Ám Vệ Công Lược

Chương 24




Nam nhân kéo dây xích vang ầm ĩ, vẫn không thoát khỏi gông cùm ghim vào vách đá, bộ dạng như con thú bị nhốt. Bên dưới vạt áo mở rộng đầy máu của hắn là vết nung* chi chít tới giật mình, có mới có cũ, chính là dấu vết bị tra tấn năm này qua tháng nọ. (Là cách tra tấn bằng sắt nung đỏ, đốt cháy da thịt người)

Tư Đồ Nhã vẫn ôm cổ Hàn Mị, đề phòng Hàn Mị giở trò bỏ trốn, nhốt y trong nhà giam dưới đáy nước không thấy ánh mặt trời này. Tuy thủy lao (nhà lao dưới nước) dưới Long trì này không nhốt được y, nhưng đột phá vòng vây cũng không khỏi vì nhỏ mất lớn.

“Đường Kỳ Long đối xử với ngươi như chó lợn, tội gì phải vì lão mà miệng kín như bình?” Hàn Mị bế Tư Đồ Nhã, thong thả bước tới vài bước, ánh mắt ngả ngớn dừng lại trên ngực nam nhân, nam nhân lại như bị gã thình lình cấu véo, thân thể bất giác run lên, càng thêm điên loạn. Hàn Mị lại nói, “Bổn vương có ý tốt, cứu ngươi thoát khỏi dầu sôi lửa bỏng, sao ngươi không làm một trang anh hào thức thời, nói ra những chuyện xấu xa bẩn thỉu của Đường Kỳ Long?”

Nam nhân nghe vậy thì nổi giận, nhưng vẫn không lên tiếng, mãnh liệt nhổ một ngụm máu loãng vào Hàn Mị.

Hàn Mị né người tránh thoát. Tư Đồ Nhã hỏi, “Đây chính là á nương?” Nhìn kỹ đúng là không rõ nam nữ, khuôn mặt đầy máu vẫn còn dấu vết son phấn, đặt trên vẻ mặt phẫn nộ tới co giật, cho dù dung mạo khá xinh đẹp thì lúc này cũng chỉ còn dữ tợn.

Hàn Mị đáp, “Không sai. Không dám giấu giếm, hai mươi năm nay, phái Võ Đang ta vẫn tìm kiếm tung tích của Ân Vô Hận.”

Tư Đồ Nhã hỏi, “Á nương này có liên quan tới Ân Vô Hận, Ân Vô Hận chưa chết thật sao?”

“Ân sư từng nói.” Hàn Mị bế Tư Đồ Nhã ngồi xuống bên cạnh hình giá (giá treo phạm nhân để dùng hình), dùng kìm đồng khều chậu than tàn, bỏ thêm mấy hòn than nhỏ, “Năm đó, Tư Đồ Khánh cố ý nể tình, đường kiếm cuối cùng không đâm vào tâm mạch của Ân Vô Hận.”

Nam nhân bị trói trừng mắt nhìn hai người, cười khẩy vài tiếng.

Tư Đồ Nhã ngẩng lên cười đáp lại, “Bể ác mênh mông, quay đầu là bờ. Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, làm việc thiện.”

Hàn Mị nói, “Ân sư cho rằng, Minh chủ đại nhân đại nghĩa, còn các môn phái hô hào làm việc nghĩa thì lại có mưu đồ. Bọn họ hoặc là trúng ‘Thiên Hoan Đoạn Tuyệt Tán’ của Hoan Hỉ Giáo, muốn ăn miếng trả miếng, hoặc là mơ ước võ công của Ân Vô Hận.”

Nam nhân nọ nghe thấy “Minh chủ đại nhân đại nghĩa” thì tức khắc trợn trừng mắt, vùng vẫy càng thêm điên cuồng.

Tư Đồ Nhã gật đầu, “Vậy, Võ Đang các ngươi trúng ‘Thiên Hoan Đoạn Tuyệt Tán’ hay mơ ước võ công của Ma Giáo?”

Hàn Mị chăm chú nhìn Tư Đồ Nhã, nghiêm túc nói, “Phái Võ Đang ta chỉ là gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ. Huống hồ…” Tư Đồ Nhã đợi gã nói tiếp, gã lại chuyển chủ đề, “Sau khi Tư Đồ Khánh bỏ đi, những kẻ đó lập tức bắt nhốt Ân Vô Hận đang bị trọng thương, ép hắn nuốt ‘Thiên Hoan Đoạn Tuyệt Tán’, thay nhau làm nhục hắn như một công cụ. Uổng cho hắn cả đời kiêu hùng, kết quả là sống không bằng chết.”

