Âm Vang

Chương 48: Hồi cuối




1.

Chu Hiểu Quân và Ngô Tĩnh Văn hẹn gặp nhau trước số 76 đường Đàn Viên, bọn họ đến vừa lúc viện triển lãm sắp đóng cửa, rất nhiều du khách đi ra, trong dòng người, Chu Hiểu Quân nhìn thấy Ngô Tĩnh Văn, vội giơ tay vẫy vẫy.

“Cậu đen đi nhiều thế!” Đây là câu đầu tiên Ngô Tĩnh Văn nói.

Chu Hiểu Quân cười đáp: “Huấn luyện quân sự bị cháy nắng, sao cậu không bị?”

“Tớ phải tham gia biểu diễn trong tiệc chào mừng tân sinh viên, hồi huấn luyện quân sự chỉ đi tập múa, thoát được nạn.” Cô nhoẻn môi, mang theo sự tự tin cùng chút đắc ý.

Dưới ánh tà dương, nụ cười ấy hiện lên một vầng hào quang. Chu Hiểu Quân nhìn tới ngẩn ngơ, lại xấu hổ gãi đầu, nói: “Hay tụi mình đi ăn trước nhé?”

“Mua vé thuyền đã, nếu trễ là phải đi chuyến sau đấy.”

“Cũng được.”

Chỗ bán vé nằm ngay bến thuyền, ở phía sau số 76 đường Đàn Viên. Hai người xếp hàng mua vé, quyết định chờ thuyền luôn, thế là đi dạo dọc bờ sông, vừa đi vừa tán gẫu về trường đại học.

Trong suốt thời gian đó, Chu Hiểu Quân liên tục đưa mắt nhìn số 76 đường Đàn Viên, cứ cảm thấy bất an… Trước khi điền nguyện vọng, cái người đến tìm mình bảo là nhân viên công tác ở đây.

Anh ta nói gì nhỉ? Sẽ xảy ra tai nạn.

Khi ấy Chu Hiểu Quân không tin, chẳng qua mình cũng có ý khuyên Ngô Tĩnh Văn đổi nguyện vọng nên mới gật đầu.

Dòng sông êm đềm trước mặt, tòa kiến trúc đã đóng cửa, những khách du lịch trước ngày Quốc khánh, Ngô Tĩnh Văn bên cạnh… Mọi thứ đều đang tốt đẹp như vậy, có thể xảy ra chuyện gì cơ chứ?

Bọn họ đi dạo vài vòng, khi sắp tới giờ lên thuyền thì vòng về bến. Chợt lúc này, Chu Hiểu Quân trông thấy một người đàn ông dắt một cô bé đeo cặp sách đi về phía cửa hông của số 76 đường Đàn Viên.

Cái cách họ đi rất kỳ quặc, nói là dắt thì không bằng bảo là túm chặt tay lôi. Chu Hiểu Quân cảm thấy không ổn, bỗng bị Ngô Tĩnh Văn vỗ một cái.

“Xếp hàng lên thuyền kìa.”

“Ờ.” Cậu đáp, đi được vài bước lại nghiêng đầu nhìn, nhưng hai người vừa rồi đã đi mất rồi, “Ơ, nãy cậu có thấy một ông chú dắt một cô bé không…”

Ngô Tĩnh Văn lắc đầu, cũng nhìn sang bên đó, nói: “Không thấy, có chuyện gì à?”

“Không có gì, có lẽ con nít tan học muốn đi chơi, không muốn đến viện triển lãm.”

Chu Hiểu Quân đứng vào hàng, lại không kìm được ngoái đầu, phát hiện trên mặt đất nơi tầm nhìn bị giới hạn có thứ gì đó màu vàng, màu sắc rất nổi bật – chính là cặp sách của cô bé kia.

“Cả cặp sách cũng bỏ lại sao…” Cậu lẩm bẩm, càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, đúng lúc sắp sửa lên thuyền thì giữ chặt tay Ngô Tĩnh Văn, rời khỏi hàng người.

“Cậu làm gì thế?”

“Không ngồi thuyền nữa.” Chu Hiểu Quân nói, “Tớ chưa ăn cơm, sợ say sóng.”

