Ẩm Thủy Tư Nguyên

Chương 7




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sùng Đức hoàng đế, Lẫm Uyên tử, họ Vũ Văn, tên chữ Tư Nguyên. Uống nước Lẫm Uyên, tư kỳ nguyên ý[1]. Thần linh đế sinh, yếu mà lập ngôn, ấu mà tuẫn tề, trường mà đôn mẫn, thành mà thông minh[2]. Năm Dũ Chu tuế, Lẫm Huệ Đế băng, Tư Nguyên đăng cơ Lẫm đế. Cũng ngay năm đó, Phạm gia lộng quyền, phản loạn đoạt ngôi. Vũ Văn Liên lấy kế diệt tộc Phạm thị. Đế còn tấm bé, tuân theo thiên mệnh, ngồi lên ngai vàng, phụ quân nhiếp chính, tuân theo di chiếu, phong làm Đế quân, đại xá thiên hạ, niên hiệu Tuyên Đức, sang năm, là Tuyên Đức nguyên niên. 

***



Vừa đến giờ mão, trời còn chưa sáng, Vũ Văn Tư Nguyên đã bị phụ quân ôm lên ngự giá đến Trung Hòa điện, chờ đến giờ lành bắt đầu lễ đăng cơ. Miện quan nặng nề làm nàng mất cả thăng bằng, gáy phát đau, ngẩng đầu cũng phải dùng hết lực. Nàng nhìn phụ quân mà hai mất ngấn lệ, hy vọng phụ quân cho bỏ bớt món đồ này xuống, thứ này không phải là thứ con nít nên mang mà!

"Hoàng nhi mặc như vậy rất đẹp, thật là uy phong thần vũ!" Vũ Văn Liên khen ngợi nhìn đứa trẻ mặc một thân hoàng bào thêu mười hai chương phúc thọ như ý, phải nói là “Khổng tước vũ, chức kim trang hoa, thị phất quá kiên long, trực tụ tất lan, tứ hợp như ý vân văn sa bào.”[3] Áo bào dài chấm gót, bởi hoàng nhi còn bé, thân hình ngắn nhỏ. Bộ lễ phục này do hơn trăm thợ thủ công gấp rút hoàn thành trong vòng một tháng để kịp cho lễ đăng cơ. Mỗi thợ thủ công dù là khéo léo nhất, mỗi ngày chỉ thêu được một tấc hai phân, một bộ lễ phục của người trưởng thành, có khi cả năm ròng làm liên tục mới xong. 

Y ôm đứa trẻ lên, đỡ trán nàng, khi vừa thả tay xuống, Tư Nguyên lại nghiêng đầu, dựa vào vai y.

"Hoàng nhi mệt mỏi cứ dựa vào phụ quân, lễ đăng cơ vẫn phải nghiêm chỉnh làm theo." Y chọc chọc trán đứa bé, mặt đầy nghiêm túc nói, nhưng trong mi mắt y vẫn hiển lộ thần thái ung dung phấn chấn.

Vũ Văn Tư Nguyên ai oán nhìn phụ quân một cái, rồi tựa vào vai phụ quân, ý đồ đem gánh nặng trút hết lên vai y. Miện quan mười hai chuỗi bạch ngọc theo nhịp đong đưa mà phát ra tiếng kêu lanh canh.

Phụ quân mặc một bộ lễ phục màu thiên thanh, cành trúc dệt chìm, trên thêu mây ngũ sắc, ngoài thêm một lớp lụa mỏng, vải gấm mềm mềm sờ rất êm tay.

Tiếng chuông khoáng đạt ngân lên, Vũ Văn Tư Nguyên ngẩng đầu lên, nghe Tiểu Hòa nhẹ giọng nhắc nhở, "Điện hạ, tiểu điện hạ, giờ lành sắp tới, bách quan đã ở bên ngoài điện Thái Hòa, đang cung kính chờ đợi."