“‘Thiên Hoan Đoạn Tuyệt Tán’ là thứ gì?” Tư Đồ Nhã hỏi.

Hàn Mị bí hiểm cười, thẳng thắn đáp luôn, “Vốn là độc dược để Hoan Hỉ Giáo kiểm soát các phái, sau khi ăn vào, chỉ cần sử dụng võ công thì nội lực sẽ ứ đọng, tà hỏa công tâm*, Âm Dương điên đảo. Ba huyệt đạo chí tử Thiên Trụ, Thừa Phù, Thận Du sẽ vô cùng ngứa ngáy, thèm khát ân ái, muốn uống tinh dịch đàn ông như uống rượu độc giải khát. Có điều, ân ái một ngàn lần sẽ tới cực hạn, hoan tẫn tình tuyệt (sau đam mê là kiệt sức), kinh mạch đứt đoạn mà chết.” (*Theo cách gọi của Đông y: Vì đau khổ phẫn nộ mà hôn mê là nộ khí công tâm, vì bị thương bị bỏng nguy đến tính mạng mà hôn mê là hoả khí công tâm hoặc độc khí công tâm; ở đây là lửa dục công tâm)

Tư Đồ Nhã nói, “Có thể xem là, gậy ông đập lưng ông.”

Hàn Mị khoan thai nói tiếp, “Bổn vương nghe nói, khi đó Ân Vô Hận đẹp tuyệt trần, phong độ vang danh, phóng đãng không gì sánh được. Chẳng cần cố ý lẳng lơ, trong khoảnh khắc ngươi nhìn thấy hắn, ngươi sẽ thấy hắn đẹp gấp trăm ngàn lần người bình thường, trong thế gian này chỉ có một mình hắn thanh cao sạch sẽ, đơn độc giữa dòng đời dơ bẩn. Hắn nhíu mày, ngươi sẽ vượt lửa qua sông vì hắn, hắn cười với ngươi, ngươi sẽ cảm thấy hắn làm bất cứ chuyện gì cũng tha thứ được. Dù là nam nhân không thích nam nhân, nhìn thấy hắn cũng sẽ thất hồn lạc phách. Nhân vật như vậy mà trúng ‘Thiên Hoan Đoạn Tuyệt Tán’, ngày ngày đêm đêm không thể xa rời nam nhân thì dâm đãng tới mức nào. Nếu bổn vương ra đời sớm hai mươi năm, chắc chắn cũng muốn ôm hắn một lần.”

“…” Tư Đồ Nhã và nam nhân bị xích cùng nghe mà choáng váng.

Hàn Mị quay sang hỏi, “Nghe bổn vương tả, ngươi không thấy tim đập thình thịch sao?”

Tư Đồ Nhã đáp, “Mỗi người mỗi sở thích. Dù có đoạn tụ dư đào thì ta cũng chỉ thích đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, cơ bắp rắn chắc có thể ôm trọn trong vòng tay, ta bảo hắn làm gì thì hắn làm nấy, ta thúc ép hắn, hắn lại thúc ép chính hắn. Dung mạo khuynh đảo trăm ngàn người, so ra vẫn thua kém trái tim của một mình người đó.”

Hàn Mị trơ mặt mo góp lời, “Hóa ra ngươi thích dạng như bổn vương.”

Nam nhân bị xích trong gông cùm không nhìn nổi nữa, theo hắn, hai người này đúng là không thể hiểu nổi, đến thủy lao tham hắn mà chẳng quan tâm gì tới hắn, ngược lại thì đi liếc mắt đưa tình với nhau.

Tư Đồ Nhã vẫn nhớ rõ câu chuyện, quay sang nhìn nam nhân, xác nhận, “Nói vậy, đây chính là Ân Vô Hận năm đó rơi vào tay quần hùng, bị quần hùng nhốt lại đùa bỡn?”

Hàn Mị cười đáp, “Ân Vô Hận đã được ân sư Trương Hạc Tâm cứu ra từ lâu rồi.” Dứt lời, nam nhân bị xích lập tức nhìn về phía Hàn Mị.

Tư Đồ Nhã như đã ngộ ra, “Ý Vương gia là, Hoan Hỉ Giáo và Ân Vô Hận tái xuất giang hồ chính là nhờ Võ Đang giúp đỡ phía sau? Lần này, ba trăm sáu mươi huyệt đạo trên cơ thể Đường gia chủ bị xuyên qua, ngoại trừ Ân Vô Hận báo thù, chẳng lẽ còn có một phần công lao của Võ Đang?”

