Âm Trần Tuyệt

Chương 4




Đồng Vũ Thu đi đợt này, vừa tròn hai tháng.

Thời khắc hắn đạp lên tầng tầng tuyết trắng trở về, lại mang theo một thiếu niên bên cạnh.

Thiếu niên tầm mười lăm tuổi, tuy bất an nhưng ánh mắt vô cùng tĩnh lặng, như những vì sao trong đêm tối.

Thiếu niên nắm lấy góc áo Đồng Vũ Thu, run rẩy nhìn sáu người trước mặt.

Đồng Vũ Thu ôm thiếu niên vào lòng, dùng nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm cho y.

“Tinh Thần, ba người này là là Tĩnh Nhi, Phù Dung, Tiểu Mạn ở Linh Lung uyển, ba người này là Cách Dao, Quỳnh Ngọc, Trần Tuyệt, ở Ngọc Tiêu uyển. Còn ngươi, sau này ở trong Thần Thu các với ta, đã biết chưa?”

Thiếu niên gật đầu, nhưng không hề phát ra tiếng động nào.

“Sau này có cái gì cần cứ viết ra cho ta biết, được không?”

Thiếu niên lại gật đầu

“Quản gia, sáng mai gọi thợ may vào phủ, làm cho Tinh Thần chút quần áo mùa đông, cũng sắp có lễ mừng năm mới, mọi người cũng đều phải có thêm xiêm y mới được. Mang thêm hai chậu than vào phòng ta, Tinh Thần sợ lạnh, dễ nhiễm lạnh, à, đúng rồi, lấy lò sưởi tay đến đây.”

Nghị gia ghi nhớ kỹ, hỏi “Thiếu gia còn có cái gì phân phó? Tứ công tử có cần gì khác không?”

“Tinh Thần bị câm, không nói được, cần cái gì sẽ viết ra cho ngươi, đi chuẩn bị đi, mọi người cũng nên sớm nghỉ ngơi”

Đồng Vũ Thu sau chuyến phong trần mỏi mệt, lúc này đã ôm thiếu niên trở về Thần Thu các.

Mọi người thấy cảnh này, sau một khắc ngẩn ngơ cũng đều ngầm hiểu, liền tốp năm tốp ba tan rã.

“Cách nhi, ngươi nói xem thiếu gia có cần chúng ta nữa hay không?”

Trở về Ngọc Tiêu uyển, Quỳnh Ngọc nhịn không được mà mở miệng.

“Không rõ, nếu thiếu gia thật sự đã tìm ra Liễu công tử, có lẽ…”

Cách Dao cũng có chút lo lắng.

“Sẽ không, y không phải Liễu Tinh Thần thật sự.” Trần Tuyệt nhìn tảng đá tuyết đọng trắng ngần, ánh nắng chiếu vào làm nó nhiễm một tầng hồng sắc mà trong suốt, tất cả xoáy sâu vào đáy mắt y, ba quang lưu động.

“Nghị gia từng nói, Liễu Tinh Thần mất tích khi mười lăm tuổi, tình đến bây giờ, hiện tại cũng phải mười tám, mà thiếu niên này, nhiều lắm mười lăm sáu tuổi, cho nên, y không phải Liễu Tinh Thần”

“A Trần nói rất đúng, y nhất định không phải Liễu Tinh Thần, bằng không thiếu gia chắc chắn đã sớm đuổi chúng ta, có thể nào còn giới thiệu chúng ta với y” Quỳnh Ngọc nghĩ thông suốt, tự nhiên cũng cao hứng lên, sau một hồi ồn ào đã đói bụng, kéo Cách Dao cùng Trần Tuyệt đi dùng bữa.

“Ta không đói bụng, các ngươi ăn trước đi”

Trần Tuyệt giãy khỏi bàn tay Quỳnh Ngọc, lẳng lặng trở về, để lại Quỳnh Ngọc với bàn tay trống rỗng của mình, khó hiểu quay đầu nhìn phía Cách Dao.