“Nhưng mua vé rồi mà.”

“Trả lại đi.” Cậu cười nói, “Chứ tớ mà nôn trên thuyền thì không hay đâu.”

Ngô Tĩnh Văn đành nghe theo, nào ngờ không trả vé được. Cô đang định báo thì lại thấy Chu Hiểu Quân đã chạy về hướng vừa rồi.

“Ơ này, Chu Hiểu Quân!” Cô tức giận đuổi theo, thấy cậu cúi người nhặt một chiếc cặp sách lên, ngơ ngác nhìn quanh.

“Cái gì đây?”

“Lúc nãy có một ông chú dẫn một cô bé, có thể là vào trong đó, nhưng lại vứt cặp sách lại đây.”

“Hả?” Ngô Tĩnh Văn cũng thấy đáng ngờ, “Sao lại vứt cặp sách?”

Hai người đứng trước cửa hông, nhìn lối đi dành cho nhân viên, không biết phải làm thế nào. Cả hai không ai có di động, Chu Hiểu Quân đề nghị tìm nhân viên đang trực để báo cáo tình hình.

Nhìn xung quanh một hồi, bỗng có một người từ phía xa đang chạy tới, bóng dáng ngày một gần, lúc này Chu Hiểu Quân mới nhận ra, chính là người đã tới tìm mình lần trước!

Tưởng Kim Minh chụp lấy cặp sách mà không dừng lại, sau đó đẩy cửa xông vào. Tốc độ rất nhanh, Chu Hiểu Quân chỉ kịp nói: “Lúc nãy có một cô bé…”

“Biết rồi!”

Trong cửa truyền đến tiếng trả lời, tiếng động nhỏ dần, cho tới khi biến mất.

2.

“Lý Tư Tề, anh kiểm kê số bắp rang ở bên kia giúp em đi.”

“Ừ…” Cậu nhấc chân đi tới nhà kho, nói đùa, “Có phải nhìn anh nhàn rỗi em không chịu nổi phải không, em là quản lý Trình số 2 hả?”

“Đúng đó.” Ngô Du cười, bụng nghĩ, chỉ là em muốn ở bên anh thôi.

Lý Tư Tề hừ hai tiếng, nhưng khi ngước mắt lên lại chẳng có một ai.

Cậu chần chừ, giơ tay túm tóc, không hiểu mình vào nhà kho làm gì. Trong chớp mắt xoay người, bỗng cảm thấy có nước mắt chảy ra bên khóe.

Lý Tư Tề giơ tay lau, cũng không biết mình khóc cái gì, cậu cười giễu, nhấc chân rời khỏi nhà kho.

3.

Triệu Phi chỉ cần một tay có thể bóp chặt cổ Cát Tường, cơ thể bé nhỏ liên tục giãy giụa gào khóc khiến lão mất kiên nhẫn, lão hất chặn giấy thủy tinh đi, rút một tờ quảng cáo nhét vào miệng cô bé.

Mẩu giấy đó đã trải qua mấy chục năm, được tẩm hóa chất để bảo quản, mang theo mùi cũ kỹ. Cát Tường lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt thấm đẫm tờ giấy, chỉ còn lại tiếng thút thít.

Một tay lão vặn tay cô bé, tay kia gọi điện, sai Sử Chí Dũng đem theo bằng chứng tới. Nhưng vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng bước chân vội vã.

Tưởng Kim Minh thở hổn hển, quẳng chiếc phong bì xuống đất, nói: “Bằng chứng ở chỗ tôi, thả cô bé ra.”

“Kim Minh?” Triệu Phi định thần, đoạn cười mỉa, “Hóa ra hôm đó là cậu đem đi.”

“Đúng, giờ cho ông đấy.”

“Tôi không thể xác nhận bên trong có gì?”

“Danh sách, bản ghi âm. Ông có thể lên lầu kiểm tra bằng máy tính, sau đó lấy đi, phá hủy, tùy ông.” Tưởng Kim Minh chau mày, nhìn Cát Tường bị nhét đầy giấy quảng cáo trong miệng, nước mắt lưng tròng, anh không kìm được lửa giận, “Ông bắt cô bé làm gì!”

