Âm Vang

Chương 17: Ai mới là cánh bướm




1.

Vài hôm sau, Trình Hi nhận được thông báo từ phòng Nhân sự. Sau khi thảo luận tổng công ty đã có quyết định, tạm thời cô bị đình chỉ công tác, nhân viên quản lý khác sẽ tiếp quản thay công việc của cô trong thời gian này, bị trừ lương theo ngày cảnh cáo.

Có thể nói là tránh bất lợi, cũng coi như giải quyết khiếu nại thông thường.

Cô tự an ủi, cũng đúng lúc gần đây hay kiệt sức, nhân cơ hội này cho mình một kỳ nghỉ ngắn hạn.

Nhiệt độ tăng cao kéo theo mùa mưa đến, thời tiết như thế rất thích hợp để nghỉ ngơi dưỡng sức hoặc dạo phố.

Chẳng mấy chốc đã sắp tới tháng năm.

Trình Hi thu dọn đồ đạc ở văn phòng, khi sắp sửa rời đi thì Lý Tư Tề bước vào.

“Thật ra đâu đến mức phải đình chỉ công tác?” Cậu ta cau mày lẩm bẩm.

“Nhân sự nói cho tôi thời gian giải quyết chuyện cá nhân, tránh ảnh hưởng đến công việc.”

Cô vừa tức vừa buồn cười, hỏi, “Cậu nghĩ cái gì mà nói tôi cãi nhau với bạn trai thế hả?”

“Chứ chị cũng có phản đối đâu.”

“… Ừ.”

Trình Hi nhún vai, không hỏi gì thêm, vỗ vào lưng cậu ta cám ơn vì đã giúp cô, sau đó đi ra cửa.

Thế là sự việc chấm dứt tại đây.

Nhưng rõ ràng Lý Tư Tề không nghĩ như thế. Cậu ta đi ra theo, lải nhải bên tai Trình Hi: “Nè, hôm đó tôi nghe chị nói thay đổi gì đó, nhưng càng nghĩ càng thấy khó hiểu, ai có thể can thiệp vào cuộc sống của chị, với cả thay đổi cái gì?”

“Không có chuyện gì cả, cậu đừng hỏi nữa.”

“Xì, tôi đã giúp chị rồi còn gì. Nếu tôi nói chị nhặt được điện thoại của 20 năm trước và cãi nhau với bạn trai trong rạp chiếu phim thì sao?”

“… Cậu thử đi, xem có ai tin không?”

Lý Tư Tề rên rỉ, tiu nghỉu im lặng.

Trong lúc nói chuyện, cả hai đã đi đến quầy lễ tân, Ngô Du ló đầu ra gọi: “Quản lý, chị nghỉ phép đến bao giờ thế!”

“Chưa biết, có thể một hai tuần gì đấy? Lo mà làm việc chăm chỉ, tôi sẽ đến kiểm tra bất cứ lúc nào.” Cô chỉ tay vào mắt mình.

“Có anh ấy làm việc chăm chỉ là đủ rồi.” Ngô Du bĩu môi với Lý Tư Tề.

“Xì, em nói ai?”

Trình Hi mỉm cười, trong lòng đã thoải mái hơn. Cô cảm thấy mình đã điều chỉnh được tâm trạng, chuẩn bị nghênh đón kỳ nghỉ, lại không để ý Lý Tư Tề đang xoay chìa khóa xe.

“Được rồi, vừa hay tôi chở chị về.” Cậu ta nói.

“Làm gì? Có xa đâu.”

“Trời sắp mưa, chị cũng không đem theo dù.”

“À.” Trình Hi bật cười, chế giễu, “Con xe máy điện của cậu mà cũng chở được người à?”

“…”

Lý Tư Tề ngẩn người.

Bầu không khí im lặng bao trùm khiến Trình Hi khó hiểu, cô hết nhìn cậu ta rồi lại nhìn Ngô Du, nụ cười trên mặt chợt tắt: “Hai người làm sao thế?”

“Tôi làm gì có xe máy điện…”

“Hả?”

Cậu ta lắc chìa khóa trước mặt Trình Hi, logo kim loại của Mercedes-Benz phản chiếu ánh sáng, khó hiểu nói: “Không phải tôi vẫn luôn lái con xe này à?”

2.

Câu nói ấy như một gáo nước lạnh dội xuống đầu, làm Trình Hi lạnh buốt từ trong ra ngoài.