Vũ Văn Liên chỉnh sửa lại lễ phục Tư Nguyên một chút, lại chỉnh cho miện quan trên đầu nàng ngay ngắn lại, rồi ôm nàng lên liễn xa đi tới.

Đến điện Thái Hòa, Vũ Văn Tư Nguyên được phụ quân đỡ xuống liễn xa, lễ quan đi tới, dẫn nàng tới trước điện. Thái miếu cùng Lẫm Uyên đã do Khâm thiên giám đi trước tế cáo, nàng chỉ cần tế thiên cáo một lần nữa là hoàn thành nghi thức. Đoạn đường lên tế đàn chỉ có mình nàng đơn độc đi hết, thân hình nho nhỏ nhọc nhằn leo lên tế đàn cẩm thạch, ngẩng lên, từng bài vị xếp theo thứ tự ẩn ẩn sau hoàng trướng, trước bài vị đặt các loại ngọc khí tinh xảo, đầu trâu, đầu dê, trái cây cùng rượu đặt ngay ngắn.

Lễ nhạc "Rừng thanh vận"[4] tấu vang, đại điển đăng cơ bắt đầu, Vũ Văn Tư Nguyên quỳ xuống đệm vàng to bằng nửa người nàng, nhìn bài vị xếp thành hàng mà đầu óc tê dại. Haizzz, hỡi các vị tổ tiên, các vị đông như vậy, con phải lạy tới khi nào mới xong!

Vũ Văn Tư Nguyên theo giọng chủ tế ti, hướng về phía bàn thờ mà ba quỳ chín lạy, cứ liên tục lặp lại như vậy, sức lực trong thân thể nho nhỏ của nàng bị dùng hết, cơ xương tê dại, đến lúc này, số lần nàng quỳ đã vượt tổng lượng của cả kiếp trước cộng lại, ai nói hoàng đế thì không cần quỳ?! Hoàng đế không quỳ người nhưng phải lạy muôn vạn thần tiên đó! Buổi lễ đã qua một nửa, Vũ Văn Tư Nguyên cảm thấy thân thể rã rời, nàng bất đắc dĩ phải dùng tới nội lực thiên tiên mới có thể chống đỡ. Vũ Văn Tư Nguyên âm thầm rũ mắt, có lẽ nàng là hoàng đế đầu tiên dùng nội lực mới có thể làm lễ đăng cơ, nhưng nàng cũng là vì thân thể nhỏ bé này mà lo nghĩ thôi, ôi lễ giáo đúng là thứ ăn thịt người mà!

Tiểu hoàng đế trên tế đàn đã mệt lả, nhẫn nhịn chịu khó lạy trời tế đất, bách quan phía dưới đứng ngay hàng thẳng lối, khiếp sợ nhìn tiểu hoàng tế, không dám có một chút bất nhã. Phải biết lễ này ngay cả người trưởng thành thực hiện đều sẽ vất vả khó khăn. Bây giờ, mọi bất mãn với đứa trẻ hai tuổi này đều đã biến mất. Làm sao mà không kinh hãi chứ? Trong lòng mỗi người đều nhanh chóng tin rằng hoàng đế thực sự là Lẫm Uyên tử, chỉ có như vậy mới giải thích nổi kỳ tích này.

Vũ Văn Tư Nguyên không biết rằng thật ra nàng không cần phải tự một mình hoàn thành toàn bộ các nghi lễ, chủ tế ti sẽ không khắt khe với nàng, sẽ bỏ bớt nghi thức không quan trọng để giảm gánh nặng cho nàng, ai lại đi làm khó một đứa trẻ hai tuổi chứ? Nếu nàng để người khác bế rồi hoàn thành nghi thức thì ai dám bất mãn chứ. Chẳng qua nàng không tỏ ra thái độ khó chịu nào với lễ bái, lễ quan dĩ nhiên sẽ theo nghi thức chính thống mà từng bước một hoàn thành. Đây là hoàng đế tự làm khổ mình mà!

