Âm Vang

Chương 9: Kiểu tương lai




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

1.

Biết trước tương lai là cảm giác thế nào?

Chỉ mới bắt đầu trò chơi mà có người đã nói với bạn hay, ván này bạn thua rồi.

Ôn thi chưa được hai ngày đã có người nói cho bạn biết, điểm thi lần này của bạn siêu tệ.

Tốt nghiệp đại học, bước vào xã hội, công việc lý tưởng chỉ mới dần hé mở; kết quả một cuộc điện thoại nói với bạn rằng, ngay trong tương lai gần đơn vị sẽ bị cháy, lãnh đạo qua đời, còn số phận của bản thân thế nào lại không rõ.

“Mẹ nó.” Tưởng Kim Minh bật thốt.

“… Mày nói gì?” Sử Sùng ngoái đầu nhìn anh, gương mặt được màn hình hắt sáng tỏ vẻ ngạc nhiên, “Chửi thề cái gì đó?”

“Không có gì.”

“…”

Văn hóa như tên này mà lại chửi thề, mình nghe thấy mà. Sử Sùng nhìn thêm lần nữa, Tưởng Kim Minh không biểu cảm, môi mím nhẹ, nhìn màn hình đăm đăm nhưng rõ là không xem vào.

Rốt cuộc đã có chuyện gì?

Anh thấp giọng: “Nếu mày không xem thì tao tắt, phim này coi một lần rồi, còn coi lại làm gì nữa?”

Trên màn hình đang chiếu bộ phim Ma Trận. Bộ phim này đã ngừng chiếu ngoài rạp, bản lậu được chiếu đầy rẫy ở các tiệm phim*.

(*Tiệm phim có thể gọi là rạp chiếu phim quy mô nhỏ, chỉ có vài ghế trong một phòng, thu hút được sự quan tâm của giới trẻ lúc bấy giờ bởi mức giá rẻ bèo, thường chiếu các bộ phim lậu, phim có nội dung bị cấm. Loại hình kinh doanh này dần biến mất khi VCD, DVD phổ biến hơn với các gia đình. Ảnh minh họa.)



Trên màn hình, nhà tiên tri Oracle nói với Neo, “Đừng lo về cái bình.” Neo không hiểu, khoanh tay hỏi ngược lại, “Cái bình nào?”

Rồi anh xoay người thì đụng vào bình hoa khiến nó rơi xuống, vỡ tan tành dưới mặt đất.

“Sao bà biết nó sẽ vỡ?” Neo hỏi.

Oracle đáp: “Câu hỏi thật sự là, cậu vẫn sẽ làm vỡ nó nếu tôi không nói trước chứ?”*

(*Neo là nhân vật chính trong phim Ma Trận, do Keanu Reeves thủ vai, anh là một lập trình viên và là một hacker. Oracle, hay nhà tiên tri, cũng là chương trình máy tính, tuy nhiên bà có cái nhìn sâu sắc về tâm lý con người. Phân cảnh nhắc tới trong truyện: https://www.youtube.com/watch?v=eVF4kebiks4 .)

Tưởng Kim Minh nhìn phân cảnh ấy, hỏi một đằng: “Cậu xem có hiểu không?”

“Thì bà ta tiên tri được, có thể đoán trước tương lai, nhưng tương lai lại do nguyên nhân nào gây nên? Đúng là vòng tròn luẩn quẩn.”

“Tiên tri…” Anh túm tóc trong bóng tối, vẻ mặt hoang mang y hệt Keanu Reeves trên màn hình.

Không phải lúc đó cô ấy cũng tiên tri ư, nhưng lại khác ở điểm:

Oracle có thể đoán trước tương lai, mà cô ấy đang ở tương lai.

Cô ấy là nhà tiên tri trước lịch sử, và giờ đây cô ấy có cơ hội thay đổi để tạo ra một lịch sử khác.

Hẳn là như thế!

Cuối cùng cũng đã sáng tỏ đôi phần, Tưởng Kim Minh bất giác cao giọng, nói một câu không đầu không đuôi với Sử Sùng: “Đúng thế, kết quả có thể thay đổi.”