Nam nhân nọ nghe thấy Ân Vô Hận tái xuất giang hồ thì lộ vẻ vui mừng.

Hàn Mị lắc đầu, “Không phải như thế. Ân Vô Hận ăn năn hối cải, có lòng hướng đạo. Nhưng hắn chưa kịp theo ân sư của bổn vương về núi Võ Đang thì nửa đường đã bị bộ hạ cũ của Hoan Hỉ Giáo bắt đi, tới nay vẫn không rõ tung tích… Vài ngày trước, ân sư nghe nói Lê Hoa Thương Phạm Xung bị Huyền Mặc Thần Công làm hại thì căn dặn bổn vương, dù không phải Ân Vô Hận quay về thì chắc chắn cũng là do có người nhằm vào ‘Cửu Như Thần Công’. Lúc đó bổn vương mới biết, ngoại trừ ‘Huyền Mặc Thần Công’ bị Quý Diểu Diểu trộm mất, Ân Vô Hận vẫn còn một bản ghi chép về loại võ công mà chính hắn cũng không cách nào tìm hiểu, chính là ‘Cửu Như Thần Công’ huyền diệu hơn ‘Huyền Mặc Thần Công’ rất nhiều. Khi chính phái thảo phạt quỷ thành Hoan Hỉ Giáo, Ân Vô Hận tự biết dữ nhiều lành ít, nên đã giao bản ghi chép võ công này cho hai nghĩa tử Miêu tộc hắn nuôi dưỡng, Ân Kỳ Nhiên và Ân Kỳ Lôi, dặn Tả hộ pháp Phương Điểm Họa đưa hai người đó chạy trốn. Chỉ có hai nghĩa tử này mới biết rõ tung tích của ‘Cửu Như Thần Công’. Trong đó, Ân Kỳ Nhiên ẩn cư ở Miêu trại, gần đây đã sơ ý rơi vào tay Đường gia chủ, bị Đường gia chủ bắt cải trang thành á nương để che giấu tai mắt kẻ khác. Nếu Ân Vô Hận thật sự tái xuất giang hồ thì chắc chắn sẽ tới cứu nghĩa tử này. Bởi vậy nên bổn vương tiên hạ thủ vi cường, khởi binh đánh hạ Đường gia bảo, bắt á nương về Vương phủ, chờ Ân Vô Hận đích thân tìm tới.”

Tư Đồ Nhã khen, “Vương gia diệu kế. Nếu Ân Vô Hận muốn tìm nghĩa tử của hắn, sau khi giết Đường gia chủ, phát hiện Vương gia đã tiên hạ thủ vi cường thì chắc chắn sẽ tới tìm Vương gia. Bởi vậy, ai tới gặp á nương thì người đó chính là Ân Vô Hận?”

Hàn Mị lẳng lặng nhìn Tư Đồ Nhã, miệng cười toe toét, “Tất nhiên Tư Đồ Nhị công tử chỉ đến để trả lệnh bài cho bổn vương mà thôi.”

Nam nhân nghe tới đó thì giật nảy mình, thình lình mở miệng, khàn khàn nói, “Tư Đồ Nhị công tử?”

Tư Đồ Nhã và Hàn Mị cùng quay sang, Tư Đồ Nhã nói, “Tại hạ Tư Đồ Nhã, phụ thân là Tư Đồ Khánh.”

Vẻ mặt nam nhân vô cùng kỳ quặc, vừa như căm hận, lại vừa như tuyệt vọng. Hắn nuốt nước miếng, cố gắng bật ra một câu, “Ngọc Tiêu…”

Bí danh của Hàn Mị tại phái Võ Đang là Trương Ngọc Tiêu, nghe nam nhân thình lình gọi mình thì không khỏi tiến lên nửa bước. Ngay tức khắc, chỉ nghe cổ họng nam nhân vang lên những âm thanh kỳ quái, yết hầu rạn nứt, vài cái chân đen thui mảnh khảnh đầy răng cưa ngọ nguậy bò ra — Đúng là chân của một con sâu bướm nhỏ bằng cái chén, kéo theo hai chiếc cánh sắc nhọn nhớp nhúa đầy máu, thình lình vỗ cánh lao thẳng về phía Hàn Mị.