Đợi đến khi lễ thành, trăm quan đồng loạt hô vạn tuế, đầu Vũ Văn Tư Nguyên đã choáng váng, não xoay vòng vòng, nàng nhào vào trong lòng phụ quân, dụi dụi đầu tìm kiếm sự động viên, xua tan mệt mỏi.

Vũ Văn Liên đau lòng ôm lấy đứa trẻ, vốn đã bàn bạc cùng chủ tế ti, nàng chỉ cần tự hoàn thành đến gần một nửa là được, phần còn lại cứ để người khác ôm nàng đến khi lễ thành là được rồi, ai ngờ đứa nhỏ ngốc này lại tự chống đỡ toàn bộ quá trình chứ. Nhưng mà nhìn biểu tình trên mặt bách quan, y không nhịn được tự hào.

Vũ Văn Tư Nguyên leo lên ngực phụ quân, nhìn bách quan hành lễ xong, nghĩ tới bài vị thần tiên chồng chất trên kia, trong đầu lóe lên một ý tưởng, vận chút nội lực còn sót lại, kéo khăn che mặt của phụ quân xuống, "Lẫm đế còn nhỏ mà lên ngôi, chính sự không hiểu, bản kim tọa ủy thác quốc sự cho đế quân Vũ Văn Liên, mọi việc trong cứ bẩm báo Vũ Văn Liên rồi làm. Đế thượng non nớt, người làm cha, cần ân cần dạy dỗ, giảng đạo, thụ nghiệp, giải hoặc. Từ nay về sau, không cần che mặt nữa." Một giọng vang vang nghiêm trang tỏa khắp điện Thái Hòa. Mà Vũ Văn Tư Nguyên nói xong liền ngất xỉu trong ngực phụ quân – làm bộ bất tỉnh nhân sự.

Kiếp trước nàng không lạ gì phim cung đấu, một Phạm Dư là đủ rồi, nàng không muốn giống như Khang Hi lớn lên vì đoạt lại hoàng quyền mà bí quá hóa liều tự mình đi giết Ngao Bái, chỉ có thể giao tất cả cho phụ quân nàng thân thuộc thôi, hy vọng nàng không lần nữa tin nhầm người, nghĩ đến kiếp trước, nàng vô thức nắm chặt áo phụ quân. Cảm thấy phụ quân đang nhẹ nhàng trấn an mới thả lỏng người. 

Khà khà, đây là màn kịch thần thánh hiển linh chỉ điểm cho con cháu, xem ai có thể nghi ngờ! Nhưng mà nàng bây giờ đã sức cùng lực kiệt, haizz, thật đúng là muốn ngất thật đi! 

Bách quan nghe thanh âm vang vọng tôn kính truyền tới, không ít người ngớ ra, không biết là bởi dung nhan tuyệt trần của đế quân hay vì sự xuất hiện của vị thần hiển linh.

Mọi người đều cho rằng hoàng đế đã hôn mê, chỉ Vũ Văn Liên mới biết tiểu tử trong ngực y hoàn toàn tỉnh táo, mới vừa rồi còn nắm chặt áo y. Y xoa xoa lưng nữ nhi, nghe ra nàng đang cười, còn nhỏ giọng nói “Phụ quân, hài nhi biết người làm được, giang sơn do người quản hài nhi mới yên tâm”. Hơn nữa, màn kịch của nàng đã bớt cho y không ít chuyện, đặc biệt là dập tắt sự bất mãn của đám ngự sử khi giao quốc sự cho một nam nhân như y quyết định.

Vũ Văn Liên không khách sao với hài nhi, hoàn thành màn kịch, tôn kính hướng về tế đàn, “Nay Vũ Văn Liên xin thụ mệnh thần linh, quả thực có lo sợ, nhất định sẽ cúc cung tận tụy. Văn Liên duy nguyện đôn mẫn, thuận trời mà chính nghĩa, vì dân mà khẩn cấp, nhân ái mà uy nghiêm, thuận theo mà tin tưởng, tu thân dưỡng tính cho thiên hạ tín phục. Khuếch trương quốc uy Đại Lẫm, để báo cho chỉ điểm của tiên nhân vậy!”

