Khi tỉnh lại, chỉ nghe được tiếng chậu than kêu lách tách.
Những đốm lửa rung động, như vẽ nên một vết bỏng trong lòng.
“Tỉnh rồi?” Đồng Vũ Thu nhìn Trần Tuyệt
“Thiếu gia” Trần Tuyệt định ngồi dậy, mới phát giác cả người vô lực.
“Ta không ở bên cạnh, hai tháng nay sao ngươi không tự chăm sóc mình? Trước khi đi đã dặn ngươi ăn uống điều dưỡng thân thể, sao lại để đau đến hôn mê?”
Trần Tuyệt sửng sốt nghe Đồng Vũ Thu lải nhải, nhưng lại nhịn không được mà nở nụ cười.
Trần Tuyệt cười, là một nét cười khuynh thành.
Tựa như mạn đà hoa thuần túy, mang một cỗ hủy diệt, tồn tại cả đen và trắng.
Có người nói, mạn đà trắng là điềm lành, thuần khiết mềm mại, đó là thiên thượng hoa, đại diện cho một tình yêu đẹp.
Có người nói, mạn đà đen là tuyệt vọng tối tăm khăng khít, là tương lai không thể biết trước, đại diện cho tình yêu độc chiếm cùng cái chết.
Không biết từ khi nào, Đồng Vũ Thu lại bắt đầu cười dịu dàng với Trần Tuyệt, ôn nhu như trước, hắn thấy thanh âm của mình nhẹ tựa gió xuân.
“Ngoan, uống thuốc đi”
Nhưng cũng hệt như trong giấc mộng, những cánh chim uyển chuyển bị ngắt quãng bởi tiếng bước chân vội vã.
“Thiếu gia, không tốt rồi, tứ công tử tỉnh dậy không thấy ngài, sợ tới mức cả người phát run, không cho ai tới gần”
“Cái gì” Đồng Vũ Thu thất thanh, vội vàng đứng lên định rời đi, lại nhớ tới Trần Tuyệt chưa uống thuốc, bèn nói
“A Trần, uống thuốc xong rồi nghỉ ngơi đi, ta phân phó đầu bếp nửa canh giờ sau đưa tới cho ngươi bát cháo hoa quế hầm, nhất định phải ăn hết đấy”
“Đã biết” Trần Tuyệt mỉm cười, nói “Thiếu gia mau đi đi, ta đã khá hơn nhiều”
“Ừ, tối nay ta lại đến thăm ngươi”
Hình như, Đồng Vũ Thu đã quên chuyện bức họa cuộn tròn kia, đối đãi với Trần Tuyệt như lúc mới vào phủ.
Chỉ là tứ công tử mới tới vẫn ở lại Thần Thu các, cứ như một oa nhi, được cẩn thận che chở một ngày lại một ngày.
Đồng Vũ Thu gọi y là “Tinh Thần” hoặc “A Thần”
Đồng Vũ Thu nói, A Thần của hắn, bên trái lưng hẳn là có một vết sẹo cũ, là do khi A Thần bướng bỉnh trèo cây bị ngã.
Mà tứ công tử Tinh Thần hiện tại lại không có.
Đồng Vũ Thu day day huyệt thái dương, cười khổ nói “Kỳ thật, y căn bản đã mất trí nhớ, tên kia là ta đặt cho y, ta biết, y vốn không phải A Thần, không phải”
Khi nói những lời này, ngón tay Đồng Vũ Thu đang tinh tế nhu hòa vuốt ve lưng Trần Tuyệt, làn da sáng bóng truyền chút độ ấm đến đầu ngón tay, bông hoa mạn đà xinh đẹp ửng hồng lên theo từng nhịp thở, giống như đón gió bay lên, hướng về phía mặt trời.
Trần Tuyệt còn nhớ rõ, đêm đó ở Tần Nguyệt lâu, Đồng Vũ Thu luồn ra phía sau khẽ hôn lưng y, chầm chậm vuốt ve, miết qua từng đường cong của xương sống, rồi dần dần dừng lại.
Đồng Vũ Thu nhìn vết xăm, hỏi “Đây là hoa gì?”
“Mạn đà” Trần Tuyệt nằm trong chăn gấm, chỉ nghe thấy hương vị mê tình quẩn quanh, run run từng đợt.
“Đẹp lắm, không có một chút tỳ vết nào, hệt như da thịt của ngươi.” Đồng Vũ Thu lại lần nữa phủ lên người Trần Tuyệt, trong nháy mắt tất cả đã bị hai cơ thể nhịp nhàng đưa đẩy che giấu hết, chỉ còn lại hơi thở đầy nhục dục, mặc cho vạn vật đổi dời.
Đó là đêm đầu của bọn họ, Trần Tuyệt như lọt vào màn sương mù cuối hạ, chới với trong hắc ám mê ly hệt như mạn đà hoa, để cho hết thảy thâm nhập vào chỗ sâu nhất, nở rộ rồi héo rũ, cho đến tận lúc điêu linh.
Chuyện nửa năm qua lại hiện về trong giây phút.
Giao thừa khói lửa trong trí nhớ như bầu trời đêm vĩnh viễn không tìm lại ánh sáng mặt trời, mờ mịt, dần tiêu tán rồi mất đi, không để lại một chút vết tích nào.
Trần Tuyệt nhớ rõ, đó là lần đầu tiên tứ công tử Tinh Thần cười sau khi vào phủ, loá mắt hơn khói lửa, đã trở nên chói mắt.
Trần Tuyệt nhìn y tựa trong lòng Đồng Vũ Thu, nói “Vũ Thu ca ca, lửa thật đẹp”
Là giọng mũi, ba phần làm nũng, bảy phần trẻ con, nghe qua còn tưởng tiếng trẻ thơ, bi bô bắt chước từng ngữ điệu của người lớn.