Hàn Mị vung chưởng, gió chưởng lướt qua, con bướm máu me tức khắc nát bấy. Nhìn sang nam nhân, đã tắt thở.

Tư Đồ Nhã cúi xuống kiểm tra mạch đập bên cổ nam nhân, mở miệng vết thương trên yết hầu ra xem thử, bâng quơ nói, “Đây là loài sâu bướm ‘Xuất Hầu’ của Hắc Miêu tộc, bình thường giấu trong yết hầu, mở miệng nói là đánh thức chúng, chẳng trách hắn không chịu lên tiếng.”

Hàn Mị im lặng một lát, không khỏi ho khan, “Tức là, nếu, bổn vương từng dùng miệng hắn làm chuyện ấy ấy… Thì con bướm này…”

Tư Đồ Nhã khinh bỉ nhìn Hàn Mị, gấp ống áo tránh xa, “Chịu thôi.”

Ám vệ Cửu ngủ dậy lúc trời đã sáng bảnh, nắng sớm hắt vào cửa sổ rất chói mắt. Hắn đang định ngồi dậy thì chợt thấy có người nằm bên trên mình, vì thế lại từ từ nằm xuống, không nhúc nhích. Nằm một lúc lâu mới cúi đầu nhìn —

Tư Đồ Nhã đã thay áo trắng sạch sẽ, một tay vòng qua eo hắn, tay còn lại co lên làm gối, vùi mặt vào lòng hắn, tướng ngủ thật hư, nhưng có vẻ ngủ rất ngon, hơi thở nhè nhẹ lướt qua quần áo hắn, ấm áp hòa tan.

Đột nhiên hắn rất muốn chạm vào khuôn mặt trắng muốt và mái tóc đen như mực kia… Sau khi về phủ sẽ không được gần gũi Nhị công tử thế này nữa. Tay hắn ngập ngừng dừng lại trên búi tóc lỏng lẻo, đang cân nhắc xem hành động này có được phép hay không thì bất chợt có người cầm lấy tay hắn, kiên quyết ấn xuống.

“…” Lúc này ám vệ Cửu mới nhận ra, Hàn Mị mũ tím trâm vàng chẳng biết ngồi bên mép giường từ bao giờ, nửa cười nửa không nhìn hắn. Đối với hắn, lần này còn xấu hổ hơn lần ứng phó với Tác Liệt Cái Bang nhiều.

Hàn Mị nói, “Bổn vương xem vết thương của Tư Đồ Nhị công tử rồi, không đáng lo ngại.”

Ám vệ Cửu đáp, “Làm phiền Thục vương.”

Hàn Mị nói, “Sau này có khó khăn gì thì cứ đến Vương phủ.”

Ám vệ Cửu đáp, “Đa tạ Thục vương.”

Tư Đồ Nhã nhịn không nổi, chỉ sợ Hàn Mị giả vờ bác ái dụ dỗ mua chuộc, thế là đứng dậy nói, “Ám vệ Cửu, chúng ta về phủ thôi.”

“Vâng.” Ám vệ Cửu nhanh nhẹn xuống giường, đi giày cho Tư Đồ Nhã, lưu loát chỉnh tề thu dọn sạch sẽ. Hàn Mị tiễn hai người đến cây cầu băng qua con sông bao quanh Phiên Vương thành, chợt nghe thấy tiếng quát lớn gọn gàng vang tận mây xanh, ba người dừng chân quay lại nhìn, chỉ thấy trên lầu chắn* có tiểu tốt tay cầm cờ lệnh đủ màu, mỗi khi đổi cờ lệnh, tức khắc có mấy ngàn phiên binh từ bốn phương tám hướng ùa ra, bày trận thao luyện trên khoảng đất trống ngay trong Phiên Vương thành, khí thế hào hùng thịnh vượng. (*Là tòa tháp bằng gỗ có lỗ để nhìn ra, có thể di chuyển được, dùng trong quân đội để quan sát tình hình kẻ địch từ xa hoặc bắn tên xuống)

Hàn Mị chợt nói, “Nhị công tử, xưa nay bổn vương giúp người chứ không giúp lý, chuyện trong giang hồ cũng không muốn can dự quá nhiều. Nhưng nếu ngươi cứ tự cho rằng mình thông minh, làm chuyện sai trái, tổn thương huynh đệ của bổn vương thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”

Tư Đồ Nhã nghe xong thì chắp tay, bí hiểm mỉm cười đáp lại, thực ra trong bụng chẳng hiểu mô tê gì.