Cô bất giác lùi về sau một bước, nhìn chằm chằm chiếc chìa khóa kia, trong ký ức đúng là Lý Tư Tề thường xoay nó giữa các ngón tay để nó phản chiếu ánh sáng như thế.

Sự thay đổi vẫn chưa tiếp tục dừng lại mà còn kéo cả cậu ta vào ư?!

“Sao thế, có phải chị chưa ngồi xe tôi lần nào đâu.”

Lý Tư Tề khó hiểu đâm lúng túng, cất bước nói: “Đi thôi.”

“Đi đi đi đâu?”

“… Đi xuống từ chỗ đó, xuống tầng hầm.” Cậu ta hất cằm, chỉ về cầu thang đối diện quầy lễ tân.

Những mảnh ký ức liên tục ùa vào đầu theo lời của cậu ta. Trình Hi ngạc nhiên đi theo Lý Tư Tề, không có không gian để suy nghĩ.

“Chị kỳ quặc thật.” Lý Tư Tề đẩy cánh cửa cứu hỏa ra cho cô, ngoái đầu hỏi, “Tôi lái xe thì có vấn đề gì à? Ngày trước chính chị giúp tôi xin với bên địa ốc chỗ đậu xe mà.”

“Không có gì.”

Cô cúi đầu trốn tránh ánh mắt của cậu ta, không biết Lý Tư Tề này có bao nhiêu điểm khác biệt với ngày trước.

Thậm chí còn nảy sinh thắc mắc: một người không có cùng trí nhớ thì có còn là người đó không?

Đèn cảm biến âm thanh bật sáng, cầu thang âm u ẩm ướt, tiếng bước chân chồng chéo vang lên. Trình Hi đi sau, do dự nói: “Cậu còn nhớ từng nói với tôi chuyện nhà cậu bị quy hoạch không?”

“Có nói.”

“Cậu còn đăng bài trên diễn đàn, gì mà đừng tự ý động vào nhà cũ?”

“Đúng thế.” Muỗi vo ve sau gáy cậu ta, ngoái đầu nói, “Vậy rốt cuộc có liên quan gì tới chuyện này không? Tòa nhà này..”

Lý Tư Tề giảm tốc độ, giọng nói của hai người cũng yếu dần, ánh sáng trong cầu thang đột nhiên tắt ngấm, xung quanh chìm vào bóng tối.

Cậu ta bất thình lình hít hai hơi rồi hét lên: “Hô!”

Sau đó đèn lại bật sáng, chiếu vào gương mặt khó xử: “Khụ, cảm biến âm thanh.”

“Ừ.”

So với sự hỗn loạn mà cô đã trải qua, bóng tối này không thể khuấy động bất kỳ đợt sóng nào, cô tiếp tục nói: “Chuyện nhà cậu bị phá dỡ đó… tôi quên rồi.”

“Tôi đã nói gì với chị nhỉ, tổ tiên của tôi không đồng ý. Máy xúc bị trục trặc, người lái xe gặp tai nạn trúng đầu, tóm lại chuyện này rất bí ẩn, chị nhất định phải tin.”

Vẫn không khác gì … Nguyên nhân không nằm ở đây?

Nhưng đây là chuyện duy nhất Trình Hi có thể nghĩ tới, nơi mà Lý Tư Tề có liên hệ với quá khứ.

Hai người đi đến bãi đậu xe, đèn hậu của chiếc xe màu đen cách đó không xa nhấp nháy, hình ảnh chết tiệt ập tới, quả nhiên là chiếc xe này, mình đã từng ngồi nó.

Ngày trước cô còn lấy làm khó hiểu, một cậu ấm nhà giàu như Lý Tư Tề không thiếu tiền mà vì sao suốt ngày cứ đi xe máy điện, giờ thì hay rồi.

Cô thắt dây an toàn, hỏi: “Mắc gì lái xe đi làm?”

“Tôi cũng không thích lái xe, chị biết mà, từ khi thấy máy xúc gặp trục trặc, tôi có hơi, hơi sợ chuyện này…” Cậu ta đánh vô lăng, “Nhưng đành chịu thôi, ở xa quá, đi đường mất thì giờ.”

“Không phải nhà cậu ở ngay trung tâm à?”

“Hở?” Cậu ta liếc cô, “Ở Giang Nam mà.”

“… Cái gì?”

“Năm ấy quy hoạch có bồi thường nhà ở Giang Nam, là chung cư Đàn Thịnh.”

Trình Hi nhìn cậu ta đăm đăm, đến nỗi khiến Lý Tư Tề sợ hãi. Xe leo dốc theo lối ra, đè qua gờ giảm tốc ầm ầm, mắt dần sáng lên, ngoài trời đã đổ mưa thật rồi.