“…” Sử Sùng ngẩn người, nhíu mày hỏi, “Mày có uống lộn thuốc không mà hôm nay lạ thế?”

“Mày cũng biết đợt trước tao bị mất điện thoại mà, thật ra được một cô gái nhặt được, sau đó…”

Ông anh ở hàng ghế sau trong tiệm chiếu phim bất mãn ho một tiếng.

Tưởng Kim Minh ngoái đầu giơ tay xin lỗi, vỗ vào vai Sử Sùng, thấp giọng nói: “Ra ngoài rồi nói, nói cho mày biết chuyện này.”

Cả hai đứng dậy, cúi người nhẹ nhàng rời khỏi tiệm chiếu phim.

2.

“Cô gái thế nào? Mấy tuổi rồi?” Sử Sùng cầm chai nước ngọt, vừa đưa lên miệng thì bị Tưởng Kim Minh giật về.

“Mày có nghe hay không, có thể tập trung vào trọng điểm được không?”

“Hừ, mày làm mất Motorola rồi được một cô gái nhặt được, nói bản thân đang ở năm 2020, đã trò chuyện với mày mấy hôm.”

Trong tay không có thức uống, anh ta nhặt sỏi ném xuống sông như kích động, trêu: “Này, lần trước mày tới rạp phim hỏi gì đó là tìm cô ấy đúng không, người ta không muốn gặp mày? Chỉ muốn gọi điện?”

“…”

Tưởng Kim Minh im lặng, ngây người nhìn cậu bạn một lúc mới bình tĩnh nói: “Cô ấy ở năm 2020, gặp thế nào được.”

“Mẹ… Mày nghiêm túc đấy à?”

“…” Không muốn để ý đến cậu ta.

“Tưởng Kim Minh ha ha ha ha!”

Sử Sùng cười nghiêng ngả, “Mẹ nó đừng bảo là bị người ta lừa đấy nhé? Mày đưa số điện thoại của cô ta cho tao mau lên, để tao nói chuyện với cô ta, rốt cuộc muốn gì mà lại đi lừa mày?!”

Tưởng Kim Minh phớt lờ, lấy ngòi bút dắt ở túi áo bên phải đưa cho anh ta xem: “Mày xem.”

“Không phải là ngòi Hero lão Sử đưa cho mày à, sao thế?”

“Nhìn bên dưới đi.”

“… Mày khắc?”

Anh mượn đèn đường bên sông soi, “2020?”

“Tao khắc ở nhà, đi đâu cũng đem theo ngòi bút này, không mấy ai để ý. Nhưng trong điện thoại cô ấy hỏi…” Tưởng Kim Minh nghiêm túc nhìn anh ta, “Số 2020 ở dưới đáy ngòi bút là ai khắc.”

Sử Sùng lờ mờ cảm nhận được điều gì đấy, cảm thấy lạnh gáy.

“… Theo dõi mày?”

“Cô ấy nói cho tao biết tiêu đề bài báo ngày hôm sau, đúng từng câu từng chữ.”

“… Lại còn là phóng viên?”

Tưởng Kim Minh im lặng.

Gió sông thổi hây hây hòa lẫn cái lạnh, dường như nhiệt độ đã giảm.

Sử Sùng rất không thích bầu không khí này, cũng không thích Tưởng Kim Minh làm ra vẻ thần bí – từ khi đi làm là cậu ta lại thích tỏ vẻ già dặn, ngấm ngầm muốn gì đây?

“Anh hai, để em phân tích cho anh rõ nhé. Nếu cô ta biết trước tương lai thì nói tin tức cho mày biết làm quái gì, sao không nói thẳng kết quả xổ số độc đắc đi?”

Anh ta dịch mông, nói tiếp: “Nếu cô ta có thể nói được kết quả xổ số thì tao tin, không cần mấy trăm triệu, mấy trăm nghìn là được rồi.”

“Cút xéo.”

Tưởng Kim Minh cất bút vào trong ví, đứng lên toan bỏ đi: “Không nói với mày nữa.”

“Xì, đi ăn không?”

“Tao về nhà đây.”

