám vệ Cửu rút đao đón chào, mũi đao lướt qua, một người che chắn ánh lửa, lóng ngóng né tránh, “Bổn vương khó lắm mới thắp được đèn.”

Bấy giờ hai người mới thấy rõ, người nọ đội mũ giáp, quân trang nhuốm máu, chính là Hàn Mị. Lúc này gã cũng không giải thích, đặt đèn dầu vào tay ám vệ Cửu, chủ động cởi mũ giáp đội cho ám vệ Cửu, rồi lại cởi áo giáp mềm cắm đầy Kim Vũ Châm, “Cái áo rách này nặng muốn chết. Nhưng giết mấy tên chó săn vẫn cần phải nhờ nó.”

Tư Đồ Nhã tháo mũ giáp trên đầu ám vệ Cửu, ném lại, “Kẻ hèn chỉ tiện thể nhắc đến Vương gia một câu, sao phải đến đúng lúc vậy.”

Hàn Mị vất áo giáp, lay lay áo khoác, nửa đùa nửa thật đáp, “Đâu chỉ một câu, Nhị công tử ‘Hàn Mị’ này ‘Hàn Mị’ nọ thích miệng lắm mà. Hiếm khi được mỹ nhân nhắc tới, bổn vương không xuất hiện thì sao xứng với ân tình sâu nặng của Nhị công tử.”

“Nếu Vương gia đã đích thân đến tìm bình Cửu Long thì,” Tư Đồ Nhã cảm thấy nhiều lời chỉ thêm vô ích, “Ám vệ Cửu, đi thôi.”

Ám vệ Cửu thoáng do dự, Tam công tử và thiếu chủ Đường Môn vẫn đang tranh giành bình Cửu Long chưa ra.

Hàn Mị rảnh rỗi nói, “Bạch Long Tứ Thập Trại đã bị bổn vương bao vây, khuấy thành lỗ máu. Sau một nén hương, nước hồ Bạch Long sẽ tràn vào động đá vôi này, Nhị công tử cứ đi như vậy, e rằng sẽ chết đuối thôi.”

Tư Đồ Nhã vội quay đầu lại, “Sao lại là một nén hương, hương sợi hay hương que?”

Hàn Mị vô cùng đau đớn, “Chẳng lẽ bổn vương còn phải đốt hương que cho sơn tặc?”

Tại Long Môn Sơn nguy nga bên hồ Bạch Long, vô số bóng người mặc áo choàng đen đứng trên vách đá dốc thẳng, như bầy chim tập trận cực kỳ hung ác.

Kẻ đứng đầu từ trên cao nhìn xuống, áo choàng đen đón gió phấp phới, hé lộ đai lưng chạm trổ hình chim ưng.

“Hàn Mị mua chuộc trại chủ Kim Ngưu, giấu binh dưới nước lạnh. Chỉ đợi Tam công chúa rơi vào tay Ô Y Vệ là sẽ lợi dụng danh nghĩa tiễu trừ thổ phỉ, một lưới bắt gọn chúng ta. Người Trung Nguyên gọi là, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau.” Đôi mắt người mặc đồ đen khuất sau mũ trùm, lặng lẽ quan sát trường xà trận* giữa sườn núi —

(*Trường xà trận là trận đồ chuyên về tấn công dựa trên cách tập kích săn mồi của rắn thân dài. Khi bị tấn công phần đầu thì đuôi lên tiếp ứng, khi bị tấn công phần đuôi thì đầu về tiếp ứng, khi bị tấn công phần giữa thì cả đầu lẫn đuôi quay về tiếp ứng, loại trận pháp này có thể phản đòn rất mạnh mẽ và linh hoạt.)

Mặc giáp sắt quàng khăn tím, hỏa tiễn và nỏ mạnh, chính là đội Cung binh của Thục vương Hàn Mị.

Thấp xuống phía dưới là một biển lửa. Rừng cây, khe núi và mê cung biến thành tro tàn. Bộ binh cầm khiên và giáo gỡ hố bẫy dưới trại. Kỵ binh đạp đất, khói bụi mịt mù, theo sát phía sau là xe phá thành và máy ném đá. Sơn phỉ đóng cổng chặn xe, nhưng chỉ bảo vệ được nơi hiểm yếu.