“Chị nhìn thế làm tôi không lái xe nổi đâu.”

Cậu ta định mở cần gạt nước, ma xui quỷ khiến thế nào lại mở xi nhan, làu bàu: “Chị không biết nhà tôi ở đâu à? Chị biết mà.”

“Biết…”

Cô cúi đầu, cơ thể cạn kiệt sức lực, mệt mỏi trả lời.

Kỳ nghỉ sắp tới cũng giống như thời tiết bây giờ, bắt đầu có nhiều mây.

3.

Bánh răng không khớp đã xuất hiện, giống như sóng nước lan vừng vòng, giống như sóng âm phản xạ lại, lần lượt truyền đi.

Chuyện nhà Lý Tư Tề bị quy hoạch bồi thường đã xảy ra thay đổi, nhưng tình hình vào ngày phá dỡ vẫn được giữ nguyên, để cậu ta vẫn lựa chọn đến số 76 đường Đàn Viên làm việc trong cuộc đời đã bị viết lại.

Về phần những thay đổi khác do phản ứng dây chuyền này gây ra, những ký ức có có thể bị xóa, bị thay đổi, có lẽ không bao giờ biết được.

Trình Hi bó tay, đành gạt sang một bên.

Trong những ngày đầu tiên của kỳ nghỉ đình chỉ công tác, cô ở nhà xem Ma trận, cảm giác bản thân như nhân vật trong phim, lạc lõng giữa thời gian, đứng ở một điểm cao hơn và nhìn xuống cuộc sống của người khác.

Cảm giác rộng lớn của số phận đang áp đảo.

Cô bấm nút tạm ngừng, ném điều khiển từ xa đi, ngã ngửa trên ghế sô pha ở phòng khách.

Trống rỗng.

Rồi cô nhận được điện thoại của Bạch Tịnh, hẹn cô đi ăn cơm, có điều cô nàng có vẻ ấp úng.

“Chuyện đó, tối nay tao có dẫn theo một người.”

“Ai?”

“Chính là… người lần trước giới thiệu cho mày đấy.”

“Ai cơ, Hứa An Hoài?”

“Đúng đúng đúng, mày còn nhớ à.”

Gì mà không nhớ, chỉ mới gặp mặt cách đây mấy hôm thôi mà. Trình Hi cười khổ: “Được, tao không làm bóng đèn cho tụi mày nữa.”

“Soa mày biết… mày đoán được rồi à? Ôi, tao còn định đợi chính thức giới thiệu, bọn tao sẽ mời mày ăn khuya.”

“Đoán được cái gì…” Cô nuốt nước bọt, một dự cảm xấu ập đến, cơ thể dần căng cứng.

“Ừ, bọn tao quen nhau rồi.”

Trình Hi ho sặc sụa, nước mắt chảy ra, mặt đỏ bừng, đứt quãng nói: “Khụ, bị sặc.”

Cùng lúc ấy, trí nhớ bắt đầu được sửa lại. Cảnh đi đường vòng xuống bãi đậu xe ngày hôm đó, sau đó là cuộc nói chuyện trên xe, lời nhắc nhở của Bạch Tịnh về bất động sản, tất cả những lời nói cười về mối tình của cô ấy đều đã thay đổi… Tại bữa ăn tối của ba người, hình ảnh Hứa An Hoài dần nhạt đi.

Vì thế cô không nghe đến tên họ của Sử Sùng.

Cho nên cô không thể báo cho Tưởng Kim Minh biết tin tức này, thậm chí cuộc điện thoại đêm hôm ấy cũng không diễn ra.

Cô không được nhờ đi thăm bố mẹ anh ta.

Cô cũng không thốt lên, Quý Hồng là hiệu trưởng nhà trẻ của mình.

Vì thế cô không đến số 76 đường Đàn Viên chơi xuân, không gặp Tưởng Kim Minh, cũng không có con thỏ kia!

Trình Hi cảm nhận rất rõ chuỗi ký ức đang được sắp xếp lại, cô lồm cồm bò dậy quay lại phòng, thấy con búp bê có mái tóc bằng len màu vàng đang chễm chệ trên tủ.

4.

Trình Hi ngây người như phỗng, trong chớp mắt hốt hoảng, ban đầu nó là búp bê… Không, là thỏ chứ?

Khi điều tương tự được viết lại một lần nữa, hai ký ức bắt đầu va nhau.