“Tưởng Kim Minh, mày có biết bây giờ đang rầm rộ vụ yêu đương qua mạng không, chuyên gia lừa người mua vui, không thì cũng là lừa tiền, mày bị người ta lừa rồi mà vẫn còn ngớ ngẩn. Hầy, tao cũng chỉ nhắc mày thôi…”

Anh ta đứng sau lải nhải, Tưởng Kim Minh đi thẳng về phía trước.

Sử Chí Dũng là bố cậu ta, tuy mấy năm qua cũng có mâu thuẫn nhưng tình cảm cha con vẫn sâu đậm.

Anh còn định nói chuyện này cho cậu ta biết.

Nhưng giờ nhìn lại, thằng đần này… Tưởng Kim Minh uể oải nghĩ, xem ra đành đợi chuyện có manh mối rồi tính tiếp.

3.

Cuộc gọi điện lần đó có thể xem như là nút thắt quan trọng, sau khi Trình Hi nói rõ mọi chuyện, hai người đã thành lập được sự tin tưởng cơ bản, mỗi người có hành động riêng.

Tưởng Kim Minh và Sử Sùng đến tiệm chiếu xem lại Ma trận, mượn phim ảnh để sắp xếp lại suy nghĩ, để gợi ý điều gì đó cho anh ta, nhưng kết quả chứng minh… chuyện không suôn sẻ.

Còn phía Trình Hi, thậm chí cũng chẳng biết có phải là suôn sẻ hay không.

Cô cúp máy, lặng người ngồi trong đại sảnh mấy phút. Tấm rèm mở màn đã được kéo lên, nhưng chỉ thấy được lờ mờ ở dưới góc; cảm giác núi cao còn có núi cao hơn khắc trong lòng cô vô cùng rõ ràng.

Vẫn không hiểu rõ nguyên nhân, đành đi bước nào tính bước ấy vậy.

Trình Hi đứng dậy rồi đi tới cửa tắt đèn, cả không gian rơi vào bóng tối. Cô trở tay hé mở cửa, ngay khi ánh sáng chiếu vào, một bóng người bất thình lình xuất hiện.

Khoảng cách quá gần cộng thêm bất ngờ, con tim chợt thắt lại, Trình Hi loạng choạng lùi lại, tay vịn khung cửa.

“A a a làm cái gì mà dọa giật mình thế?”

Lý Tư Tề duỗi tay kéo cô lại, rồi hai người mắt to trừng mắt nhỏ giằng co.

“Chết tiệt!” Lửa giận bốc thẳng lên đầu, “Cậu đứng đây làm gì?!”

“Đến tìm chị, điện thoại không ai bắt nên đoán chị đang ở đây.”

“… Tìm tôi làm gì?” Cô vừa lấy điện thoại ra kiểm tra vừa đáp. Đúng là có một cuộc gọi nhỡ, cô bèn hạ hỏa, “Có chuyện gì?”

“Có người đến bàn công việc, ở dưới lầu.”

“Biết rồi.”

Trình Hi xuống lầu, Lý Tư Tề thong thả đi theo.

Cậu ta đút tay trong túi quần, nói: “Mới nãy tôi thấy chị đang gọi điện.”

Cô bồn chồn, ậm ờ đáp cho qua.

“Không phải cố tình, chỉ mở cửa xem chị có ở đấy không… Hình như đang nói về vụ hỏa hoạn 20 năm trước.”

“Ừ.”

Hai người một trước một sau đi xuống lầu, lại im lặng một lúc.

“Nhưng chị nhầm rồi, về tình hình thương vong ấy.”

“Hử?”

“Là 2 người chết, 12 người bị thương.”

Trình Hi khựng bước giữa không trung, ngoái đầu nhìn cậu ta: “Dưới lầu có viết mà.”

“Về sau người mất tích được xác nhận là đã chết.”

“… Trên báo không nói.”

“Có đưa tin đâu.” Lý Tư Tề bước xuống, nói: “Trong diễn đàn địa phương có một topic nói về chuyện này, chị có thể lên xem.”

4.

Trình Hi cứ hoài bất an, cô có một dự cảm không hay, muốn sốt ruột xác nhận nhưng lại kẹt công chuyện.