Dưới tế dàn, quan viên lập tức quỳ lạy tạ ơn trời đất, tạ thần linh.



***



Cánh tay phải đã mỏi nhừ, Vũ Văn Tư Nguyên tiếp tục cầm ngọc tỷ vừa lớn vừa nặng nhấc lên rồi đặt xuống. Tân đế vừa lên ngôi, hiển nhiên sẽ có một đống chính lệnh cần ban bố, vì vậy, Vũ Văn Tư Nguyên phải trèo tới án kỷ bên trái ở ngự thư phòng, phụ quân ở án kỷ bên phải viết chiếu thư, nàng chỉ việc chờ phụ quân viết xong thì nhấc ngọc tỷ ấn xuống, thật là một công việc khô khan.

Vũ Văn Liên ngưng viết, ngẩng đầu trìu mến nhìn con gái, “Hoàng nhi mệt không, hay là về tẩm điện phía sau ngủ một chút đi?”

Tư Nguyên lắc lắc đầu nhỏ, “Cứ để con giúp phụ quân đi, hai người làm việc mới không thấy mệt.” Nàng nâng con dấu to vật vã kia lên rồi tiếp tục đại nghiệp. Nếu nàng chú ý đọc chữ trong chiếu chỉ, sẽ phát hiện một vài bản chiếu cũ mang bút tích của tiên hoàng đến bây giờ mới được đóng dấu.

Vũ Văn Liên nhìn con gái vẫn cần mẫn đóng dấu, còn y chăm chú suy nghĩ chấp bút viết từng bản chiếu, cảm thấy cuộc sống cứ ấm áp trôi qua cả một đời như thế thì thật tốt.

Bên ngoài cửa sổ gió vẫn rít từng tiếng, lạnh thấu xương, nhưng sau song cửa, một lớn một bé cứ như vậy mà làm việc, cảnh tượng ấm cúng làm say lòng người.

Chú thích đây :3

[1] tư kỳ nguyên ý: ý giải thích tên Tư Nguyên, tức là nhớ nguồn, cái tên này có liên quan đến sự ra đời của Tư Nguyên theo truyền thuyết Lẫm Uyên tử. (truyền thuyết này có nói ở chương 3)

[2] tác giả có trích của 《 Hoàng đế nội kinh · thượng cổ thiên chân luận 》, nguyên văn hán việt như sau: "Tích tại hoàng đế, sinh nhi thần linh, nhược nhi năng ngôn, ấu nhi tuẫn tề, trường nhi đôn mẫn, thành nhi đăng thiên." Dịch nôm na là: Xưa có tích về hoàng đế, bẩm sinh thần thông, còn rất nhỏ mà đã có thể nói, còn rất nhỏ mà đã có thể bén nhạy nhìn sự vật, lớn lên hai mươi tuổi vô cùng phúc hậu, năm mươi tuổi đã làm nên nhiều thành tựu, coi như viên mãn. O.o [dịch đoạn này xong mị muốn tắc thở ==”, khó kinh]

[3] đoạn trên có dùng câu miêu tả hoàng bào Vạn Lịch hoàng đế - Minh Thần Tông của các nhà khảo cổ. Dịch nôm na là: … mà thôi cho cái hình cho nó dễ hiểu ==”

[4] Rừng thanh vận (澄清韵) là một khúc lễ khạc của Đạo giáo, thường dùng trong cúng bái, có thể đưa Đạo giáo đồ đến trạng thái nội tâm an tĩnh, cũng có chức năng thanh uế trừ tà, thuộc về dương vận. Có đính kèm link đấy, nghe cũng thú vị =]]]]]

Tác giả có lời muốn nói: *che mặt* thật sự ta không giỏi viết cổ văn, nên đành ăn cắp bản quyền Tư Mã Thiên đại văn, sám hối -ing