“Đây không phải là người đã gọi điện cho cậu sao? Nghe bảo lúc tôi nghe máy, cô ta cũng đang bị bắt.”

Lúc này Tưởng Kim Minh mới rõ vì sao Trình Hi lại đột ngột ngắt kết nối. Máu nóng xộc thẳng lên đỉnh đầu anh, hốc mắt đỏ ngầu, nhưng vừa tiến lên một bước thì Triệu Phi đã siết mạnh tay, anh đành lùi ra sau.

“Tôi sẽ không báo, ông ấy là người nhìn tôi lớn lên, tôi không làm nổi chuyện đó. Sử Chí Dũng cũng sẽ không tự vạch trần. Những bằng chứng này vô dụng với chúng tôi, tôi không hiểu, sếp Triệu, việc gì ông phải làm đến nước này?”

“Sử Chí Dũng không hài lòng về kế hoạch quy hoạch, bằng không đã không lén ghi âm. Giữ nó là một mối nguy hiểm tiềm tàng. Những người trong danh sách này không thể bị nắm thóp, chỉ điểm này thôi, sự nghiệp đời tôi sẽ bị phá hủy.”

“Được, bằng chứng ở đây, tôi theo ông vào văn phòng xác nhận, ông thả cô bé ra đi. Ngoài kia có người thấy ông bắt em ấy vào, đã báo cảnh sát rồi, bây giờ chúng ta xác nhận bằng chứng rồi ông lấy đi, coi như không có chuyện gì.”

Triệu Phi vẫn túm Cát Tường, nói: “Chúng ta cùng đi xác nhận.”

Ba người vào văn phòng Sử Chí Dũng xác nhận danh sách và bản ghi âm. Triệu Phi cất bằng chứng vào cặp, nói: “Làm sao tôi biết cậu không giữ bản sao chép.”

Cát Tường không còn sức để khóc, hai tay tím tái, xoang mũi tắc nghẽn thở không ra hơi, cả khuôn mặt đỏ bừng. Tưởng Kim Minh lo lắng hét lên: “Ông xác nhận còn chưa đủ hả! Tôi không có bản sao chép, nói ông cũng không tin!”

“Chậc, thật ra vẫn còn một nguy hiểm tiềm tàng nữa.”

“Cái gì?”

“Bản thân Sử Chí Dũng chính là nguy hiểm, ông ta có thể tức nước vỡ bờ bất cứ lúc nào, bán đứng bọn tôi. Lại đây Kim Minh, ngồi xuống. Chúng ta cùng đợi ông ta ở đây.”

4.

Lúc Sử Chí Dũng chạy tới nơi thì thấy Cát Tường vừa khóc vừa bỏ chạy, còn trên lầu truyền đến tiếng đánh nhau dữ dội. Ông ôm cô bé đến nơi an toàn rồi chạy lên lầu, xông vào văn phòng, nhìn thấy Tưởng Kim Minh bị đè lên tủ, bị Triệu Phi kẹp từ phía sau. Ông lao tới, ba người lập tức đánh nhau.

Tưởng Kim Minh và Sử Chí Dũng hợp lực, dần dà chiếm thế thượng phong. Trong văn phòng vô cùng bừa bộn, khung ảnh gia đình đã được sửa lại lần nữa rơi xuống đất, vỡ tan tành.

Triệu Phi bị đè xuống sàn, lão hoàn toàn kiệt sức, đột nhiên gào to: “Nếu hôm nay tao không về thì con trai mày sẽ bị chôn theo! Tao đã dặn tài xế đi công tác với hắn, nếu ngày mai không có trả lời từ tao thì Sử Sùng sẽ chết trên đường!”

“Cao Thành Phong…” Tưởng Kim Minh biết rõ ông ta có thể làm chuyện đó, anh bất giác lo lắng, tay cũng nới lỏng.

Biểu cảm ấy đã lọt vào mắt Sử Chí Dũng, ông hỏi, “Cháu biết hả?”

“Biết, ông ta…”

“Chú giao Sử Sùng cho cháu, cũng giao số 76 đường Đàn Viên cho cháu.” Ông chợt nói, “Đây đều là lỗi của chú, đừng nói cho Sử Sùng biết.”