Bên cạnh có người tâng bốc, “Tất cả nắm chắc trong tay Chỉ Huy Sứ.”

Chỉ Huy Sứ mặc đồ đen hỏi, “Hà Hoan, Trảm Dương vẫn chưa tìm thấy Hàn Mị?”

Ô Y Vệ tên Hà Hoan cởi găng tay da, thổi còi tạo ra vài tiếng chim ưng kêu. Bầy chim ưng quây tròn quanh các trại nghe tiếng thì lao vút xuống rồi đổi hướng vọt lên, lặp đi lặp lại. Hắn chắp tay nói, “Chắc chắn Hàn Mị đã vào đường hầm bí mật trong động đá vôi, nên Trảm Dương khó phát hiện.”

Chỉ Huy Sứ Dạ Mã Di hỏi, “Vậy ai đang chỉ huy ba quân?”

Hà Hoan đáp, “Là đại đệ tử của chưởng môn phái Võ Đang, Trương Bích Hiệp.”

Dạ Mã Di hỏi, “Đạo sĩ cũng biết điều binh đánh giặc?”

Hà Hoan đáp, “Hắn không phải đạo sĩ. Gần đây ngô theo dõi Trương Hạc Tâm tại Đại Bắc đã điều tra rõ, Trương Bích Hiệp chỉ là bí danh. Phụ thân hắn là con trai thứ của Kim Trướng Hãn Quốc* Khả Hãn, tên thật là Thiết Mộc Nhi Bất Hoa, trước kia phản đối chỉ huy xuôi về Nam, vì tranh quyền đoạt vị mà bị huynh đệ xa lánh, chạy trốn theo con đường Tơ Lụa, đổi sang họ Du. Mẫu thân hắn là Phương Điểm Họa, người Miêu.” (*Là tên gọi của một hãn quốc Hồi giáo, Mông Cổ được thành lập ở vùng phía tây Đế quốc Mông Cổ sau khi Mông Cổ xâm lược Rus trong thập niên 1240. Chi tiết tham khảo ở đây)

Dạ Mã Di suy tư nói, “Phương Điểm Họa, chính là Tả sứ của Hoan Hỉ Giáo. Mật thám cho biết năm đó bà ta mang theo hai nghĩa tử của Ân Vô Hận là Ân Kỳ Nhiên và Ân Kỳ Lôi, giấu giếm ‘Cửu Như Thần Công’ bỏ trốn. Không ngờ bà ta là nữ nhân… Bà ta dùng Cửu Như Thần Công đổi lấy tín nhiệm của Đột Quyết?”

Hà Hoan đáp, “Bà ta vốn định mang Cửu Như Thần Công tới Tây Vực cống nạp cho Bái Hỏa Thần Giáo, báo thù cho Ân Vô Hận. Không ngờ dọc đường bị giáo chúng phản bội, hạ độc ‘Thiên Hoan Đoạn Tuyệt Tán’ hòng cướp đoạt thần công. Đúng lúc đó Thiết Mộc Nhi Bất Hoa cũng tới tranh giành, tam phương hỗn chiến, Thiết Mộc Nhi Bất Hoa bắt được Phương Điểm Họa. Còn về Cửu Như Thần Công… Ngô nghe tới đây thì bị Trương Hạc Tâm và Thiết Mộc Nhi Bất Hoa phát hiện.”

Dạ Mã Di gật đầu, “Gác chuyện giang hồ lại, chờ Diệp Trác đi ra, ngươi cứ làm theo kế hoạch.” Bà ta chậm rãi quay lại, liếc công tử đứng im bên cạnh, “Ta cho ngươi đủ thời gian cân nhắc. Sự kiên nhẫn của ta cực kỳ có hạn. Ngươi cống hiến cho Ô Y Vệ, cứu huynh trưởng của ngươi, hay mặc kệ hắn chịu đựng Ngũ Độc Thần Sa, bị Huyết Y Giáo tra tấn và Hàn Mị dâm ô? Ngươi chỉ có một lựa chọn. Ta tin rằng cái chết không phải sự lựa chọn của ngươi.”