Kẻ câm điếc này từ khi nào có thể nói? Trần Tuyệt không biết, y nghĩ, Đồng Vũ Thu hẳn sẽ rất vui vẻ, nhưng cũng sẽ thật hoảng hốt, bởi vì một người mất trí nhớ lại đột nhiên nói chuyện thật thân tình, tưởng như ký ức đang dần khôi phục.
Không phải của ngươi, chung quy không phải của ngươi, Trần Tuyệt nhìn bầu trời đêm tối đen như mực, tự thì thào.
Hạ tàn, gió thu chưa đến, nhưng những chiếc lá vàng óng của cây bạch quả diệp đã bắt đầu rụng khắp sân.
Ngày tháng chẳng hề sợ những cơn gợn sóng, không buồn động đãng, thong thả bình yên. Ngày ấy y ngẫu nhiên ngắm nhìn mặt nước hồ Bích Tâm, ngẩn ngơ nhìn hình phản chiếu, tận đến khi gió lay động từng cơn sóng nhỏ trên mặt nước, nhộn nhạo bốn phương.
Đồng Vũ Thu cứ sáu bảy ngày sẽ tìm đến Trần Tuyệt, lần lâu nhất cũng chưa quá mười ngày.
Nhưng hắn chưa bao giờ ngủ lại, bởi vì ban đêm hắn nhất định phải về Thần Thu các, hắn nói, buổi tối Tinh Thần thường gặp ác mộng, cần hắn ở bên cạnh trấn an.
Trần Tuyệt sau mỗi lần hắn đi, sẽ đứng dậy, mặc áo khoác rồi ngắm nhìn màn đêm trong trẻo nhưng u ám, ôm hai chân cuộn mình trong góc.
Trần Tuyệt chưa bao giờ nói cho Đồng Vũ Thu, y cũng hay gặp ác mộng, chỉ khác là chẳng có người nào ôm ấp qua đêm, cho nên mỗi khi bừng tỉnh sẽ ướt sũng vì mồ hôi cùng nước mắt.
Năm ngón tay bấu chặt lồng ngực, y cơ hồ không nghe được tiếng tim mình đập, suy yếu, giống như một oan hồn.
Rồi có một ngày, Đồng Vũ Thu ngủ lại Trần các.
Khi đó việc làm ăn của Đồng gia rơi vào dầu sôi lửa bỏng, từ khi tứ công tử vào phủ, đã không phải là chuyện ngày một ngày hai.
Hàng năm những vị khách đến Lâm An, ở trong Đồng phủ, hiển nhiên là có chuyện quan trọng trò chuyện với nhau.
Đồng Vũ Thu lông mày nhíu chặt, lật qua lật lại một quyển sách suốt đêm, lúc này, ngay cả tứ công tử cũng khuyên không được.
Đêm đó, Đồng Vũ Thu nói với Trần Tuyệt
“A Trần, Tất lão gia yêu cầu rất hà khắc, nếu gã không nhượng bộ, vụ làm ăn này không hề có lợi cho Đồng gia, Tất lão gia nói, nếu đem Tinh Thần cho gã, gã liền thoái nhượng, nhưng… ngươi đã biết rồi, Tinh Thần mất trí nhớ, Tinh Thần cũng không được như người bình thường, ta không muốn y đi hầu hạ Tất lão gia.”
“Rồi sao?” Trần Tuyệt chôn mặt trong lòng Đồng Vũ Thu
“Tất lão gia luyến đồng, nữ thiếp hiển nhiên không, Tiểu Ngọc tính tình trẻ con lại bướng bỉnh, chắc chắn không được. Cách Dao, y mặc dù xuất thân thanh lâu, nhưng lại là thanh quan được ta chuộc về, chỉ có ngươi, từng là đầu bài Tần Nguyệt lâu, mới có thể hấp dẫn hết lực chú ý của Tất lão gia”
“Thiếu gia muốn A Trần câu dẫn Tất lão gia, để gã buông tha Tinh Thần, đồng thời cũng khiến Tất lão gia đẹp lòng mà nhường nhịn vụ làm ăn kia, có phải hay không?”
“A Trần, thực xin lỗi, nhưng…”
Trần Tuyệt ngẩng đầu, chớp chớp mắt nhìn Đồng Vũ Thu, hỏi “Nếu Tất lão gia thích A Trần, muốn dẫn A Trần đi thì sao?”
Đồng Vũ Thu nhìn Trần Tuyệt, không trả lời, sự bất đắc dĩ trong ánh mắt khiến người ta vừa nhìn đã không thể nghi ngờ.
“A Trần hiểu rồi.” Trần Tuyệt cười ngồi dậy, chăn gấm lướt qua thân thể, rơi xuống bên hông, trên cơ thể trần trụi là hôn ngân dày đặc, rõ ràng đã trải qua một trận hoan ái kịch liệt.
“Kỳ thật, ta rất buồn, tốt xấu gì ta cũng từng là một đầu bài, ngươi nói Tất lão gia sao lại thấy ta chướng mắt mà mê mẩn tứ công tử hơn được? Thiếu gia, ngài nói xem có kỳ quái hay không?”
Trần Tuyệt tự ngắm nhìn những sợi tóc dài chảy xuống hai bên má, trong âm u, ánh trăng xuyên qua giấy cửa mỏng manh chiếu rọi cơ thể y, phát ra một vòng quang âm thản nhiên.
Đồng Vũ Thu yên lặng ngồi dậy, ôm lấy Trần Tuyệt, cọ cọ vào cổ y nói “A Trần, thiếu gia thực xin lỗi ngươi”