Đến gặp khách hàng ở quầy lễ tân, là người phụ trách một công ty địa ốc gần đây, nói chuyện thuê địa điểm. Tài sản của số 76 đường Đàn Viên cũng nằm trong sự quản lý của rạp phim bọn họ, coi như là quan hệ hợp tác.

“Tôi thấy cũng không mấy ai đến rạp chiếu phim của cô, sảnh trống trơn này. Về phía chúng tôi, gần đây các cuộc họp diễn ra thường xuyên mà địa điểm lại có hạn. Chúng tôi chỉ chọn địa điểm cần thiết, sẽ hợp tác lâu dài.”

Rạp chiếu phim vui vẻ chấp nhận hình thức kinh doanh này, nhất là trong tình hình ế ẩm hiện nay. Thực ra màn hình chỉ là máy chiếu lớn hay dùng ở các buổi thuyết trình, hợp với salon hơn.

Hơn nữa, sự kiện kiểu này thường là sự kiện đơn lẻ, chẳng mấy khi được đặt cọc dài hạn.

Dù gì đi nữa Trình Hi cũng là quản lý rạp phim, dẫu quan tâm đến cuộc đời của Tưởng Kim Minh 20 năm trước thì cũng phải để ý bát cơm của mình.

Cô dẫn người vào văn phòng, dặn Ngô Du pha hai tách trà rồi bắt đầu bàn chuyện nghiêm túc.

“Anh cần phòng quy mô lớn như thế nào? Chỗ chúng tôi bị giới hạn bởi bố cục nên các phòng tương đối nhỏ. Phòng lớn nhất có 124 chỗ, mà chắc cũng đã đủ.”

“Không sao, không nhiều người tới mức ấy.” Người đàn ông sờ cằm, “Chủ yếu cần nơi yên tĩnh, tốt nhất không lẫn với khách của cô, ảnh hưởng đến việc xem phim của mọi người.”

“Vâng vâng, chuyện này anh cứ yên tâm, các phòng chiếu ở đây nằm cách nhau khác xa, các tầng cũng không nằm cạnh nhau, ắt hẳn sẽ không ảnh hưởng.”

“Có phòng ở trên tầng cao nhất không?” Anh ta chỉ lên trên.

“Tầng 4? Có, có phòng VIP…”

“VIP? Phòng VIP là tốt nhất rồi, vậy chọn phòng đó đi.”

Trình Hi bị ngắt lời, cô liếm môi giải thích: “Cơ sở vật chất và trang thiết bị quả thực là tốt nhất, nhưng chỉ có 12 chỗ ngồi, có thể không đáp ứng được nhu cầu.”

“Đủ.” Đơn giản rõ ràng, cũng không lằng nhằng tiền bạc, “Thuê nửa năm.”

“Ơ… Nhưng anh đã nói là…”

“Lãnh đạo cấp cao thôi, cũng chỉ có vài người.”

Cuộc họp hội đồng ít người mà còn phải đi thuê phòng? Cô đang định lên tiếng thì lại bị đối phương cười ngắt lời: “Lãnh đạo hội nghị của chúng tôi là khách quý, dùng phòng VIP là phù hợp nhất rồi, cô xem giá cả thế nào, nhận tiền ra sao, rồi có thể ký hợp đồng.”

“Được rồi, chúng tôi vẫn chưa ký hợp đồng thế này bao giờ, phải báo cáo về trụ sở chính, còn phải xem xét tài chính và pháp luật, có gì sẽ gọi lại cho anh sau.”

“Phiền cô nhanh nhanh.”

5.

Chuyện lần này vừa bất hợp lí nhưng cũng hợp lí, quan trọng nhất là thu nhập từ việc cho thuê gần như là lợi nhuận thuần túy, cũng là một phần không nhỏ thúc đẩy doanh thu tăng lên.

Trình Hi có phần cám dỗ, tiễn khách hàng ra về, sau đó thông báo với trụ sở chính.

Thấy đã hơn bốn giờ chiều, cô vội vàng cúp máy rồi đến đồn cảnh sát.

Lấy lý do tìm người mất tích, đợi cả một buổi, tới tận lúc tan làm mới có kết quả: “Tưởng Kim Minh đúng không.” Cảnh sát đưa mắt nhìn cô, “Xác nhận là đã tử vong.”