Tưởng Kim Minh còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đẩy ra khỏi văn phòng, sau đó cửa bị khóa trái.

Sử Chí Dũng thả Triệu Phi đang hổn hển ra, nhặt bức ảnh kia lên, phủi nhẹ miểng thủy tinh trên ảnh, sau đó lấy gói thuốc ở trong túi ra, cẩn thận rút một điếu rồi châm lửa đốt.

Ông chưa bao giờ hút thuốc ở số 76 đường Đàn Viên, thậm chí rất nhiều người không biết ông nghiện thuốc lá, còn nghiện rất nặng. Sử Chí Dũng hút hai hơi, lặng lẽ châm lửa đốt giấy tờ trên sàn nhà, gần như không cần tìm nhiên liệu gây cháy, chỉ cần vứt tài liệu xuống mặt đất, ngay lập tức bốc cháy.

Ngọn lửa bắt đầu bùng lên trong thời gian ngắn, Triệu Phi không ngờ Sử Chí Dũng sẽ từ bỏ cả mạng sống, sẵn sàng phóng hỏa, lúc này lão mới hốt hoảng chạy trốn, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.

Phòng không có cửa sổ, cửa bị khóa, ông ta dần dần không thở nổi.

Sử Chí Dũng đặt tấm ảnh lên ngực, ông không hiểu vì sao sự việc lại đi đến bước này, nếu có thể quay đầu sớm hơn… Nhưng ông cũng cảm thấy có thể trong tiềm thức muốn bằng chứng bị phát hiện, vì ông không có dũng khí đi tự thú.

Mâu thuẫn lặp đi lặp lại biết bao nhiêu lần, nơm nớp thấp thỏm trên sợi dây tơ hồng, cuối cùng tất cả hóa thành công dã tràng.

Hình ảnh cuối cùng xuất hiện trong đầu ông là gia đình ba người.

5.

Mặt trời mọc, và một ngày mới lại đến.

Trình Hi ngủ không sâu giấc, mở mắt ra có cảm giác kỳ lạ, giống như đã trải qua một giấc mơ dài rồi tỉnh dậy, hoặc cũng như lúc này mới chìm vào một giấc mộng.

Cô ngồi dậy, căn phòng trước mắt rất xa lạ, nhưng cô có thể tự nhiên cầm lấy quần áo trên ghế sô pha – như thể tay cô biết rằng ở đó có ghế sô pha cùng quần áo của mình.

Mặc quần áo, kiểm tra điện thoại, có tin nhắn của Bạch Tịnh nhắc nhở cô đừng quên họp lớp ngày chủ nhật, còn nói đã liên lạc với bạn học tên Vương Dật Phàm ở khoa bên cạnh, bây giờ đang làm công chức, về sau có thể giúp đỡ nhiều.

Trình Hi uể oải bước ra khỏi phòng, thấy căn nhà được xây theo kiểu nhà gỗ, không gian không lớn nhưng có cửa sổ cao từ trần đến sàn, tầm nhìn rộng ra ven sông.

Trong phạm vi tầm mắt có rất nhiều thứ là đồ đôi. Gối ôm, cốc nước, dép lê – là dép nam.

Cô cảm thấy choáng váng, lại tự nhiên cầm lấy chìa khóa xe ở trước cửa rồi đi xuống lầu.

Mọi thứ đều quen thuộc, cơ thể cũng quen thuộc.

Trình Hi nhanh chóng tìm tới một chiếc ô tô con màu đen, lái xe lên đường, cứ như tay chân cô biết đang muốn đi đâu. Trong quá trình đó, ký ức từ từ quay về, cho tới khi số 76 đường Đàn Viên xuất hiện trước mặt.

Nơi này nhìn không giống rạp chiếu phim.

Trình Hi dừng xe, một mình đi vào cửa, bỗng bị cản lại.

“Chào chị, chị có đặt hẹn chưa?”

“Đặt hẹn?”

“Đi tham quan cần đặt hẹn, có thể hẹn trước trên app.”

Trình Hi lúng túng lấy điện thoại di động ra, lại nhìn vào trong một cái, rõ ràng nơi đây là viện triển lãm, nhưng lại có mùi cà phê thoang thoảng từ quầy bar nhỏ ở góc lầu một.