Cách Dao đăm chiêu nhìn dấu chân Trần Tuyệt in hằn trên tuyết, chậm rãi nói với Quỳnh Ngọc

“Kỳ thật, ba năm trước đây, ta có gặp qua Liễu Tinh Thần, chúng ta cùng bị người ta nhốt tại một tòa miếu đổ nát. Y nói y tên Liễu Tinh Thần, ta còn nhớ rõ y bảo ta đừng sợ hãi, nói nhất định có thể trốn đi. Ta hỏi tại sao y tự tin đến vậy, y nói, bởi vì Vũ Thu ca ca nhất định có thể tìm được y. Ta nhớ rõ khi đó y cười rộ lên thực giống ánh mặt trời, trong ánh mắt trong suốt là khát khao cùng hy vọng về tương lai, là niềm tin vào hạnh phúc. Hôm nay nhìn người nọ, bộ dạng cơ hồ cùng Liễu Tinh Thần ba năm trước giống nhau như đúc, chính là, có rất nhiều chuyện, không phải cứ giống nhau là có thể ”

“Ngươi từng gặp Liễu Tinh Thần? Đã kể với thiếu gia chưa?” Quỳnh Ngọc hỏi

“Chưa” Cách Dao nói “Ngọc nhi, ngươi có biết năm đó ta bị bán vào chỗ nào không?”

“Trước kia từng nghe ngươi nhắc tới, ngươi nói ngươi được thiếu gia mua về từ Di Viên quán”

“Vậy ngươi nói xem, Liễu Tinh Thần có thể đi đâu?”

Quỳnh Ngọc trợn tròn mắt, kinh ngạc không biết làm sao.

“Ta mệnh tốt, bị dạy dỗ ở Di Viên quán một năm, lại có một năm làm thanh quan, rồi được thiếu gia mua đêm đầu tiên, chuộc thân mang về Đồng phủ, nhưng Ngọc nhi này, không phải ai cũng may mắn như ta. Ngươi bảo ta làm sao dám nói chuyện tàn khốc như vậy cho thiếu gia?”

“Biết rồi, ta cũng sẽ không nói ” Quỳnh Ngọc cúi đầu, lẩm bẩm “Thiếu gia thật đáng thương”

Trần Tuyệt cả ngày chưa ăn một hạt cơm.

Mấy năm gần đây y đã tập thói quen ôm bụng đói vượt qua đêm đen hắc ám để chờ đợi bình minh.

Chỉ là, đã không còn những đêm sênh ca nơi Tần Nguyệt lâu, trong lòng cũng lạnh đi không ít.

Mượn ánh trăng mà ngắm nghía dung nhan của mình trong tấm gương đồng.

Hàng mi tinh tế, đôi mắt yêu diễm, sống mũi cao, đôi môi hồng đào, còn có hai lúm đồng tiền nhàn nhạt.

Ba năm này, y học được cách mị hoặc chúng sinh, học cách làm cho nam nhân phát điên vì mình, thậm chí học được cách a dua lấy lòng một nam nhân.

Cũng vì thế mà y đã quên mất bản thân mình, đã quên rằng, mình vẫn là một thiếu niên.

Tích nhật thanh thanh kim tại phủ? (Ngày xưa nay còn đâu? – là câu thơ trên bức tranh vẽ bạn Liễu Tinh Thần, có thể xem lại chương 2)

Còn đâu?

Trần Tuyệt rời mắt khỏi gương đồng, trở về giường nằm.

Bất chợt dạ dày dâng lên một cơn đau làm y nhăn mặt.

Mồ hôi dày đặc, y rên rỉ, nhắm mắt nhịn đau, chỉ cảm thấy một cỗ hắc ám đánh úp lại, rất nhanh, bao phủ tri giác vốn đã yếu ớt của y.