Cũng giống như trò chơi một người chơi vậy, những gì bạn thấy sẽ luôn là kỷ lục ghi đè phần trước, còn kỷ lục trước đó đã biến mất trong thế giới kỹ thuật số.

Cuối cùng cô cũng nhận ra, ký ức ban đầu liên quan đến búp bê sẽ biến mất, rồi sau đó con thỏ sẽ thế vào, lập tức dung hòa trở thành ký ức ban đầu.

Lúc này, cục tẩy trong tâm trí đang dần xóa đi những ký ức ấy.

Điện thoại trượt khỏi tay cô, vẫn đang ở giao diện cuộc gọi, Bạch Tịnh đang gọi tên cô trong vô vọng. Nhưng Trình Hi như không nghe thấy, xoay người đi tới bên cạnh hộc tủ, làm đổ đống mỹ phẩm, như quân cờ domino rơi xuống đất.

Cô lật đật lấy ra một cuốn sổ, tìm được một cây viết, cầm nó trong tay, tay không ngừng run rẩy…

Cô viết nguệch ngoạc:

Khi đến công viên nhi đồng du xuân, mẹ mua cho một con búp bê tóc vàng.

Rồi đầu bút khựng lại, cô lập tức bổ sung thêm bốn chữ: Ký ức ban đầu.

Cuối cùng cũng thở phào. Trình Hi ôm mặt, trong lòng chửi thề, nước mắt len qua kẽ tay, ẩm ướt dinh dính.

Đến khi mở mắt ra lần nữa, cô sững sờ trước những dòng chữ trên tờ giấy.

Cô đã quên rồi.

Trong đầu cô, chỉ còn lại trí nhớ liên quan đến con thỏ.

Trình Hi cau mày, tò mò lật tiếp mấy tờ giấy trước đó, lại phát hiện có thêm một hàng chữ.

Cũng là nét chữ nguệch ngoạc của mình, viết:

Ghi nhớ, năm 2000 đi chơi xuân ở vườn thú, bố mua một con gấu trúc, mình đặt tên cho nó là Phán Phán.

5.

Trình Hi gạt đồ đạc, trong phòng bừa bộn.

Cô không biết còn cách nào để trút giận nữa, có phải nên đập loạn một trận không?

Biết đâu thế, chí ít cũng được yên tĩnh

Tạm thời cô chưa hiểu vì sao nhà của Lý Tư Tề lại chuyển đến Giang Nam, nhưng chuyện sau đó đã dần ăn nhập với nhau.

Sự tình cờ thật buồn cười, nhưng lại là chuyện lẽ đương nhiên.

Cô ngồi xe của Lý Tư Tề, đi từ cầu thang xuống tầng hầm, nên hôm đó khi Bạch Tịnh đến đón cô đi ăn, cô đã không đi đường vòng, cũng không thấy quan hệ của hai công ty địa ốc và kiến trúc, rồi không dẫn đến những chuyện sau đó.

Búp bê, thỏ, lại biến thành búp bê.

Và cả con gấu trúc tên là Phán Phán… Cô thường cảm thấy bố ít khi ở bên mình trong quá trình mình lớn lên, nhưng chưa bao giờ lại nghĩ nó bị giấu đi trong đầu, hóa thành một hàng chữ.

Rồi từ từ quên đi.

Rốt cuộc đã sinh ra bao nhiêu gợn sóng, cuộc đời đã bị sửa lại bao nhiêu lần? Những thứ đó lặp đi lặp lại rồi biến mất trong đầu, có thể đã quên, hoặc có thể chôn sâu hơn trong miền ký ức.

Nếu không phải mình tiết lộ thông tin, thì có phải những chuyện ấy sẽ không xảy ra? Trong vòng quay thời gian, ai mới là cánh bướm? Ai là quá khứ ai là tương lai? Đâu là bắt đầu và đâu là kết thúc?

Trình Hi lặng người ngồi bên mép giường, trả lời cuộc gọi của Bạch Tịnh.

“Mày vừa bị làm sao thế? Tao quên nói, 8 giờ tối nay tại quán bar gần nhà mày nhé, chỗ chúng ta thường đến ấy.”

“Ừ.”

“Lát nữa gặp.”

“Ừ.”

Cô im lặng cúp máy, mở bản đồ ra, tìm kiếm quán bar lân cận, chỉ có một kết quả.

Trình Hi di ngón tay phóng lớn màn hình, thấy quán bar nằm ngay tại con hẻm sau số 76 đường Đàn Viên, tên là quán bar Tường Vi.