Cô nhìn quanh một vòng, lúc này có một chàng trai tiến về phía mình, nói: “Tiểu Vương, không cần hẹn trước, đây là chị Trình.”

Trình Hi nhìn cậu ta, bật thốt: “Lý Tư Tề!”

“Khụ, Tiểu Vương vừa mới đến, không biết chị.”

“Tiểu Vương gì cơ, Ngô Du đâu?”

“Ngô Du gì?” Cậu ta hỏi ngược lại.

Trình Hi ngẩn ra.

Cô lật đật đi vào trong, lại nghe thấy Lý Tư Tề ở phía sau hô lên: “Viện trưởng đang ở văn phòng!”

6.

Trình Hi nhìn thấy khu triển lãm ở tầng một, là cảnh báo về hỏa hoạn, bên trên viết mấy chữ to màu đỏ: chuông báo động inh ỏi, lấy đó làm cảnh báo. Ngoài ra còn có một số vật dụng liên quan đến vụ cháy như cục gạch khúc gỗ cháy đen, cùng một khung ảnh bị thiêu đốt… Cô leo lên tầng bốn, phòng VIP ngày trước nay đã thành văn phòng hai gian.

Cuối hành lang là một khung cửa sổ, ánh sáng hắt vào, chiếu lên mắt cá chân của cô.

Trình Hi ló người nhìn vào trong, thấy phòng viện trưởng đang mở. Sử Sùng thong thả bước ra, cất tiếng chào cô, “Ấy, cậu ta nói chủ nhật này cô phải đi dự họp lớp, tôi với Tiểu Lâm còn định hẹn hai người lái xe đi dã ngoại chứ, xem ra phải đổi ngày rồi.”

“Ừ…” Trình Hi đáp nhưng đầu óc lại không hiểu gì, nhìn anh ta đi ra mới quay đầu lại.

Người đi ra lần này cũng đang nhìn cô, hồi lâu không lên tiếng.

Là Tưởng Kim Minh.

Một lúc sau, anh mỉm cười nói: “Em không quen với gương mặt này sao?”

7.

Lý Tư Tề cảm giác hôm nay Trình Hi rất lạ.

Những lúc không có ai cậu ta hay gọi thẳng họ tên, chỉ khi gặp mặt mới gọi chị Trình – do quan hệ với viện trưởng Tưởng.

Tại sao lại hỏi mình Ngô Du đâu? Chưa bao giờ nghe thấy cái tên này cả.

Bực bội, Lý Tư Tề lên tầng hai đi tuần theo thông lệ. Nhưng đi tới một góc thì loáng thoáng nghe thấy tiếng chuông điện thoại.

Cậu xoay người kiểm tra, phát hiện dưới tủ triển lãm có một chiếc điện thoại.

Lý Tư Tề khó khăn lấy ra, đang định nghe máy thì điện thoại đã bị ngắt kết nối, màn hình bị khóa, chỉ thấy cuộc gọi đến là số điện thoại cố định.

Cậu đành đem tới văn phòng định làm thủ tục đăng ký tài sản thất lạc, song, chưa đi được hai bước thì điện thoại lại reo lên.

“Alo, cho hỏi bạn làm mất điện thoại phải không?”

“Anh nhặt được điện thoại của tôi hả! Tốt quá rồi, cám ơn anh nhiều. Anh ở đâu thế, tôi sẽ tới lấy ngay.”

“Số 76 đường Đàn Viên.”

“Hả?” Bên kia khựng lại, hoang mang nói, “Tôi cũng ở chỗ này mà.”

Nắng rọi xuống mặt sông, soi bóng số 76 đường Đàn Viên.

Sáng, trưa, tối.

Bốn mùa quanh năm.

Mỗi khi ánh sáng và bóng tối lần lượt giao thoa, tòa kiến trúc nơi đây như đang thở đều đặn. Theo thời gian trôi, âm vang biến mất, chỉ có nó mãi không thay đổi, lặng lẽ đứng bên bờ sông, mở ra kết nối không thời gian tiếp theo.

KẾT THÚC